Chương 84: U Minh là một người đáng thương
Đập vào mắt là màn đêm âm u rét lạnh, tiếng gió gào thét không dứt bên tai, thân thể Lâm Lang cứng ngắc nấp trong áo choàng bạch hồ , chỉ lộ ra gương mặt, từng trận gió lạnh thấu xương quật vào mặt, giống lưỡi trượt ( gắn ở đế giầy trượt băng ) cắt qua da thịt làm đau buốt khó chịu !
Cánh tay U Minh giống như quỷ trảo cứng rắn vòng ngang hông nàng, nàng chỉ cảm giác cả người như rơi vào hầm băng, lạnh cóng không thể nhúc nhích, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng !
Trên cổ đau rát bị gió lạnh thổi xua đi không ít, ngực bộc phát đau đớn ngày càng rõ ràng, nàng cảm nhận có dòng chất lỏng ẩm ướt chảy ra, từng trận chóng váng lại ùa tới, trong hoảng hốt nàng rất muốn chìm vào giấc ngủ, hai mắt mệt mỏi mở không ra !
Thân thể cứng ngắc cùng vết thương đau nhức hành hạ làm nàng gian nan chống đỡ. Nàng cảm thấy không thoải mái khi U Minh ôm nàng, trong lúc thần trí mơ mơ màng màng nàng, nàng miên man suy nghĩ có phải trên cõi đời này, chỉ có duy nhất một người, vòng ôm ấp của người đó mới thuộc về ngươi ?
Giờ khắc này, nàng chợt hoài niệm vòng ôm ấm áp của Quân Thương, mang theo sức mạnh cường thế bá đạo ôm chặt nàng trong lồng ngực vững chãi !
Nàng thầm mong ngay lập tức ôm hắn, không bao giờ rời khỏi nguồn ấm áp ấy !
Dần dần, khóe mắt nàng trượt xuống hai giọt nước mắt !
Cũng không biết ở trong bóng tối đi tiếp bao lâu, bạch quang chói mắt lóe lên, chung quanh trở nên sáng sủa hẳn , Lâm Lang theo phản xạ nheo mắt lại —— đây là ?
Ánh tịch dương sáng bừng treo giữa chân trời, trong cảnh sắc ảm đạm xơ xác lộ ra tia sáng trắng chói mắt, tuyết phủ thân tùng, cỏ khô sương đọng , hướng nơi xa nhìn lại, đình đài lầu các chìm trong quang cảnh xanh tươi ướt át, sương mù lượn lờ tựa như được che phủ bởi một lớp lụa mỏng, mờ ảo phiêu miểu giống như Tiên cảnh!
Lâm Lang nhìn cảnh tượng quen thuộc, trong mắt lóe lên tia nặng nề ,giọng điệu pha lẫn trào phúng : "Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?"
Không ngờ U Minh lại dẫn nàng trở về Ngọc Lâm uyển !
Ngọc Lâm uyển có thực vật phong phú, hoàn cảnh yên tĩnh thanh nhã, là một nơi thích hợp để tịnh dưỡng nói chuyện phiếm trên trời dưới đất ! Nhưng nàng không cho là U Minh rãnh rỗi tới mức mang nàng tới tản bộ hàn huyên , tịnh dưỡng lại càng không cần phải nói !
"Ngươi cho rằng ta mang ngươi tới để thăm dò ?" U Minh hừ nhẹ, ngay cả chính hắn cũng không hề phát giác, âm thanh lúc này của hắn bất giác nhu hòa hơn rất nhiều, "Dẫn ngươi đến xem một màn diễn đặc sắc!" Nói xong hắn sải bước tiến về phía trước!
Trong mắt Lâm Lang chợt lóe tia mê man, khóe môi giương lên nụ cười khinh thường !
Màn diễn đặc sắc? Chẳng lẽ muốn nàng chứng kiến tiết mục ân ân ái ái của Quân Thương cùng Diệp Cẩn Huyên ?
Kỳ thực, ban đầu trong lòng nàng tràn ngập tín niệm kiên định bất giác hơi hơi dao động, chỉ là bị nàng cố gắng xem nhẹ !
U Minh đi vài bước, lại thấy Lâm Lang vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, không khỏi lạnh giọng quát : "Đi mau!"
Nàng lập tức hồi hồn, khẩn trương đi vài bước đuổi theo U Minh. Đi một lát, lại phát giác con đường dường như không đúng, hình như là hướng đến Xuân Huyên đường !
Nàng khẽ cau mày, Xuân Huyên đường là viện của Lăng phu nhân, Quân Thương cùng Diệp Cẩn Huyên dù có muốn ân ân ái ái , nhưng tuyệt đối không thể nào ân ái đến Xuân Huyên đường !
Quả nhiên, suy đoán của nàng không hề sai! Cách đó không xa ba chữ to màu vàng nhạt Xuân Huyên đường dưới ánh nắng dịu nhẹ có vẻ mạnh mẽ có lực, cũng không có ánh sáng chói mắt mà từ trong ra ngoài tản mát ra một cỗ khí tức hùng hậu, làm cho người ta không dời mắt được.
U Minh làm phép, hai người ẩn hình tiến vào!
Lúc này trong Xuân Huyên đường, cỏ cây suy tàn, cửa sảnh khép chặt, trên đầu cửa mành che đỏ thẫm thời gian trước vẫn do nàng tự thay , miễn cưỡng có thể che chắn gió lạnh thổi vào !
Hai người đi vào viện, bên trong phòng một mảnh lạnh lẽo, trong lò than đốm lửa đã sớm tắt, ly trà trên bàn có lẽ đã để qua đêm nên nước trà lạnh tanh màu sắc hơi đậm , bên trên nổi một tầng dầu mỡ, trên bàn canh thừa thịt nguôi bày vô cùng bừa bộn , khiến cho bên trong phòng lạnh lẽo tăng thêm cảm giác thê lương trống trải vào lúc chiều muộn !
Lăng phu nhân ngồi ở bên giường, trên đùi đắp chăn, đang yên lặng rơi lệ.
Thiển Ngữ mắt đỏ hoe ở một bên nhẹ nhàng khuyên: "Phu nhân, người. . . . . . . . . . . .Người đừng đau lòng , tiểu thư là người thế nào người còn không rõ sao? Tiểu thư chỉ là nhất thời hồ đồ, người chớ thương tâm. . . . . . . . . . . . . . . có lẽ tiểu thư sẽ lập tức tới nhận lỗi với phu nhân đem Tô phu nhân đuổi ra ngoài ! Tối qua người vẫn chưa ăn . . . . . . . . . . . . . Trước tiên nên dùng chút điểm tâm đã !" Hai ngày nay thức ăn đưa tới càng ngày càng tệ, tối qua thậm chí ngay cả đưa cũng không thèm đưa, sáng nay mới mang tới, rõ ràng cho thấy tối qua họ ăn còn dư lại !
Thiển Ngữ nói xong, mở to hai mắt nhìn , trong hốc mắt lệ ngân ngấn chực trào, xem xét thức ăn thừa trên bàn, từ trong lòng ngực cẩn thận móc ra hai bánh bao còn nóng đưa cho Lăng phu nhân: "Những món kia không thể ăn. . . . . . . . . . . . . . . . Phu nhân, người ăn đi! Đây là Thiển Tuyết muội muội len lén đưa tới, vẫn còn nóng lắm !"
Thiển Ngữ nhìn hai chiếc bánh bao, dường như nhớ tới cái gì, nước mắt rốt cuộc không nhịn được tí tách rơi xuống !
Lăng phu nhân đưa mắt nhìn bánh bao, thở dài một cái, nước mắt cũng ào ào rơi xuống, nhưng không có ý định cầm nó !
Thiển Ngữ nhìn bộ dáng thương tâm của Lăng phu nhân, vung tay lau nước mắt, mang theo nồng đậm giọng mũi khuyên : "Phu nhân, người cứ ăn lót dạ đã, một hồi nô tỳ xuống bếp xem một chút còn có cái gì để ăn. . . . . . . . . . . . . . Tiểu thư, tiểu thư tất nhiên sẽ hiểu được. . . . . . . . . . . . . . .. Chờ tiểu thư thông suốt , nhất định sẽ đem Tô phu nhân đuổi ra ngoài ! Hu hu. . . . . Hu. . . . . . . "
Thiển Ngữ nói xong, không nhịn được khóc òa lên !
Xác thực tiểu thư mấy ngày qua luôn thân cận với Tô phu nhân , cho nên ngay cả thân mẫu cũng bỏ mặc , nơi nào còn nghe lời đuổi Tô phu nhân khỏi phủ ?
Nàng nói lời này chính mình cũng không quá tin tưởng !
Quả nhiên, Lăng phu nhân thẫn thờ lại tiếp tục rơi lệ, trong con ngươi hàm chứa thương tâm gần ch.ết , vừa vỗ lưng Thiển Ngữ vừa nói: "Ngươi không hiểu rồi. . . . . . . . . . . . . . ngày đó Lâm Lang từ trong cung trở lại giống như biến thành một người khác, nàng nói Tô phu nhân dù sao cũng là mẹ cả của nàng, hôm nay nhìn nàng lưu lạc bên ngoài có chút không đành lòng, kiên quyết muốn để Tô phu nhân vào ở Ngọc Lâm Uyển , ta nghe nàng nói tình cảnh Tô phu nhân hiện tại cũng rất khó khăn, nên cũng theo ý nàng sắp xếp ! Dù gì chúng ta cũng không thiếu cơm nuôi một người, nào ngờ quan hệ Lâm Lang cùng Tô phu nhân lại trở nên thân mật như thế, kể từ lúc Tô phu nhân tới, nàng chỉ tượng trưng tới thăm hỏi, thời gian còn lại cũng không thèm để ý , mấy ngày qua việc bếp núc Ngọc Lâm uyển cũng giao cho Tô phu nhân phụ trách. . . . . . . . . . . . . . .. Chúng ta bây giờ chỉ được dùng than củi, ăn một bữa no cũng khó khăn. . . . . . . . . . . ta có thể không đau lòng sao?"
Lăng phu nhân nói xong, liếc nhìn đồ ăn thừa cơm cặn bày ngổn ngang trên bàn, nước mắt chảy càng nhiều ! Nếu không phải bộ dáng nữ nhi vẫn như xưa, nàng rất hoài nghi nữ nhi của nàng đã bị người ta đánh tráo rồi !
Lâm Lang là nữ nhi thân sinh của nàng ! Nhìn nữ nhi cùng mình không thân cận như trước nữa, ngược lại thân thiết với kẻ địch của mình, thậm chí nhìn kẻ thù đến làm khó mình cũng không quản không hỏi, nàng rất đau lòng !
Tình cảnh hiện giờ cùng khi còn ở Bách Thảo Viên có chỗ nào khác nhau? Ở Bách Thảo Viên ít ra còn có chỗ dựa là nữ nhi , hiện tại. . . . . . . . . . . . Chỉ sợ không bao lâu , đến phiên mình bị đuổi ra khỏi cửa !
Bản thân nàng vô luận như thế nào cũng không sao cả, nhưng mà Tô phu nhân là ai nàng quá hiểu rõ , điều nàng lo lắng nhất là nữ nhi bị Tô phu nhân lừa, đến lúc đó chỉ sợ chịu thiệt thòi !
Thiển Ngữ nghe xong, không nhịn được mặt lộ vẻ tức giận cùng đau lòng, khóc nức nở nói: "Đúng ! Tiểu thư sao lại hồ đồ như vậy ? Tô phu nhân coi như nàng cái gì mẹ cả à? Lại nói, đại tiểu thư Hòa thư phủ cũng bỏ mặc Tô phu nhân, cần gì đến phiên tiểu thư lo lắng ? Chẳng lẽ tiểu thư đã quên Tô phu nhân đối xử hà khắc với chúng ta rồi hả ?"
"Nhìn hiện tại phòng bếp đưa tới mấy món thừa này, cũng không biết đặt bao lâu. . . . . . . . . . hu hu hu. . . . . . . . . "
Hai người nói xong lại ôm đầu khóc nấc lên !
Lâm Lang nhìn hết thảy trước mắt , phẫn nộ cùng đau lòng khiến nàng siết chặt bàn tay: Diệp Cẩn Huyên lại dám đem Tô phu nhân vào ở Ngọc Lâm uyển, tu hú chiếm tổ chim khách [ 1 ] không nói , còn ngược đãi Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ !
[ 1 ] chiếm nhà đất của người khác (ví với việc chiếm địa vị, nhà cửa, ruộng đất của người khác)
Qủa thật là muốn ch.ết!
Nàng nhìn Tô phu nhân cùng Thiển Ngữ khóc không ngừng, không nhịn được tiến lên muốn đỡ Lăng phu nhân, bàn tay lại giống như chạm vào hư không xuyên qua thân thể Lăng phu nhân, dưới sự kinh hãi bàn tay nàng cứng ngắc dừng ở giữa không trung!
Một thân đạo hạnh của U Minh đã đạt tới cảnh giới biến thực thành giả !
Trong lòng đầy kinh ngạc, nàng đưa lưng về phía U Minh, từ từ hướng về phía Lăng phu nhân quỳ xuống, thật sâu dập đầu bái lạy, cùng lúc đó, bàn tay nàng vào luồn qua áo khoác hung hăng bấm lên vết thương trước ngực mình, khiến dòng máu ấm nóng nhanh chóng thấm qua lớp áo , nhuộm ướt bàn tay nàng! Đau đớn đánh úp tới, trước mắt nàng thình lình xảy ra một trận chóang váng, thân thể lung lay thiếu chút nữa té ngã trên đất, nàng cực lực chịu đựng, đợi đau đớn lui dần, nhìn lại bàn tay đã nhiễm đầy máu tươi, dưới sự che giấu của chiếc áo choàng nàng không biến sắc ở bên giường viết mấy chữ bằng máu!
Nữ nhi bất hiếu, đi tìm Quách đại nhân !
Lâm Lang viết xong mấy chữ này, chậm rãi đứng dậy, xoay người hướng ra ngoài cửa !
Bản thân nàng sinh ra trong hư vô , hiện giờ đã trải qua đầu thai chuyển thế, bản tính như cũ không thay đổi mà tồn tại trong tâm huyết ( máu trong tim ) của nàng ,tuy U Minh có khả năng biến thực thành giả đối với tâm huyết của nàng không có ảnh hưởng gì, hôm nay chỉ cầu Lăng phu nhân phát hiện dòng chữ này, có thể hiểu ẩn ý trong đó !
U Minh thấy Lâm Lang đứng dậy rời đi , cũng lập tức theo ra ngoài.
Ngày hôm qua tuyết cũng không tính là lớn, mặt trời ló dạng không sai biệt lắm , chỉ có cành lá trên cỏ khô bị phủ một tầng sương mỏng !
Lâm Lang đứng ở trong sân, hai mắt bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi "Còn có kịch hay nào nữa, hãy lấy ra đi!" U Minh đưa nàng đến viện Lăng phu nhân không phải là muốn giày vò lòng của nàng, màn diễn phía sau mới là trọng điểm !
U Minh nhìn sắc mặt Lâm Lang bình tĩnh không hờn không giận, trong lòng dâng lên cảm giác bị thất bại, trái lại nhếch miệng cười nói: "Vân Đình quán nghe nói là khuê phòng của ngươi, tới xem một chút đi!"
Lâm Lang xì khẽ một tiếng, dẫn đầu tiến về phía trước, U Minh gắt gao theo sát !
Lại nói ở viện Xuân Huyên đường, Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ ôm đầu khóc một hồi, hai người cùng chia ra hai cái bánh bao ăn lót dạ, muốn uống nước lại phát hiện nước đã lạnh ngắt! Thiển Ngữ vội nói cầm ấm trà đi nấu lại nước nóng, Lăng phu nhân nhìn nàng rời đi một mình ngồi thở dài, chớp mắt một cái lại phát hiện trước giường dưới đất viết một dòng chữ nhỏ màu đỏ, nàng cúi đầu tỉ mỉ nhìn kỹ: "Nữ nhi bất hiếu, đi tìm Quách đại nhân !"
Lăng phu nhân cau mày, trong mắt sáng tỏ thoáng qua vẻ khiếp sợ, trong nháy mắt tâm như đánh trống ! Ngây ngẩn một hồi , nàng đến cạnh cửa vén mành quan sát bên ngoài chung quanh không có ai, lúc này mới quay người cầm khăn lông thấm nước lau sạch dòng chữ !
Lâm Lang cùng U Minh đi tới Vân Đình quán, thẳng một đường tiến vào, chỉ cảm thấy hoa lệ lộng lẫy sáng rỡ chói mắt người nhìn !
Lúc này Vân Đình quán đã không còn là Vân Đình quán ngày xưa . Ngày trước cảnh sắc thoáng mát thư thái nay trở nên chật chội hơn, vào cửa đập vào mắt là vài kệ tủ gỗ tử đàn , trên kệ bày đầy cổ đổng cùng trân bảo lấp lánh , lại đi vào trong, bàn ghế giường đệm đều thay thành gỗ lim mạ vàng đắt tiền, bàn trang điểm thì đổi thành cái bàn dài gấp ba lần so với ban đầu, bên trên đặt hộp trang sức sang quý !
Không cần mở ra, Lâm Lang cũng biết được bên trong chứa đầy phục sức trân quý—— Diệp Cẩn Huyên từ khi nào biến thành một tiểu thư nhà giàu mới nổi rồi ?
Lâm Lang khẽ cau mày, trong lòng hiện lên một ý niệm, bị một Diệp Cẩn Huyên gieo họa, những người khác làm sao dám ở Vân Đình quán nữa!
Lúc này, Diệp Cẩn Huyên một thân váy dài màu cam làm từ gấm vóc Tô Tú ( gấm Tô Châu ) hoa lệ phức tạp, đoá mẫu đơn thêu bằng kim tuyến, bên ngoài khoác lớp lụa mỏng màu trắng, tay khoác dải lụa năm màu bằng vải mỏng , tùy ý tựa trên giường, một thân y phục sang trọng đẹp đẽ !
Lúc này, nàng đầy mặt mỉm cười , hài lòng thưởng thức viên dạ minh châu bạch ngọc kích cỡ bằng trứng chim bồ câu, hạt châu toàn thân trong suốt, bên trong như có sợi tơ bắt đầu khởi động, vừa nhìn liền biết giá trị liên thành!
Chỉ là. . . . . . . . . . . . sợi tơ như xen lẫn vài tia máu, nhìn trong thời gian dài, liền phát hiện nó giống như nhãn cầu của người ch.ết !
Trong nội tâm Lâm Lang khẽ động, hơi sững sờ, trong mắt thoáng qua tia châm chọc, len lén nhìn về phía U Minh, hừ lạnh một tiếng !
U Minh chậc chậc nhìn cách bài biện bên trong phòng, cười ha hả nói: "Thì ra ngươi cũng có rất nhiều tiền ! Bất quá lại bị người khác tiêu xài , thật đáng tiếc !"
"Thế nào ? Tận mắt nhìn thấy tiền của mình bị chính kẻ thù chiếm làm của riêng có phải khó chịu lắm không ?"
Lâm Lang khẽ hừ một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt hướng U Minh nói : " Ấu trĩ !"
Chẳng lẽ U Minh cho rằng như vậy mình sẽ đau lòng ? Tiền tài là vật ngoài thân, mặc dù nàng không ghét tiền tài nhưng cũng không xem trọng nó đến mức làm mình hỉ nộ ái ố !
Hành động của U Minh giống như là một hài tử ngang bướng bốc đồng !
U Minh nghe Lâm Lang cười lạnh, dưới mặt nạ đầu lâu thần sắc hơi cứng ngắc, trong mắt thoáng qua tia âm lãnh : "Đích xác là ấu trĩ ! Chắc hẳn màn sau ngươi sẽ cảm thấy hứng thú!"
Lời hắn còn chưa dứt, bên ngoài truyền đến âm thanh vui mừng, tiếp theo một tiểu nha hoàn chạy vào, chính là Thiển Vân .
Chỉ thấy Thiển Vân một thân màu váy dài xanh lam bằng gấm thêu hoa , trên đầu cắm hai, ba trâm cài bằng vàng, cùng các trang sức trong phòng Diệp Cẩn Huyên bài trí quả nhiên phối hợp rất tốt. Lúc này, nàng đang cầm một cái hộp đầy mặt nụ cười đi vào phòng, hướng Diệp Cẩn Huyên nói: "Tiểu thư, đồ người cần nô tỳ đã đem tới ! Người nhìn xem !"
Thời điểm Lâm Lang thấy hộp gỗ tử đàn khắc hoa , trong lòng khẽ lộp bộp—— nếu nàng không nhìn lầm, đây là cái hộp đựng giá y Quân Thương sai Chức Ngọc phường may cho nàng !
Quân Thương đâu ? Chẳng lẽ hắn thật không nhận ra nữ tử trước mắt không phải mình ?
Nhớ tới lời nàng đã từng nói : chờ cứu thoát A Tử ta sẽ gả cho chàng !
Trong lòng Lâm Lang đột nhiên dâng lên một cỗ khủng hoảng cuồn cuộn, trong mắt dần nổi lên một tầng sương mù mông lung .
Sẽ không, tuyệt đối không . . . . . . . . . . . . .
Nhưng hộp đựng giá y. . . . . . . . . . . . . . . . .
Quân thương hao phí tâm tư sưu tầm các loại phục sức trân bảo vì mình sai người cẩn trọng may giá y, chứng tỏ hắn vô cùng xem trọng, làm sao lại để nó rơi vào trong tay Diệp Cẩn Huyên ?
Lúc này, Diệp Cẩn Huyên đã không kịp chờ đợi vội mở nắp hộp , lộ ra bên trong bộ giá y đỏ chót hoa lệ kiêu sa rực rỡ đến chói mắt, trên giá y khảm bảo thạch châu ngọc, ánh sáng lóa mắt tỏa ra làm tất cả các trang sức trong phòng cũng ảm đạm phai nhạt vài phần !
Mâu quang Lâm Lang khóa thật chặt trên bộ giá y, bước chân không tự chủ tiến lên hai bước!
Chẳng lẽ ngày đó Quân Thương thật sự đã tự phế tu vi ? Không thể nào. . . . . . . . . . . . . . Dù là phế trừ tất cả tu vi , mất hết pháp lực, nàng vẫn tin tưởng Quân Thương có thể phân biệt ra nàng và Diệp Cẩn Huyên khác biệt !
Dù là gương mặt, lời lẽ , tính cách đều khác nhau, nàng không tin Quân Thương không nhận ra nàng !
Diệp Cẩn Huyên mỉm cười vui sướng thoáng hiện ở trước mặt nàng, khi6e61n nàng cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Đột nhiên , vang lên tiếng than thở của U Minh ở bên tai nàng: "Người phàm chỉ biết bề ngoài giá y trân quý, nhưng lại không biết bên trong nó ẩn chứa linh lực cường đại, chỉ vì ngươi, Quân Thương thật đúng là phí không ít tâm tư !"
Lời nói U Minh giống như mở ra một đạo tia chớp giữa mản đêm hắc ám, thoáng chốc Lâm Lang bừng tỉnh
Nếu U Minh mang mình tới đây, vốn muốn làm mình khổ sở , cho nên hộp giá y ở chỗ này cũng không thể đại biểu cái gì !
Hôm nay nàng cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Quân Thương ! Còn có Tiểu Hắc Tiểu Bạch, Thanh Y Tử Y. . . . . . . . . . . . . .
Trong lòng nàng từ từ an tĩnh lại, ánh mắt ở trên giá y nhất nhất lướt qua, trong mắt khẽ thoáng qua u tối. Đột nhiên , nàng nhìn thấy bởi vì Thiển Vân đi vào, Diệp Cẩn Huyên tiện tay giấu hạt châu vào dưới chăn, trong lòng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm!
Nếu nàng không nhìn lầm, hạt châu kia là thành quả thông qua phù phép hấp thu pháp lực Tiên Yêu. Diệp Cẩn Huyên lúc này phải dựa vào pháp lực Thái Tố công chúa mới biến thành dung mạo giống mình, bên này là thành quả pháp lực Thái Tố công chúa , mà hạt châu bị Diệp Cẩn Huyên mang theo trên người, vì duy trì gương mặt này, pháp lực Thái Tố công chúa sẽ không ngừng bị nàng hấp thu, năm rộng tháng dài trôi qua, Thái Tố công chúa. . . . . . . . . . . .
Lâm Lang nhắm hai mắt lại, lần nữa mở mắt ra, trong mắt của nàng đã tràn ngập bi thương cùng lo lắng .
Sau đó, nàng đột nhiên xoay người, xông ra ngoài chạy đi !
Từ lúc vừa vào cửa, U Minh vẫn một mực chú ý nét mặt biến hóa của nàng, lúc này phát hiện trong mắt nàng xuất hiện bi thương khổ sở, trong lòng xẹt qua một tia khác thường, ngay sau đó cũng đuổi theo !
Từng trận gió lạnh càn quét ở trên mặt, đồng thời xua đi cơn chóang váng do vết thương mang lại, nhưng đau đớn cũng càng thêm kịch liệt.
Mỗi khi chạy một bước nàng có thể cảm nhận được vết thương rách ra ( xốc nảy ) tràn ngập đau đớn, chạy một bước, cũng giống như dẫm trên mũi đao!
Lâm Lang kiên trì chạy ra Vân Đình quán, một tay gắng gượng vịn sư tử đá trước đại môn , "Phốc" phun ra một búng máu !
Nhân cơ hội khom lưng, Lâm Lang nhanh chóng đưa tay xẹt qua hư không, kết một chú thuật ảo ảnh , cùng lúc đó, trên bầu trời xẹt qua ánh sáng xanh, đã xâm nhập vào Vân Đình quán!
U Minh đuổi theo ra , thanh âm tựa hồ có chút run rẩy: " Sao rồi ?"
"Đây không phải là kết cục ngươi muốn thấy sao?" Âm thanh lạnh nhạt mang theo tia giễu cợt như có như không !
"Ngươi. . . . . . . . . . . . . . . "
Lâm Lang thở dốc hai cái, ngồi thẳng lên, một tay lau vết máu nơi khóe miệng, trong mắt thoáng ánh lên nụ cười giảo hoạt: "Yên tâm, màn diễn còn chưa xem hết, ta sao cam lòng gặp chuyện không may ?"
Nàng không nhìn ánh mắt tối tăm nguy hiểm của U Minh, vừa mới đứng lên , nghe bên trong vang âm thanh náo loạn ‘’ binh binh bang bang ‘’ , tiếp theo truyền ra tiếng kêu rên của Diệp Cẩn Huyên ——" Bảo bối của ta. . . . . . . . . . . . . . . . . . "
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, kéo nhẹ khóe môi cười cười, ánh sáng trong mắt lưu chuyển tràn đầy sảng khoái, giọng điệu lại cực kỳ khinh miệt mà quyết tuyệt: "Dù cho ta không cần thứ đó, cũng không tới phiên nàng ta chiếm lấy !"
"Hơn nữa, vật ngoài thân chỉ là những món đồ giúp cho ta vui vẻ, bọn họ. . . . . . . . . . . . . Còn chưa có bản lãnh ảnh hưởng đến tâm tình của ta !"
Cuối cùng, nàng nhìn U Minh ánh mắt tràn ngập thương hại, giọng điệu khinh thường : "Ngươi không biết cái gì là tình yêu , thật là kẻ đáng thương!"
U Minh nghe được lời của nàng.... ...... ...... ......, phẫn nộ trong nháy mắt cuốn sạch cả tròng mắt, tiếp sau lại giống như hỏa diễm cuồn cuộn rơi xuống hủy diệt biến mất vô tung !
Lúc này, cách đó không xa nơi khúc quanh ống tay áo màu đen xẹt ngang , tiếp theo , thân hình nam tử một thân hắc y cao lớn ngang tàng , dung nhan tuấn lãng xuất hiện trong tầm mắt Lâm Lang !