Chương 27

Ngụy Hà không biết mình cùng dì Ba đã rời khỏi khu nghĩa trang như thế nào,chỉ thấy khi tỉnh táo lại, cậu đang đứng trước giường bệnh của Ngụy Thường Đức.
Hai mắt Ngụy Thường Đức bị băng kín,người vẫn trong trạng thái hôn mê, hơi thở mỏng manh.
Ngụy Thư tự sát…? Tại sao Ngụy Thư phải tự sát…?


Không đúng, Ngụy Thư  bị Ngụy Thường Đức hại ch.ết. Ngụy Thư nói như vậy, anh ấy còn dùng vẻ mặt thống khổ nhìn mình,do chính miệng anh ấy nói với mình.
Làm sao có thể…?
Dì Ba đang gạt mình sao? Không, dì Ba không thể nào gạt mình, còn Ngụy Thư…Cậu làm sao có thể nghi ngờ Ngụy Thư được chứ?


Chính là…Một trong hai người, nhất định có kẻ đang nói dối.
_”Lúc con hôn mê, Lập Diễm có đến một chuyến,toàn bộ gánh hát kia đã dọn đi,không thẩm tr.a được gì.” Dì Ba mặt không biểu tình, hai mắt chăm chú nhìn Ngụy Thường Đức,nói chuyện với Ngụy Hà.


Ngụy Hà vẫn chưa hết rối rắm, siết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch
Dì Ba không nhắc lại chuyện cũ, nói với Ngụy Hà “Thời gian không còn sớm,để dì gọi người đưa con về,tới nhà rồi con nhớ hảo hảo nghỉ ngơi.”


_”Lão già này sắp ch.ết rồi sao?” Ngụy Hà tỏ ra rất bình tĩnh, chính là trong mắt lấp lánh thủy quang, làm cho dì Ba  cảm thấy an lòng, A Hà đứa nhỏ này, kỳ thật tâm địa không xấu.


_”Hẳn là sẽ ch.ết, lão già này xem ra cũng sống không được bao lâu, làm nhiều chuyện thất đức như vậy, nhất định gặp báo ứng.”
Ngụy Hà nghiến răng nghiến lợi, dì Ba nhận ra cậu đang cố cậy mạnh, nhưng bà lại phá lệ trả lời “Sẽ không đâu.”


available on google playdownload on app store


Những lời này không phải đang an ủi,mà là khẳng định
Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn dì Ba “Tại sao? Lão già kia đáng ch.ết.”
_”Con hận cha mình đến thế sao?” Dì Ba chua xót
Ngụy Hà không chút do dự gật đầu “Phải.”


Ngụy Hà vừa trở lại Ngụy gia thì Ngụy Lập Diễm lập tức tìm tới, khi đến còn dẫn theo Ngụy Lượng,sắc mặt âm trầm “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”


Ngụy Lượng không hiểu hai người đang nói gì,chính là lúc nhìn thấy Ngụy Hà liền vươn tay chỉ vào mặt cậu hắc hắc cười “Tuấn tuấn! Tuấn tuấn đen đen!”


Ngụy Hà chuyển tầm mắt sang Ngụy Lượng,không để ý tới Ngụy Lập Diễm chất vấn. Mặc kệ Ngụy gia xảy ra chuyện gì,thằng ngốc này vẫn luôn vui tươi hớn hở,nó rốt cuộc có biết cái gì gọi là vui là buồn hay không? Có thể là ngốc nhân có ngốc phúc. Cuối cùng Ngụy Hà đưa ra kết luận như vậy.


_”Tao cũng muốn biết đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Ngụy Hà quay đầu nhìn Ngụy Lập Diễm
Ngụy Hà phát hiện,khí thế trong mắt Ngụy Lập Diễm luôn cao hơn cậu.
Ngụy Lập Diễm nghe xong liền nhíu mày


_”Tao không nhớ gì hết.” Ngụy Hà nói tiếp “Mà mày để ý cái này làm gì? Lão già kia ch.ết, không phải sẽ có lợi cho mày sao?” Ngụy Hà trào phúng


Gặp Ngụy Hà như vậy,Ngụy Lập Diễm thật không nói gì thêm,tựa hồ bị Ngụy Hà nói trúng,nhưng cũng không giận, câu này vốn là sự thật. Cuối cùng chỉ lạnh giọng cảnh cáo Ngụy Hà “Anh tốt nhất nên an phận thủ thường,đừng động cái gì tâm tư.”


Ngụy Hà cũng không để ý đến Ngụy Lập Diễm,vươn tay xoa đầu Ngụy Lượng,”Lượng Lượng ăn cơm chưa?”
Ngụy Lượng mở to hai mắt,cố gắng hiểu lời Ngụy Hà nói,sau đó lắc đầu rồi lại gật đầu
Ngụy Hà nặng nề thở dài,không biết tại sao


Sau đó, Ngụy Hà dưới cái nhìn âm trầm của Ngụy Lập Diễm, tiêu sái rời đi
Ngụy Hà chân trước vừa đi, Ngụy Lượng liền ngẩng đầu nhìn Ngụy Lập Diễm nói “Tuấn tuấn đen, tuấn tuấn đen.”


Cho dù từ nhỏ đã ở chung với Ngụy Lượng, Ngụy Lập Diễm cũng không hiểu Ngụy Lượng đang nói gì, Ngụy Hà có chỗ nào đen?
Nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của Ngụy Lượng,Ngụy Lập Diễm sờ đầu nó,đành xem như Ngụy Lượng đang nói nhảm vậy.


Ngụy Lượng lệch đầu sang một bên,trên người tuấn tuấn đang tỏa ra hắc khí kìa,trông vui thật! Còn có cái anh kia…cái anh kia sao cứ nhìn qua bên này mãi?
****
Ngụy gia thật im lặng, nếu Ngụy Hà đoán không sai,người hầu phỏng chừng cuốn gói chạy hết rồi


Ngụy Hà theo thói quen đi về căn phòng trước kia đã ở, trên đường lại bắt gặp Trình Hảo


Trình Hảo vừa thấy Ngụy Hà, đầu tiên là sửng sốt,sau đó do dự không biết có nên chào hỏi Ngụy Hà hay không. Ngụy Hà tiến về phía hắn,Trình Hảo phân vân nửa ngày, rốt cuộc có lấy dũng khí ngăn Ngụy Hà lại “Cậu, cậu Hai! Cậu đừng vào trong đó!”
Ngụy Hà nhìn hắn “Sao vậy?”


_”Ngày, ngày hôm qua…Tóm lại cậu Hai đừng đi. Nơi đó không sạch sẽ…”  Trình Hảo lắp bắp
Nghe Trình Hảo nói, Ngụy Hà có chút không vui, “Cái gì không sạch sẽ? Mày cũng bắt đầu nói lung tung rồi sao?”


Trình Hảo nghẹn đỏ mặt, vội vàng lắc đầu nói không phải,chính là một màn kia thật sự rất khủng bố
Ngụy Hà hừ lạnh một tiếng, phất tay “Được rồi, được rồi, không cần giải thích đâu. Tao chỉ định về phòng lấy ít đồ thôi.”


Trình Hảo đáng thương nhìn Ngụy Hà không nói,cả ngày nay hắn đều lo lắng cho cậu Hai,lỡ có kẻ nào vu oan giá họa nói cậu Hai liên quan đến chuyện lão gia bị móc mắt, thì cậu Hai nhất định sẽ gặp rắc rối
Đang đi, Ngụy Hà đột nhiên quay đầu lại hỏi Trình Hảo “Đúng rồi, dì Hai bây giờ ra sao?”


_”Dì Hai vẫn điên điên khùng khùng,không cho ai tới gần cả,cứ tự nhốt mình trong phòng…” Trình Hảo đáp
Ngụy Hà gật đầu, hỏi thêm “Trong nhà bị ma ám. Mà kẻ gây ra là Ngụy Thư. Mọi người đều đồn như vậy đúng không?”
Trình Hảo không rõ nhìn Ngụy Hà gật đầu


_”Vậy mày cảm thấy thế nào?” Ngụy Hà nhìn hắn
Biểu tình trên mặt Trình Hảo lập tức cứng đờ, sau đó rũ mắt xuống không nói lời nào
Ngụy Hà quan sát hắn,cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở “Chuyện của cậu mày,cho dù sự thật, mày việc gì phải sợ anh ấy, đó là cậu Cả của mày.”


Trình Hảo đỏ mắt, mạnh gật đầu
****
_Mặc kệ anh có gạt em hay không, em vẫn luôn đứng về phía anh
Ngụy Hà nhìn vết máu khô trên đất,thật lâu sau mới mở miệng, nói với Ngụy Thư


Dừng lại một hồi, Ngụy Hà đứng dậy,đầu hơi choáng váng. Thì ra thân cận một lần phải trả giá đắt như vậy, thậm chí là tử vong.
Ngụy Hà chậm rãi rời đi,người phía sau cứ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của cậu thật lâu.
****


Ngụy Hà uống say mèm, kéo xe nâng cậu, “Thiếu gia muốn đi chỗ nào nha? Ngài nói địa chỉ, con đưa ngài trở về.”
Ngụy Hà mơ mơ màng màng nhìn kéo xe,sau đó lắc đầu “Không, không phải anh của tao.”
_”Ngài còn nhớ địa chỉ nhà mình sao?” Kéo xe đau đầu nhìn cậu, ma men thật khó hầu hạ


Ngụy Hà dường như nhìn thấu tâm tư của tên kéo xe,nhếch miệng cười,khoát tay bảo “Mày tưởng tao say chứ gì? Không! Tao không có say!”
Kéo xe gặp Ngụy Hà như vậy cũng không muốn chở,dù sao thời gian còn sớm,trời vừa mới chập tối,mặc hắn gây sức ép đi,cũng không liên quan đến mình.


_Tao đang đợi anh tao đến đón.
Ngụy Hà cười hì hì tựa vào tường,trên đường kẻ tới người lui,rất náo nhiệt, thỉnh thoảng gặp ma men ngã say ngoài đường là chuyện thường,nên chẳng ai đoái hoài đến Ngụy Hà.


Ngụy Hà giằng co một hồi liền yên tĩnh,mơ mơ màng màng nhìn thấy một đôi chân đứng trước mặt mình
Ngụy Hà cũng không ngẩng đầu “Tao không có say…”
Người nọ khẽ cười một tiếng, ngồi chồm hỗm xuống,vỗ vai Ngụy Hà “Cậu Hai, cậu có thói quen thật xấu,mỗi lần say đều gục ven đường.”


_”Tao! Tao không say!” Ngụy Hà nổi giận,cong người muốn đá kẻ trước mặt
Chính là toàn thân vô lực, vừa động một chút, cả người liền ngã xuống
_”Không biết uống hết bao nhiêu a…” Người nọ thán một tiếng,nâng Ngụy Hà dậy, đặt trên lưng
Ngụy Hà vẫn lảm nhảm “Tao không say, không say…”


Người nọ cũng phụ họa, cười nói “Vâng vâng, cậu không say.”
Bỗng phía sau không có động tĩnh, không còn ồn ào, thật im lặng
Dương Thanh ngoái đầu lại xem,vừa lúc chống lại hai mắt Ngụy Hà, có chút mơ màng


Khuôn mặt Ngụy Hà kiên định,không hề có chút thanh tú hay đáng yêu, nhưng thoạt nhìn mạnh mẽ cứng rắn như thế giờ lại bày ra bộ dạng ngơ ngác đáng thương, không khỏi làm cho người ta mềm lòng.
Dương Thanh thấy cậu hé miệng nói “Những kẻ thanh tỉnh mới đáng thương nhất…”


Trong lúc nhất thời cũng không rõ người này đang say thật hay say giả
Dương Thanh chớp mắt nhìn Ngụy Hà,Ngụy Hà cũng nhìn y vài giây, sau đó gục lên vai Dương Thanh, ngủ mất
Dương Thanh bật cười,xem ra say thật rồi


Cũng không biết có phải là duyên phận hay không,cậu Hai nhà họ Ngụy Hà này lần nào say cũng bị y bắt gặp ven đường


Nhớ tới chuyện xảy ra ở Ngụy gia tối hôm qua,Dương Thanh không khỏi có chút đồng tình với Ngụy Hà. Mỗi lần tâm tình không tốt cậu Hai này mới chạy ra ngoài mua say,sống trong cái gia đình kia, cũng rất khó khăn…


Trên lưng cảm thấy nặng, Dương Thanh lắc người vài cái. Lại đi thêm mấy bước liền gọi một chiếc xe kéo,thả Ngụy Hà lên,nói địa chỉ với kéo xe. Nghĩ nghĩ vẫn không yên lòng, thôi thì cùng về với Ngụy Hà vậy.


Lần này vừa đưa Ngụy Hà tới cửa liền đụng phải dì Ba. Dì Ba nhìn Ngụy Hà say rối tinh rối mù vô cùng đau lòng, vội vàng phân phó người hầu “A Hà, sao lại uống say như vậy?”
Nhìn qua dì Ba tựa hồ rất thương Ngụy Hà, Dương Thanh nghĩ


_”Cảm ơn cậu đã đưa A Hà về.” Chờ đám người đưa Ngụy Hà vào,dì Ba mới chú ý tới Dương Thanh
Dương Thanh lắc đầu “Nhấc tay chi lao mà thôi.”
_”Cậu với A Hà là…” Dì Ba nghi hoặc nhìn Dương Thanh
Dương Thanh cười nói “Bạn bè.”


Xem ra dì Ba không nhớ mặt y, Dương Thanh cũng không muốn giải thích nhiều,trả lời như vậy cũng khá thích hợp,tuy quan hệ giữa bọn họ cũng không thể xưng là bạn bè
_Tiến vào nhà ngồi một chút, uống chén trà lại đi.


Dương Thanh đang muốn cự tuyệt,nhưng nhìn dì Ba là cố ý muốn giữ y lại cũng không thể từ chối,đành gật đầu đồng ý


Theo dì Ba vào Ngụy gia,Dương Thanh mới thấy, Ngụy gia ban ngày cũng không khác gì ban đêm. Có thể là vì đống nhà cũ, nên dù cho bây giờ có mở hết đèn, vẫn luôn cảm thấy có chút âm trầm. Hơn nữa, tối hôm qua vừa xảy ra chuyện,cộng thêm lời đồn đãi từ bên ngoài, Dương Thanh không khỏi cảm thấy hối hận về quyết định của mình.


_Đi pha một bình trà đến.
Dì Ba phân phó hạ nhân xong liền quay đầu nở nụ cười với Dương Thanh “Mời ngồi.”
Dương Thanh gật đầu ngồi xuống
_Từ ngày A Hà chúng tôi trở về cũng không thấy nó có bạn bè gì. Hiện tại, tôi cũng có chút an tâm, vốn đang lo lắng với tính tình quái gở của nó…


Dương Thanh nhìn vẻ lo lắng cùng sốt ruột trên mặt dì Ba,nếu không phải đã biết đây là bà Ba nhà họ Ngụy, không chừng y còn tưởng lầm bà là mẹ ruột của Ngụy Hà.






Truyện liên quan