Chương 34
Mấy ngày tiếp theo, Thượng thư phủ hết sức an tĩnh, Bách Thảo viên cũng khôi phục lại vẻ yên lặng vốn có của nó. Sức khỏe của Lăng phu nhân đã khá lên nhiều. Mấy ngày nay bà nghĩ đến việc ít ngày nữa Lâm Lang có thể xuất giá thì bắt đầu giảng dạy cho nàng từ công dung ngôn hạnh đến những cử chỉ lễ nghi thường ngày. Không nói tới các lễ nghi cử chỉ, nhưng về công dung ngôn hạnh thì có rất nhiều điều bản thân nàng lại không cho là đúng, khiến Lăng phu nhân cảm thấy vô cùng nhức đầu không biết phải làm sao.
Lâm Lang thấy bộ dạng của Lăng phu nhân giống như đang đi đánh trận thì không thể không giả bộ ham học một chút. Lăng phu nhân thấy nàng học hỏi đã khá thuần thục, lại tiếp tục đem vải vóc kim chỉ để lên mặt bàn muốn nàng học may vá, thêu thùa. Lần này, đầu Lâm Lang như muốn nổ tung ra rồi!
Vốn dĩ gia giáo của Tạ gia cũng có dạy nữ nhi các môn nữ công này, chẳng qua ở kiếp trước, Lâm Lang lại là trường hợp đặc biệt. Mấy đời Tạ gia chỉ có duy nhất một mình nàng là nữ nhi, nên hết mực được cưng nựng, chiều chuộng; muốn ngắm sao thì không ai dám cho trăng sáng. Hơn nữa khi nàng còn bé bản tính lại lười biếng, ngay mẫu thân cũng không ép được nàng phải học những thứ này. Về sau lớn hơn chút, phụ thân lại tận tay dạy nàng nghề buôn bán của gia tộc. Mẫu thân vì thương xót nữ nhi còn tấm bé yếu ớt, lúc nào cũng lo nàng nghỉ ngơi không đủ, nên chỉ cần có thời gian trống liền vội vội vàng vàng đưa nàng đi nghỉ, lấy đâu ra thời gian ép nàng học mấy cái kia nữa chứ?
Sau đó, phụ mẫu liên tiếp qua đời, thì lại càng không có ai nhắc tới vấn đề nữ công này. Hơn nữa, lấy điều kiện của Tạ gia thì muốn loại tranh thêu gì mà chả có, cần gì chính mình phải tự tay làm! Thành ra Lâm Lang ở kiếp trước gần như không biết tí gì về thêu thùa may vá.
Không phải sở trường trong hơn hai mươi năm qua, lại lần đầu tiên đụng đến kim chỉ, Lâm Lang nhìn đôi tay Lăng phu nhân thêu thùa thành thạo, chỉ một lát sau đã có một đóa hoa mai đẹp đẽ xinh xắn nở rộ trên tấm lụa. Đến ngay cả Thiển Ngữ cũng có thể thêu trông có sắc có hương như thật. Nàng liền la hét dứt khoát không chịu học thêu nữa, quyết định về sau đi đâu cũng sẽ mang Thiển Ngữ đi cùng, muốn thêu thứ gì thì kêu Thiển Ngữ thêu cho mình là được.
Lăng phu nhân lắc đầu nói: "Con mới bắt đầu học, tất nhiên sẽ cảm thấy khó khăn, từ từ sẽ quen thôi. Những thứ khác chúng ta đều có thể thêu cho con, nhưng vỏ chăn vỏ gối khi thành thân thì chính tay con phải làm, đến lúc đó không tự mình làm được thì sẽ bị người khác chê cười. . . . . ."
Lâm Lang nhìn Lăng phu nhân dãn nhẹ lông mày nở nụ cười thỏa mãn, cũng không đành lòng phản bác, lại không thể làm gì khác hơn nên đành phải cúi đầu tiếp tục ngồi học may vá —— Cho đến thật lâu về sau, khi nhìn chiếc vỏ gối mà nghe nói là Long Phượng Cát Tường gì đó, Lâm Lang so sánh nó với chiếc vỏ gối mình làm cho người nào kia thì không khỏi lệ rơi đầy mặt. Biết vậy đã chẳng thèm làm!
Lâm Lang bị Lăng phu nhân quản thúc rất chặt, cả ngày không có một chút thời gian rảnh rỗi nào. Nàng lại không muốn chọc bà tức giận nên cũng chỉ có thể phấn đấu học may vá. Tẩn mẩn hai ngày, nàng thực sự là buồn bực không thể chịu nổi, liền đeo bám dai dẳng quấn lấy Lăng phu nhân ỉ ôi muốn ra ngoài đi dạo. Lăng phu nhân bị nàng cuốn lấy không có cách nào dứt ra được, không thể làm gì khác hơn là đồng ý giao hẹn với nàng, nếu có thể thêu được một tấm khăn hoàn chỉnh thì nàng sẽ được nghỉ ngơi ra ngoài nửa ngày.
Lâm Lang nghe vậy, ngay từ sáng sớm đã ở lỳ trong phòng chăm chú thêu. Loay hoay đến giờ ngọ cũng ra được một thành phẩm mà nàng tự nhận là hoàn chỉnh, liền lập tức muốn cầm đi cho Lăng phu nhân xem. Nhưng Thiển Ngữ liếc mắt qua một cái, nhìn một hồi lâu rồi dè dặt hỏi: "Tiểu thư, ngài thêu lá cây gì vậy?"
Lâm Lang vừa nghe xong thì trợn to mắt, cao giọng nói: "Bươm bướm, ngươi nhìn cho kĩ vào, đây là bươm bướm đó!" Không chỉ ở ngoài miệng mà ngay cả trong lòng cũng vẫn tiếp tục lừa mình dối người chê ánh mắt của Thiển Ngữ không tốt!
Nói xong Lâm Lang liền phăm phăm muốn cầm đi cho Lăng phu nhân nhìn, Thiển Ngữ lộ ra vẻ mặt khó xử: "Tiểu thư, tốt nhất ngài đừng nên cho phu nhân nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện . . . . . ."
Tay nghề thêu thùa của phu nhân là bậc nhất, lại tự mình dạy dỗ tiểu thư mà giờ tiểu thư lại thêu ra thành cái dạng này. Cho dù sức khỏe của phu nhân đã tốt hơn nhiều, nhưng nàng vẫn sợ phu nhân sẽ chịu không nổi kinh hãi này đâu. . . . . .
Thiển Ngữ trong lòng thở dài, tiểu thư cái gì cũng thông thạo, chỉ riêng với thêu thùa may vá thì lại không có thiên phú. Mấy ngày nay, toàn thêu ra những cái —— miễn cưỡng có thể gọi là lá cây!
"Tiểu thư, ngài nhìn này!" Thiển Ngữ cầm một tấm khăn đưa cho Lâm Lang, "Đây mới là bươm bướm!"
Lâm Lang nhận lấy chiếc khăn, trên lớp phấn trắng phác họa là hai con Hồ Điệp vây quanh một bông hoa Mẫu Đơn, hơn nữa lại giống y như thật. Nàng nhìn tới nhìn lui từng chút một, cảm thấy dường như chúng muốn bay hẳn ra ngoài tấm khăn vậy; rồi lại nhìn lại tấm khăn do mình thêu, liền tức giận đem khăn quăng lên bàn: "Thiển Ngữ, rót chén trà!"
Thiển Ngữ nhận ra được tâm tình tiểu thư không tốt, vội vã đáp ứng chạy đi; một lát sau trở lại, còn dẫn theo một nha hoàn mặt dài mặc váy xanh cùng tiến vào. Nha hoàn đó vừa vào đến cửa thì rất cung kính thỉnh an Lâm Lang; lúc ngẩng đầu, ánh mắt nàng ta vô tình liếc thấy chiếc khăn Lâm Lang vứt ở trên bàn thì lại có vẻ rối rắm!
Lâm Lang thu hết hành động của nàng ta vào trong mắt, sắc mặt trầm xuống, thái độ không quá cao hứng: "Có chuyện gì sao?"
Nha hoàn kia vội vàng hoàn hồn: "Nhị tiểu thư, ngày mai là sinh thần (ngày sinh) của đại tiểu thư. Hoàng thượng ban thưởng yến tiệc tại Ngọc Lâm uyển, có mời tất cả công tử cùng tiểu thư của các quan đến dự, đây là thiệp mời!"
Nói xong, nha hoàn kia dùng hai tay đưa thiệp mời màu đỏ chuyển qua, Thiển Ngữ vội đưa tay ra đón lấy.
"Đại tiểu thư hi vọng ngày mai nhị tiểu thư sẽ tới đó!"
Nàng trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Hoàng thượng có đi không?" Triệu Tễ đã muốn chiêu hồn phách của nàng, sợ rằng chuyện Ly Hồn kia cũng là do hắn làm ra. Nếu hắn đã biết nàng chính là Tạ Hoằng Thanh, trong khoảng thời gian vừa rồi lại không hề có hành động gì thì e là yến hội ngày mai hắn nhất định sẽ ra tay!
"Sinh thần của đại tiểu thư, tất nhiên Hoàng thượng sẽ tới!"
Lâm Lang nghe vậy liền nói: "Trở về chuyển lời cho đại tiểu thư, nói rằng ngày mai ta nhất định sẽ đến!"
Nha hoàn kia cũng là kẻ lanh lợi, đem những lời Lâm Lang nói truyền đạt lại chính xác cho Diệp Cẩn Huyên, còn đem cả chuyện tấm khăn thêu chẳng ra đâu với đâu của Lâm Lang ra mà châm biếm. Diệp Cẩn Huyên hết mực khen ngợi nha hoàn kia, rồi lại hỏi thêm: “Nàng ta còn nói thêm gì nữa không?"
Nha hoàn kia đáp: "Nhị tiểu thư còn hỏi xem Hoàng thượng có đi hay không!"
Diệp Cẩn Huyên sửng sốt: "Vậy ngươi trả lời như thế nào?"
"Nô tỳ nói, là vì sinh thần của đại tiểu thư nên tất nhiên hoàng thượng sẽ tới. Nghe vậy nhị tiểu thư lập tức liền đáp ứng."
Diệp Cẩn Huyên dường như rất thích thú, sốt sắng hỏi: "Ngươi nói là Diệp Lâm Lang biết được Hoàng thượng sẽ đi nên nàng ta mới đồng ý đi!"
"Dạ đúng, thưa tiểu thư!"
Diệp Cẩn Huyên nghe xong, nhất thời không nói gì thêm, chỉ phất tay cho nha hoàn kia lui xuống, một lát sau mới lên tiếng hỏi Thái Diên đang đứng ở đằng sau: "Thái Diên, ngươi thử nói xem, Diệp Lâm Lang làm vậy là có ý gì? Hoàng thượng đi, nàng ta mới đi!"
Thái Diên nhìn Diệp Cẩn Huyên ý vị sâu xa cười nói: "Là có kẻ mơ tưởng được bay lên ngọn cây thôi!"
Diệp Cẩn Huyên quay đầu liếc nhìn Thái Diên một cái, trong ánh mắt đều là ý cười: "Diệp Lâm Lang còn dám hỏi như vậy, nàng ta cũng không đi soi mặt vào nước tiểu mà xem thử, muốn quyến rũ Hoàng thượng ư?! Hừ! Thật không biết tự lượng sức mình."
Thái Diên đánh bạo tiến lên phía trước nói: "Tiểu thư, tuy rằng thánh chỉ tứ hôn đã bị Hoàng thượng phủ nhận, nhưng liệu có thể nào . . . . ."
Diệp Cẩn Huyên vừa nghe, giống như bị làm cho xúc động mạnh, lạnh lùng lườm Thái Diên một cái nói: "Hoàng thượng nói không có, là không có!"
Thái Diên thấy Diệp Cẩn Huyên tức giận, vội vàng vâng dạ hùa theo. Diệp Cẩn Huyên lơ đễnh đảo mắt rồi tiếp: "Nếu nàng ta thực sự muốn gả cho Hoàng thượng, cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt, chẳng qua. . . . . . bản tiểu thư tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta làm Hoàng hậu!" Diệp Lâm Lang cùng Triệu Tễ ở chung một chỗ, nàng còn có thể nhún nhường, nhưng riêng ngôi vị Hoàng hậu này. . . . . . Cho dù nàng có không cần thì Diệp Lâm Lang cũng đừng mơ mà giành được.
Tâm tư của Diệp Cẩn Huyên chưa bao giờ qua mắt được Thái Diên, từ lâu Thái Diên đã biết đại tiểu thư nhà mình động tâm đối với Vãng sinh Thành chủ. Kỳ thật, khi Vãng sinh Thành chủ và Hoàng thượng đứng cùng với nhau, tốt xấu gì mọi người đều nhận ra được hết. Mặc dù Hoàng thượng cũng là mỹ nam tử, nhưng chung quy lại quá mức âm nhu; không như Vãng sinh Thành chủ, thân hình cùng phong thái đều hết sức mạnh mẽ.
Thái Diên cũng muốn đại tiểu thư có thể gả cho Thành chủ, đến lúc đó nàng chính là của hồi môn đi theo tiểu thư rồi. Thái Diên vẫn luôn tự cho là dung mạo của mình cũng không hề kém cỏi, nói không chừng còn có thể trở thành di nương, được như vậy thì thật quá tốt!
Lúc này Thái Diên chỉ mải mê lao theo những suy nghĩ tính toán của riêng mình mà hoàn toàn quên đi những tin đồn đáng sợ về Vãng sinh Thành chủ từ trước tới giờ!
Diệp Cẩn Huyên tất nhiên không nhìn ra được phần tâm tư này của Thái Diên, trong lòng nàng ta còn đang bận trăn trở suy tính xem ngày mai sẽ tạo ra một vở kịch náo loạn như thế nào để khiến Quân Thương đối với Lâm Lang dần sinh lòng chán ghét!