Chương 34
Ngụy Lập Diễm từ lúc nhìn thấy ánh sáng hừng hực phiếm đỏ trong viện còn chưa quá xác định,thẳng đến khi ngửi thấy mùi khét càng ngày càng nồng nặc,Ngụy Lập Diễm mới tin đó là lửa.
Hắn cuống quít bế Ngụy Lượng ra ngoài,đặt Ngụy Lượng ở trước cửa,sau đó xoay người trở lại tìm dì Hai,Ngụy Lượng gặp Ngụy Lập Diễm định đi, lập tức ồn ào đòi theo, nhưng rốt cuộc vẫn bị Ngụy Lập Diễm lạnh mặt dọa sợ không dám nhúc nhích.
Ngụy Lập Diễm chạy vào, một bên vừa tìm kiếm vừa lớn tiếng gọi dì Hai,nhưng thế nào cũng không ai đáp lại.
Thế lửa mỗi lúc một lớn,Ngụy Lập Diễm chợt nhớ tới Ngụy Hà,Ngụy Hà ngay giữa trung tâm đám cháy.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn quyết định vọt qua. Rất xa liền nhìn thấy Ngụy Hà đứng ở đó,đứng yên bất động, hành lang xung quanh bị đốt trọi, cũng may không bén lên người Ngụy Hà. Ngụy Lập Diễm hô lớn “Ngụy Hà lại đây!”
Ngụy Hà lại giống như không nghe thấy,hai mắt cứ nhìn chằm chằm hướng đối diện. Ngụy Lập Diễm dõi theo tầm mắt của Ngụy Hà,cũng không thấy gì khác thường, không biết Ngụy Thư đã đi nơi nào.
Nhìn Ngụy Hà cứ ngây ngốc đứng đó, hai mắt Ngụy Lập Diễm trợn tròn, lại không còn thời gian để do dự, Ngụy Lập Diễm vội vàng nhún ướt khăn tay, bịt kín mũi miệng,một tay bảo vệ đầu chạy về phía Ngụy Hà.
****
Ngụy Hà vẫn đứng đó, xa xa dõi theo bóng dáng ấy,chỉ có thể nhìn được hình dáng, không thấy rõ biểu tình của anh. Ngụy Hà bắt đầu ảo tưởng, tưởng tượng vẻ mặt kia tuyệt tình như thế nào.
Lửa cháy lên, Ngụy Hà cảm thấy tất cả đều tiêu tan. Nợ đã trả, lưu loát sạch sẽ.
Mùi khét xông xồng xộc vào mũi,Ngụy Hà nặng nề ho hai tiếng. Hô hấp càng lúc càng khó khăn,tầm mắt bị khói hun mơ hồ. Cuối cùng …cũng chấm dứt, Ngụy Hà nghĩ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu phát hiện một bóng người đang vọt về phía mình. Ngụy Hà vội vàng nhìn Ngụy Thư,mới biết anh đang nhìn mình với biểu tình rối rắm phức tạp.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Ngụy Hà nghĩ rốt cuộc đã có thể ở bên cạnh Ngụy Thư, coi như không phụ lời thề. Lão già đáng ch.ết đó,phạm lỗi lớn như vậy, cố tình lại để thế hệ sau gánh vác. Lão già kia a lão già kia.
Nhớ trước đây có một kẻ từng nói,người trước khi ch.ết, tất cả những kí ức đã lãng quên sẽ ồ ạt chen chúc nhau tràn về.
Thứ Ngụy Hà thấy được, đầu tiên là khuôn mặt của Ngụy Thư. Khẽ nhếch môi,đôi mắt hẹp dài dẫn theo ý cười,nhu tình như nước, chính vì biểu tình này,đã làm cho Ngụy Hà yêu tới đòi mạng. Bỗng nhiên, một hình ảnh chợt xuất hiện,lúc ấy cậu còn nhỏ, ngày đầu tiên Ngụy Thư bước vào Ngụy gia,cậu vì tò mò cùng một chút ghen tị,buổi chiều hôm đó liền lén bỏ ít bùn vào ấm thuốc của Ngụy Thư, sau đó trộm chạy ra ngoài.
Đây không phải là chuyện lớn,nên bị Ngụy Hà lãng quên thật lâu. Hiện tại nhớ đến mới rõ, trong đầu bỗng vang lên câu nói của Ngụy Thư “A Hà còn nhớ không,ngày đầu tiên, lúc anh tiến vào Ngụy gia?”
Đột nhiên hiểu được ngụ ý của những lời này.
Bất quá chỉ là chút sai lầm lúc nhỏ,Ngụy Hà không nhớ,nhưng anh lại để ở trong lòng,có lẽ Ngụy Thư, bắt đầu từ thời điểm bước chân vào Ngụy Gia, liền chán ghét tất cả mọi người trong cái nhà này, bao gồm cả cậu.
Sao có thể nghĩ rằng,chỉ riêng mình là đặc biệt,ái muội triền miên cùng tình thoại lúc trước, há không phải chỉ là một tuồng kịch.
Thì ra tới tận bây giờ,vẫn không thể thoát khỏi Ngụy Thư,trong đầu cùng trái tim đều tràn đầy người anh tên Ngụy Thư này.
Lại nhớ tới lần đó trên sân khấu, người nọ nhẹ nhàng xoay người nhìn thoáng qua.
Ngụy Thư nếu nối nghiệp mẹ mình, nhất định sẽ là đào hát nổi danh.
****
_”Đừng!Đừng!” Dì Hai giống như bị quái vật truy sát, kinh hoảng liều mạng chạy trốn. Vừa chạy vừa ngoái đầu ra sau, nhìn xong sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Đợi cho đám cháy chắn trước mặt mới chịu dừng lại,hai mắt ả đục ngầu nhìn chằm chằm ngọn lửa dữ tợn,Ngụy Thư lạnh lùng đứng đối diện ả, mặt không biểu cảm.
Dưới ánh sáng nóng đỏ,ả tựa hồ nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Ngụy Thư và mẹ mình hợp lại với nhau,hai mẹ con này, sao có thể giống nhau đến thế.
Dì Hai ngơ ngắc nhìn,đột nhiên, dường như bị bắt mất hồn,vô thức nhảy vào trong ngọn lửa.
****
Thời điểm dì Ba gấp rút trở về, vừa phát hiện đám cháy lập tức khóc thét lên “Gọi người đến! Mau mau dập lửa!”
Dì Ba mềm nhũn ngã quỵ xuống đất,Ngụy Viện Viện hoảng sợ, vừa khóc vừa túm dì Ba.
_A Hà, A Hà còn ở bên trong! Mau đi cứu A Hà! A Hà của tôi còn ở bên trong! Tôi muốn cứu A Hà!
Dì Ba chống tay ngồi dậy, muốn lao vào lại bị Ngụy Viện Viện giữ chặt “Mẹ! Mẹ! Đừng vào! Sắp có người tới cứu rồi!”
_”A Hà còn ở bên trong! A Hà còn ở bên trong! Nó chưa đi ra!” Dì Ba điên cuồng hét vào mặt Ngụy Viện Viện,đám cháy này, không biết bắt nguồn từ đâu,thế lửa rất lớn thoạt nhìn dị thường hung mãnh.
Trình Hảo đi theo dì Ba trở về, vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền vội vã tìm người dập lửa.
Sau đó khẩn cấp kéo Ngụy Lượng tránh xa khỏi nơi nguy hiểm, nhờ người canh chừng, lại bận rộn chạy qua trấn an dì Ba “Bà Ba, bà đừng vội, để cho mọi người tìm!”
Lửa lớn như vậy rất khó để không kinh động những nhà xung quanh, biết nơi này bị cháy, rất nhiều kẻ vây xem.
Dì Ba bị hai ba người ngăn cản,nhưng vẫn liều mang giãy dụa, la hét đòi cứu người.
Trong nháy mắt, người phụ nữ này tựa hồ già đi rất nhiều,bà không ngừng gọi tên Ngụy Hà, khóc rách cả cổ họng.
_A Hà của tôi không sao cả! A Hà! A Hà mau ra đây!
Bà kêu rất thảm thiết, người bên ngoài nhìn xem cũng đau lòng, bà Ba Ngụy gia này thật tốt với vị thiếu gia kia, tựa như mẹ con ruột vậy.
_”A Hà!” Dì Ba quay đầu, cắn lên cánh tay đang giữa chặt bà.
Người nọ bị cắn đau cũng không dám buông tay, dù sao mạng người quan trọng, chỉ có thể an ủi “Bà Ba, ngài đừng vội,đã có người vào cứu hỏa rồi,rất nhiều người đều đến giúp, bà đừng quá lo lắng. Thế lửa chưa lớn, chỉ cháy bên trong, sẽ tắt ngay thôi!”
_”A Hà của tôi! A Hà còn ở trong đó! Mau đi cứu nó!” Dì Ba lúc này đã không còn nghe vào, chỉ hấp tấp theo dõi bên trong,càng không ngừng vùng vẫy.
Không ít người đi theo dập lửa, trường hợp cực kì hỗn loạn. Dì Ba bị mấy người kéo sang một bên, sợ gây trở ngại cho mọi người.
Ngụy Viện Viện gặp dì Ba bị lôi đi, vừa mếu máo khóc nấc lên vừa vội vàng quan sát.
Lúc này,trong đám người Trình Hảo bỗng dưng cắn răng vọt vào.
Ngụy gia đã bị khói đen nuốt chửng,không thể thấy rõ đường đi.
Trình Hảo chạy tới phòng Ngụy Hà,đá văng cửa mới thấy bên trong không bóng người,tìm kiếm xung quanh cũng không phát hiện Ngụy Hà.
_”Cậu Hai! Cậu Hai!
Hắn vừa hô vừa cắm đầu chạy về phía trước.
Đi tới chỗ đám cháy, ngọn lửa rất dữ tợn, người lại nhiều,Trình Hảo gọi khàn cả cổ cũng không biết Ngụy Hà ở đâu.
Chộp lấy một nhân viên cứu hỏa hỏi, cũng không gặp người. Đúng lúc này, đột nhiên có kẻ la lớn “Chỗ này có người!”
Trong lòng Trình Hảo trầm xuống,vội vàng chạy tới. Dưới ánh lửa chiếu rọi, người nọ bị kéo lên, thân thể đã hoàn toàn biến dạng,toàn thân cháy đen nhưng vẫn nhận ra đó là thi thể nữ.
Nếu không phải cậu Hai, vậy còn đường sống!
Trình Hảo vội vàng đứng dậy, tiếp tục tìm “Cậu Hai! Cậu Hai!”
Cùng lúc đó, Ngụy Lập Diễm đang nâng Ngụy Hà ra ngoài,bởi vì khói lửa quá dày đặc,hun vào mắt và yết hầu làm cho Ngụy Lập Diễm thiếu dưỡng khí, dần dần mất đi khí lực,huống hồ còn cõng thêm một người đàn ông trưởng thành trên lưng.
Ngụy Lập Diễm nghiêng ngả lảo đảo tha Ngụy Hà chạy về phía trước,sức lực xói mòn theo từng chuyển động.
Nhớ tới vừa rồi Ngụy Hà té trên mặt đất,lửa xém góc áo,Ngụy Lập Diễm không chút đắn đo suy nghĩ,vội vàng lao tới dập lửa, sau đó nâng Ngụy Hà dậy.
Đại khái là do máu mủ tình thâm,cho dù Ngụy Lập Diễm bình thường có chán ghét bộ dạng hống hách của Ngụy Hà,nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn không nhịn được mà ra tay cứu giúp, huống chi cẩn thận ngẫm lại, Ngụy Hà cũng chưa từng gây nên tội ác tày đình nào. Thời điểm cõng Ngụy Hà trên lưng, Ngụy Lập Diễm chỉ một lòng hướng về phía trước,muốn thoát khỏi biển lửa khổ ải này. Mà khi vừa nghĩ như vậy,hắn chợt nhớ tới thân ảnh trước đó mà mình nhìn thấy, không khỏi ngoái đầu lại xem.
May là một kẻ từ trước đến nay luôn trấn định như Ngụy Lập Diễm còn không khỏi có chút kinh hãi,hắn bắt gặp Ngụy Thư, một thân bạch y đứng trong biển lửa đang lẳng lặng nhìn mình, bởi vì khoảng cách quá xa nên không thấy rõ biểu tình trên mặt anh,Ngụy Lập Diễm không dám dừng lại,cắn răng vác Ngụy Hà bỏ chạy.
Mà Ngụy Thư cũng không gây cản trở như trong tưởng tượng,hết thảy đều rất thuận lợi.
Chính là Ngụy Lập Diễm gắng sức chạy thật lâu, lúc gần đến sảnh chính,cả người liền không chống đỡ nổi,hai chân nhũn ra, toàn thân vô lực,đầu óc choáng váng trướng đau. Hắn cùng Ngụy Thư ngã nhào trên mặt đất.
Lúc này may mắn có kẻ chạy tới,nhìn thấy Ngụy Lập Diễm và Ngụy Hà liền vội vàng nâng bọn họ đi.
Thời điểm Ngụy Lập Diễm và Ngụy Hà mặt mày lấm lem, quần áo đen nhẻm được mang ra từ trong đám khói dày đặc,dì Ba kinh ngạc đến mức ngừng giãy dụa,chỉ lăng lăng nhìn Ngụy Hà, người bên cạnh thấy thế liền buông bà ra.
Mọi người đang định nâng Ngụy Hà cùng Ngụy Lập Diễm đi cấp cứu, thì lại nghe thấy một tiếng kêu thống khổ “A Hà!”
Dì Ba bổ nhào lên người Ngụy Hà, tràn đầy tuyệt vọng
Ngụy Viện Viện cũng chạy tới, còn chưa kịp mở miệng nước mắt nước mũi đã chảy dài “Anh Hai, anh Hai!”
Cô cầm lấy tay Ngụy Hà.
Mà thời điểm Ngụy Lượng nhìn thấy Ngụy Lập Diễm liền chớp chớp mắt,đại khái không biết đang xảy ra chuyện gì, gặp dì Ba cùng Ngụy Viện Viện khóc sướt mướt cũng bắt đầu gào khóc theo.
_”Bà Ba, bà Ba, cậu Hai còn chưa ch.ết đâu! Bà đừng đè nặng,mau tránh ra để tụi tôi đưa đi bệnh viện. Nếu bà cứ kéo dài như vậy thì tôi không dám bảo đảm a!” Người bên ngoài nhìn không được, mở miệng khuyên nhủ.
Dì Ba nghe xong lập tức đứng dậy không chạm vào Ngụy Hà “A Hà không sao! A Hà không sao!?”
Bà vui sướng quệt nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều.
Lúc nhìn Ngụy Lập Diễm,dì Ba đã trấn định hơn rất nhiều,Ngụy Lập Diễm không có việc gì,Ngụy Lượng đâu? Dì Ba tìm kiếm bóng dáng của Ngụy Lượng,nhìn thấy Ngụy Lượng đứng cách đó không xa liền yên tâm. Đột nhiên bà nhớ tới điều gì đó, không thấy dì Hai…
_”Bên trong còn người! Bên trong còn người!” Có kẻ đứng trước cửa hô to
Sau đó hai cỗ thi thể cháy đen được nâng ra.
Trình Hảo còn đang đảo quanh bên trong tìm Ngụy Hà.
Bỗng hắn nghe thấy có kẻ la lớn “Mau đưa cậu Hai, cậu Ba ra ngoài! Hiện tại chuyên tâm dập lửa! Dập lửa đi!”
Trong lòng lập tức nhẹ nhõm,Trình Hảo quay đầu lại theo chân nhân viên cứu hỏa.
Đám cháy rốt cuộc cũng được dập tắt,nhưng trong nhà vẫn còn rất nhiều người đang bận rộn.
Những kẻ vây xem bắt đầu hiếu kì hỏi chuyện về tình hình bên trong.
Một người nói, hắn nhìn thấy một thanh niên có làn da rất trắng đứng trong đám lửa,khuôn mặt xinh đẹp như phụ nữ,dưới ánh lửa đỏ trông vô cùng kiều diễm, cao cao gầy gò,hắn lớn tiếng kêu nhưng người nọ lại giả vờ như không nghe thấy,cũng không biết đang nhìn cái gì,cứ đứng yên không nhúc nhích. Thẳng đến khi hắn chịu không được muốn chạy lại khuyên nhủ thì người kia đã biến mất không thấy.
Vài kẻ nghe xong, đột nhiên lộ ra biểu tình hoảng sợ “Anh nói có phải là cậu Cả nhà họ Ngụy hay không?”
_Cậu cả?
_Ai nha! Chính là cậu Cả đã ch.ết rồi đó! Không khác gì so với anh miêu tả cả!
Người kể nghe xong liền trắng mặt.
****
_Ngụy Hà em, nhất định sẽ cùng anh day dưa cả đời.
_Em đứng ở chỗ này, sẽ không chạy trốn.
Kẻ không thể nào làm người thích tại nói hai câu kia, biểu tình ngược lại rất kiên định.
Đã có kẻ bắt đầu dọn dẹp hiện trường,một người thanh niên mặc đồ trắng đứng trong đống tro tàn,ánh mắt xa xăm, tĩnh lặng đến thần kỳ.
Ai cũng không biết người nọ xuất hiện từ bao giờ,và cũng không biết tại sao lại biến mất.