Chương 55
Sắc trời hôm nay hơi âm u, gió to, tầng tầng mây dày đặt, mặt trời sáng choang không chút màu sắc, không chút sức sống treo ở chân trời, nhiệt độ lập tức hạ thấp, khắp nơi tràn ra một cỗ xơ xác tiêu điều.
Nhất thiết ân ái hội, vô thường nan đắc cửu. Sinh thế đa nguy cụ, mệnh nguy vu thần lộ. Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh bố. Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô bố.
Lâm Lang bất động ngồi cạnh cửa sổ, trong tay cầm một quyển 《 Kim Cương Kinh 》, mắt nhìn chằm chằm một chỗ thật lâu không di chuyển.
Nàng vẫn còn nhớ tối hôm qua, dưới ánh trăng thê lương, Quân Thương trịnh trọng nói cho nàng biết: "Nàng không cần làm cả, chỉ cần mở lòng cho ta vào, cho nàng một đời hạnh phúc an ổn. . . . . ."
Đối mặt với Quân Thương, lòng nàng tràn đầy cảm động một câu cũng nói không nên lời, nàng vốn hẳn nên nói cho hắn biết, nàng là quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng nàng không nói được.
Hôm qua, lúc trở về Lâm Lang trằn trọc cả đêm, lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng nàng quyết định mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, hôm nay nhất định phải đi nói cho Quân Thương tất cả. Sáng sớm thức dậy lại được biết Quân Thương đã ra ngoài, nhất thời trì hoãn, trong lòng nàng không tránh khỏi lại trằn trọc suy tư. Vì không muốn mình suy nghĩ lung tung, để lòng có thể dễ chịu hơn một chút, nàng liền tìm chút việc để làm, nhất thời nhớ tới từ khi Triệu Tễ thu mấy cửa hàng kia về còn chưa chỉnh đốn, liền dẫn theo Thanh Y Tử Y cùng ra ngoài, lấy ý tưởng của chính mình nói cùng hai người, nàng đã quyết định vận chuyển mua bán, đem hợp mấy gian lại thành phòng kho, tạo khoảng cách thuận lợi bán đi, bàn bạc xong tất cả, nàng liền đem những chuyện này giao cho Thanh Y toàn quyền xử lý, để cho nàng thông báo trước, sau đó đi mua xe ngựa, tùy ý làm.
Mặc dù Thanh Y không chững chạc đoan trang như Tử Y, nhưng quý ở tính tình hoạt bát, thô trung hữu tế, rất thích hợp với người giao thiệp, đem mấy gian cửa hàng giao cho Thanh Y Lâm Lang rất yên tâm.
Thanh Y nhận được chuyện xui xẻo này cũng rất vui mừng, trước giờ nàng phục vụ người không nhiều, bình thường đều là Tử Y hầu hạ bênh cạnh Lâm Lang, bây giờ có chuyện cho nàng làm, có thể giúp tiểu thư một chút cũng là phúc khí của nàng.
Chuyện cũng đã sắp xếp xong xuôi, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Lang cũng không nhớ nổi còn chuyện gì phải làm, đi tới lui trong sân hai vòng. Tử Y nhìn vẻ mặt nàng buồn bực, trong lòng như có phiền não, liền đưa cho nàng quyển 《Kim Cương Kinh 》này, nói cho nàng biết đọc kinh sách có thể Tĩnh Tâm. Ánh trăng xuyên qua, Lâm Lang đứng bên cạnh cửa sổ lật xem, chỉ vừa lật, liền lật tới những lời này.
Tử Y thấy Lâm Lang bất động hồi lâu, mắt vừa đảo nhìn qua, lại là những lời này, nội tâm nàng không khỏi run lên, hỏi Lâm Lang nói: "Tiểu thư, kinh thư tĩnh tâm, nhưng trúc trắc khó hiểu, xem không thú vị, nô tỳ đổi cho ngài bản thoại bản tử xem đi?"
Ý tứ của những lời này là tất cả yêu hận chẳng qua đều vì duyên tụ hợp thì không cách nào lâu dài. Người sống trên đời nhiều lo lắng nhiều sợ hãi, mạng người như từng buổi bình minh trôi qua. Ngọn nguồn của tất cả gian nan khổ cực sợ hãi là lòng tham yêu, chỉ vứt bỏ đoạn tình yêu, giữ cho tâm yên tĩnh mà ch.ết đi, mới có thể không lo không sợ.
Nếu thật sự bởi vì những lời này mà lay động đến ý định của tiểu thư, khiến tiểu thư cho là thành chủ không cách nào yêu lâu dài, lòng cự tuyệt tình yêu, vậy thật là tội lỗi lớn!
Lâm Lang cười cười, đặt sách xuống: "Không sao, ta xem cũng phiền muộn, hai ngày nay bên Phủ Thượng Thư kia có động tĩnh gì không?"
Do cố yêu sinh buồn ưu sầu, do cố yêu sinh sợ hãi. . . . . . Ngọn nguồn của tất cả gian nan khổ cực sợ hãi đều là lòng tham yêu, lời này rất chính xác, như vậy trong lòng nàng trằn trọc phiền muộn, sợ đầu sợ đuôi không phải là bởi vì sinh tham yêu lòng với Quân Thương, mọi việc không thể tham, điểm đạo lý này sao lại không hiểu đây?
Chờ Quân Thương trở lại, nàng sẽ nói tất cả cho hắn biết. Nếu hắn sinh lòng băn khoăn, nàng liền chịu đau vung đao, làm như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, nếu hắn kiên trì tới cùng, mặc kệ sống ch.ết. . . . . . Nàng đem cái mạng này giao vào tay hắn thì có sao?
Tóm lại nếu tương lai gặp phải thời điểm sinh tử, nàng dùng hết một thân pháp lực hồn bay phách tán, cũng sẽ bảo vệ hắn là được.
Tử Y không biết nàng và Lâm Lang không có chung suy nghĩ về những lời này, hai người đều cắt câu lấy nghĩa, vốn cũng không hiểu giống nhau, thấy Lâm Lang đặt sách xuống, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vẻ khẩn trương trong mắt đều tan đi toàn bộ, nói: "Bốn ngày trước, Diệp Cẩn Huyên được Hoàng thượng cho ở lại trong cung. Tô phu nhân bị bệnh rất nghiêm trọng, mấy ngày nay đều có ngự y liên tục qua lại. Hôm qua Thái Y Viện viện để Mã đại nhân mang theo năm ngự y cùng đến điều trị, lúc đi ra vẻ mặt không tốt. Kỳ quái là, sau khi Mã đại nhân đi, Diệp thượng thư liền tự mình mời đệ nhất Lý đại phu cho đến chẩn bệnh cho Tô phu nhân, mà sau khi tiễn Lý đại phu đi, Diệp thượng thư ở trong phòng Tô phu nhân cáu kỉnh một trận!"
Lâm Lang nghe xong, trong mắt chợt lóe lên lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sắc trời tối tăm —— đoán chừng, cũng nên đến rồi!
Quả nhiên, không lâu sau người gác cổng tới thông báo Tô phu nhân cầu kiến. Tử Y nghe xong, nhìn Lâm Lang một cái, ý Lâm Lang bảo lui ra bên ngoài, chỉ chốc lát trở lại, sắc mặt có chút phấn chấn, nàng nói với Lâm Lang: "Tiểu thư, Tô phu nhân mang theo khăn che mặt chờ trước cửa, nói có đồ muốn đính thân giao cho tiểu thư, nô tỳ có thể nhìn thấy khuôn mặt sau khăn che sưng đến không còn giống hình dạng khuôn mặt, ngài có thấy?" Mặt của Tô phu nhân đã sưng rất to, khăn che mặt cũng hơi giật giật, chỉ là tính khí này vẫn còn thối như vậy!
Đôi mắt Lâm Lang hơi tĩnh mịch, lặng lẽ nói: "Mọi việc không thể luôn do bà ta định đoạt, khi lưu lại bộ trang sức của mẫu thân ta đã thuận theo bà ta một lần, quy tắc trò chơi lần này, tới ta quyết định."
Lâm Lang đứng dậy, nghiêng người đi ra ngoài, ánh trăng xuyên qua lồng chim treo trên cửa. Con câm ba ca bị Lâm Lang trêu chọc bay tới bay lui trong lồng tre, không tránh kịp, chỉ một tiếng cũng kêu không được, chơi một lát, Lâm Lang mới xoay người nói với Tử Y: "Đi nói với bà ta, muốn gặp ta thì phải quỳ trước cửa Ngọc Lâm Uyển đến khi ta bằng lòng gặp bà ta mới thôi. Trong thời gian này sẽ hô lên cho người qua lại trên con đường biết bộ trang sức kia làm sao nàng có được, cũng nói lời xin lỗi cho bản tiểu thư —— nếu không, đồ trong tay của nàng bản tiểu thư sẽ không thu đấy!"
Lâm Lang khẽ nghiêng thân thể đứng dưới ánh trăng phía trước cửa sổ, một thân váy lụa thêu hoa như thường ngày, trước ngực thêu dóa dóa sóng biển từ chỉ bạc, bên ngoài là áo màu xanh lam. Tóc dài óng ả đen nhánh rũ xuống thắt lưng, có lẽ vì mới vừa đọc qua 《 Kim Cương Kinh 》, đôi mắt trong suốt như nước lộ ra lạnh nhạt an tĩnh, có một loại phong thái không bận tâm thiệt hơn.
Tử Y nhìn nàng, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc: "Dạ!" Khó trách Thành chủ để tâm như thế, coi như tiên tử bầu trời cũng chẳng qua bộ dáng này của tiểu thư ấy chứ?
Lúc này, Tô phu nhân đang đợi trước cửa Ngọc Lâm Uyển, trừ Ngọc Châu cùng mấy nha hoàn bà vú, sau lưng còn đi theo 2-3 cái gia đinh; chiếu theo cách làm việc thường ngày của bà ta, vào lúc này có thể đã trực tiếp xông vào. Chỉ là khi tới đây Diệp thượng thư liên tục dặn dò bà, mặc dù Diệp Cẩn Huyên mới đạt được sủng ái hoàng thượng, nhưng Lâm Lang xưa đâu bằng nay, Vãng Sinh Thành chủ cũng ở tại Ngọc Lâm Uyển. Chuyện này nếu đã là nàng không đúng, muốn êm đẹp thì phải nhận sai với người ta, cầu được người ta tha thứ mới được, nếu nông cạn gây ra chuyện gì, hắn sẽ không nhìn mặt mũi của Cẩn Huyên, để tự bà đền mạng là được.
Diệp thượng thư nói là nói như vậy, nhưng trong lòng bà nào chịu phục, huống chi sáng sớm nàng đã phái người đi nghe ngóng. Bây giờ Vãng Sinh Thành chủ không có ở Ngọc Lâm Uyển, vì vậy, trước khi đi bà đã dẫn theo mười gia đinh, nội tâm quyết định, nếu Lâm Lang rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt thì trực tiếp cho người đem nàng bắt tới dạy dỗ một trận, dù sao bà cũng có thủ đoạn để nàng ta chịu thua!
Nhưng không nghĩ đến, còn chưa ra cửa, không biết kẻ nào lắm mồm nói cho Diệp thượng thư. Diệp thượng thư lại tìm bà về hung hăng mắng một trận, giữ người lại, bà ch.ết sống không thuận theo mới miễn cưỡng để lại hai ba người này, dựa vào hai ba người này mà muốn xông vào là không thực tế .
Nhiều năm qua Diệp thượng thư chưa từng nói một câu nặng lời với bà như vậy, nếu không phải do Diệp Lâm Lang, làm sao chỉ trong một ngày bà có thể bị chửi mấy lần như vậy? Nội tâm Tô phu nhân nén hận ra cửa!
Bà dẫn người tới Ngọc Lâm Uyển, vừa nhìn thấy Ngọc Lâm Uyển nguy nga lại không kém phần lộng lẫy, hơi thở tinh tế nhưng nội tâm lại cảm thấy khó chịu, thường ngày sao lại không cảm thấy cái vườn này tốt? Nếu sớm cảm thấy cái vườn này được, liền để Cẩn Huyên thỉnh cầu Triệu Tễ, làm sao còn đến phiên cái kẻ điên này?
Bà vốn tưởng rằng Lâm Lang sẽ nhanh chóng tới gặp bà, nhưng không nghĩ đến sau khi gia đinh đi vào thông báo mà mãi vẫn không thấy đâu. Thật vất vả mới có một cô nương áo tím đi ra, vốn tưởng rằng là ra ngoài mời nàng vào, nhưng không nghĩ tới cô nương áo tím kia chỉ đứng trên bậc thang nhìn bà một chút rồi muốn trở về.
Nàng thấy vậy, trong lòng ngẩn ra, há mồm liền nói: "Gia chủ của các ngươi đâu? Mau bảo nàng ra ngoài gặp ta! Ta có đồ muốn giao cho nàng." Nói thế nào hiện tại Cẩn Huyên cũng được thánh cưng chiều, sắp tới sẽ phong hậu, nàng là mẫu thân của Hoàng hậu Đại Dận, nếu kẻ điên này còn có chút đầu óc thì không nên đắc tội!
Huống chi bà vội tới đưa họ bộ trang sức giá trị liên thành này, kẻ điên kia cùng nàng này nổi tiếng là nghèo nàn nhiều người biết tới há có thể không cần?
Bà tự cho là lợi thế trong tay đủ nặng rồi, nhưng không nghĩ đến, cô nương áo tím nghe vậy chỉ quay đầu nhìn nàng khinh miệt, nói một câu: "Ngươi là thứ gì? Sao xứng để cho chủ tử chúng ta tới gặp ngươi!" Rồi xoay người đi vào!
Nàng muốn vọt vào nhưng lại bị Ngọc Châu ngăn lại, khuyên nhủ bên tai nàng: "Phu nhân, ngài quên lời lão gia rồi sao? Hiện tại chúng ta có chuyện cần nhờ nàng ta, hạ thấp phong thái một chút thì như thế nào? Về sau sẽ tìm cách trị nàng!"
Bà suy nghĩ một chút, Ngọc Châu nói không sai, nàng vốn mang ít người, nếu lúc này chơi cứng rồi, nha đầu điên sẽ không chịu lấy lại bộ trang sức —— mặc dù nàng không cho là cái kẻ điên đó sẽ không cần bộ trang sức giá trị liên thành này, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ngộ nhỡ kẻ điên này tức giận, ch.ết sống không thu, gương mặt mình liền hoàn toàn bị phá hủy!
Nàng suy nghĩ, chỉ có thể cố đem tức giận cùng phẫn hận trong lòng đè xuống, đàng hoàng đứng chờ trước cửa.
Ngọc Lâm Uyển nằm ở kinh đô quan phường, bốn phía có rất nhiều dinh thự của quan lại quyền quý. Người ta lui tới bình thường đều có chút của cải bối cảnh, phần lớn đều biết Tô phu nhân, mặc dù lúc này nàng mang khăn che mặt, nhưng một thân quần áo, nha hoàn bên cạnh, mọi người vừa nhìn liền có thể nhận ra bà, không tránh được bị một số người chỉ chỉ chõ chõ nói vài lời.
Chỉ là, chuyện Diệp Cẩn Huyên được hoàng thượng cho ở lại trong cung bốn năm ngày mọi người đều biết nên vẫn còn có chút cố kỵ, cũng chỉ có thể nhỏ giọng bàn tán sau lưng, lớn tiếng cũng không có, nhưng sao Tô phu nhân có thể không cảm giác được ánh mắt khác thường của mọi người, trong lúc nhất thời càng tức giận hơn, không khỏi nắm chặt bàn tay.
Nàng nói khẽ với Ngọc Châu bên cạnh: "Nhìn xem, đều là đám người nói hưu nói vượn, có gì hay mà nhìn!"
Tô phu nhân vừa dứt lời, chợt một tiếng nói nhạo báng ngọt xớt vang lên: "Ui! Đây không phải là phu nhân của Diệp thượng thư sao? Sao lại mang theo khăn che mặt thế kia? Chậc chậc. . . . . ."
Tô phu nhân vừa nghe, thần kinh cả người liền lạnh, không cần quay đầu lại nàng cũng biết đây được xưng là Hỗn Thế Ma Vương An Bình Hầu phủ - Tiểu Hầu gia An Vân Khanh. Từ nhỏ An Vân Khanh này đã là một nhân vật giống như khỉ, trước kia khi An Bình lão hầu còn sống còn có người quản thúc hắn, sau khi An Bình lão hầu tử trận trong thời điểm Tề vương Triệu Tễ vào thành. Mặc dù sau đó Triệu Tễ không truy cứu chuyện ông đứng sai phía, nhưng An Bình Hầu phủ An gia cùng Hộ quốc công phủ Nạp Lan gia đều bắt đầu xuống dốc nhanh chóng, mà An Vân Khanh lại càng đem hình tượng quần là áo lượt phát dương quang đại, tụ tập một đám côn đồ du tẩu ở kinh thành, ăn chơi giành trộm, không gì làm không được.
Bộ dạng Tô phu nhân hiện tại chính là muốn tránh mà không có nơi tránh, sao lại cố tình đụng phải Ma vương này vào lúc này, Tô phu nhân không khỏi hận đến cắn răng nghiến lợi, nàng chỉ vừa ngẩng đầu, một thiếu niên tuấn tú cả người tơ lụa đã đi tới trước mắt.
Đầu tiên mọi người chỉ là chỉ chỉ chõ chõ, cũng không dám đi qua, vào lúc thấy An Vân khanh đi qua, liền từ từ xúm lại.
Chỉ thấy An Vân Khanh xách theo cái lồng chim màu sắc như ngọc. Bộ dáng tuấn tú, một thân áo tơ vàng thêu hoa văn vạn chữ như ý tiên tiếp khoác lên người, thoạt nhìn dáng vẻ giống như lưu manh, này lại không tính là gì, bên hông còn treo một chuỗi ngọc bài kim sức linh tinh gì đó. Tóc chải bóng nhoáng, cả người đầy mùi son phấn xông vào mũi, liếc nhìn lại, giống như nhà giàu mới nổi!
Hắn vừa lại đây, Tô phu nhân liền bị mùi son phấn sặc đến nhảy mũi liên tiếp hai cái, theo hai cái nhảy mũi của bà khăn che mặt cũng lay động theo, bà sợ lộ ra khuôn mặt “tôn quý” của mình dưới lớp khăn, liền vội vã nén lại.
An Vân khanh thấy vậy, trong đôi mắt vô hồn ảm đạm hình như xẹt qua một chút ánh sáng chói mắt, vỗ tay cười ha hả nói: "Diệp phu nhân, sao hôm nay ngài lại mang theo khăn che mặt hả? Các tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp ra cửa đeo khăn che mặt là sợ người nhìn, còn người đây là thế nào? Chẳng lẽ thân thể già khọm của ngài cũng sợ bị nhìn?" An Vân Khanh lại tiếp tục điểm đầu ngón tay nói: " Nhìn xem, nhìn xem, hô hấp không thuận rồi! Một cái hắt hơi cũng không dễ dàng —— có muốn tiểu gia giúp người hay lấy xuống không?"
An Vân Khanh nói xong, làm bộ giương một tay lên, Tô phu nhân sợ hết hồn: "Ngươi làm cái gì? Không cần ngươi quan tâm!" Không biết xung quanh có bao nhiêu người biết nàng, nếu để cho những người này thấy bộ dáng của bà bây giờ, bà còn muốn gặp người hay không?
"Ồ!" Mắt An Vân Khanh thẳng tắp nhìn chằm chằm khăn che mặt của Tô phu nhân, giống như phát hiện ra trò chơi gì mới mẻ "Mặt người sao lại sưng phồng thế này? Đầu của người, trước kia đâu lớn như vậy chứ? Nghe nói người đầu lớn thông minh, người làm như thế nào? Mau chỉ giáo tiểu gia, mặc dù tiểu gia rất thông minh rồi, nhưng vẫn muốn trở nên thông minh hơn."
Tô phu nhân nổi đóa: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi cút cho ta!"
An Vân Khanh nghe thế, kiều thanh quái khí, luôn miệng đồng ý nói: "Được, được, phu nhân đừng nóng giận, người ta biết đại tiểu thư các ngài được hoàng thượng cưng chiều, mặc dù không danh không phận, nhưng dù sao cũng là thánh sủng! Người ta rất sợ đó. . . . . ."
Hắn nói xong, thân hình thoắt một cái, giương một tay lên liền đem đấu lạp (nón rộng vành) trên đầu Tô phu nhân đánh xuống, đấu lạp rơi xuống đất, lộ ra gương mặt đầy nốt mụn đỏ của Tô phu nhân. Chỉ thấy trên gương mặt đó không còn chỗ nào tốt, một nốt rồi tiếp một nốt, mắt mũi Tô phu nhân cũng bị chc khuất phía dưới, nào còn dáng vẻ thường ngày?
Sau khi vén An Vân Khanh đấu lạp của nàng xuống, vốn đang âm dương quái khí nói"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là ta không cẩn thận. . . . . ." rồi khi vừa thấy mặt của Tô phu nhân, cũng là hét "A" lên một tiếng, lập tức nhảy thật xa, chỉ vào Tô phu nhân nói: "Ngươi ngươi ngươi ngươi là ai?"
Tô phu nhân cũng đột nhiên hét lên một tiếng, tay che mặt lui về phía sau, Ngọc Châu vội vàng tiến lên ngăn trước mặt Tô phu nhân, một mặt thay nàng che chắn, một mặt mặt kinh hoảng quát lớn An Vân Khanh: "Càn rỡ. . . . . . Vô lễ. . . . . . Phu nhân chúng ta . . . . . . Phu nhân. . . . . ."
Nhìn thấy khuôn mặt Tô phu nhân đầy nốt mụn đỏ, trong đám người bộc phát từng trận âm thanh hút khí, tiếp theo liền vang lên một hồi thì thầm to nhỏ——
"Đây là Tô phu nhân sao? Mặt của Tô phu nhân bảo dưỡng rất tốt."
"Nhìn thân hình thì phải, nghe âm thanh cũng không sai, nhưng gương mặt. . . . . ."
"Không phải là bệnh truyền nhiễm gì chứ?"
"Vậy chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian tránh xa ra! Ngộ nhỡ lây bệnh sẽ phiền toái!"
"Phi! Được bệnh truyền nhiễm không phải lỗi của ngươi, chạy đến dọa người sẽ sai lầm của ngươi rồi. . . . . ."
Mọi người nói xong, trong lúc nhất thời cũng tản ra xa.
Tô phu nhân run lẩy bẩy núp sau lưng Ngọc Châu, nghe những lời nghị luận rối rít kia, đại não có cảm giác trống rỗng, kìm nén đến thân thể lung la lung lay, hàm răng cắn chặt vang lên tiếng kẽo kẹt.
Ngọc Châu lo lắng thay nàng vuốt ngực thuận khí, luôn miệng khuyên: "Phu nhân, phu nhân, ngài đừng nghe bọn họ nói càn, chúng ta tới chữa bệnh, chỉ cần có thể chữa hết bệnh, ngài liền xinh đẹp như trước kia . . . . . . Ngài nhất định phải tỉnh lại, tỉnh lại, nói không chừng một lát nhị tiểu thư sẽ ra tới. . . . . . Ngài phải tỉnh lại đi!"
Ngọc Châu lời còn chưa dứt, liền nghe một ɖú già sau lưng hô: "Phu nhân, mau nhìn, cô nương áo tím đi ra rồi. . . . . ."
Tô phu nhân nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Tử Y đứng trên bậc thang, đôi mắt bị những nốt mụn chen lấn đến không nhìn thấy bỗng nhiên sáng lên, tiến lên chỉ vào Tử Y hô: "Tiểu thư nhà ngươi ở nơi nào? Mau dẫn ta đi gặp nàng!"
Nội tâm Tử Y khẽ xì cười một tiếng: vào lúc này không tới lượt bà ra lệnh cho tiểu thư tới gặp bà!
Bỗng nhiên Tô phu nhân chống lại ánh mắt của Tử Y, liền thấy tâm thần vụt một cái, một cỗ khí lạnh âm trầm từ lòng bàn chân dâng lên, đợi nàng hồi hồn tỉ mỉ nhìn lên, lại thấy tròng mắt không gợn sóng của Tử Y đang lóe lên nụ cười châm chọc.
Chỉ thấy khóe môi Tử Y khẽ cong lên, nói: "Tô phu nhân, tiểu thư của chúng ta nói rồi, hôm nay ngài tới đưa đồ nàng đã biết là cái gì, ngài muốn gặp nàng, thì phải cung kính quỳ trước cửa này, nói cho mọi người nghe một chút làm sao ngươi có được bộ trang sức này, thành tâm thành ý nhận sai! Nếu tiểu thư của chúng ta cảm thấy ngươi đủ thành ý rồi, tự nhiên sẽ gặp ngươi!"
Tô phu nhân nghe xong, tức giận mắt cũng trợn ngược: "Ngươi. . . . . . Các ngươi khinh người quá đáng, ta. . . . . . Ta. . . . . ."
Tô phu nhân chưa kịp dứt lời, hai mắt đã trợn ngược, ngã thẳng ra phía sau.