Chương 36
Dì Ba bị bệnh,nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Thời điểm Ngụy Hà đến thăm, nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của bà hai mắt không khỏi nóng lên,cậu đột nhiên có chút sợ hãi,sợ những người bên cạnh từng bước rời xa mình,ngay cả dì Ba yêu thương cậu nhất cũng bỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại mình cậu.
_Khụ…A Hà, lại đây, dì có lời muốn nói với con…
Dì Ba vẫy gọi Ngụy Hà,Ngụy Hà đứng bên giường hơi hơi cúi đầu.
Dì Ba không ngừng ho khan “Dì lớn tuổi rồi,động bất động lại sinh bệnh,nhưng dì vẫn sợ a,nếu một ngày đột nhiên phải ra đi thì làm sao bây giờ? Khụ…Con cũng nên thành gia lập nghiệp, cưới vợ yên bề gia thất,mà dì cũng an lòng…”
_”Dì Ba, dì nói ngốc gì thế.” Ngụy Hà vươn tay vén sợi tóc tán loạn trên mặt bà,sau đó nói “Dì Ba nhất định sẽ trưởng mệnh trăm tuổi.”
Dì Ba nhìn Ngụy Hà muốn nói lại thôi,rũ mắt xuống nặng nề ho vài tiếng “A Hà à…”
Tiếng thở dài khiến Ngụy Hà biến sắc “ Vâng, có con.”
_”Chẳng lẽ con định suốt đời không thành thân sao?” Dì Ba không nhìn cậu,ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ,thanh âm mang theo đau thương.
Ngụy Hà há miệng muốn nói gì, chính là cuối cùng chỉ im lặng.
Thành thân…Cậu nào dám nghĩ,sợ là cô phụ con gái nhà người ta.
_”Không có chuyện gì thì ra ngoài đi, dì muốn nghỉ ngơi.” Dì Ba miễn cưỡng cười cười,hai tay đặt trước ngực, nhắm mặt lại.
_”Con không lấy vợ, nếu có vợ rồi con sẽ không có thời gian hiếu kính dì. Còn sớm, còn sớm mà.” Ngụy Hà liên tiếp nói hai câu còn sớm, sau đó đắp chăn cho dì Ba.
Dì Ba vừa nghe xong, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười,sắc mặt thực quái dị, thẳng đến Ngụy Hà muốn rời đi, dì Ba mới thỏa hiệp bất đắc dĩ nói “Thôi, tùy con.”
Ngụy Hà quay đầu nhìn bà,mím môi không trả lời.
Buổi chiều, Dương Thanh hẹn Ngụy Hà ra ngoài ăn cơm, Ngụy Hà đồng ý.
Thời điểm gặp mặt, Dương Thanh cười rộ lên thân thiết nắm tay Ngụy Hà “Còn tưởng rằng cậu không đến,đã đặt chỗ rồi, đi lên thôi.”
Món ăn được dọn lên, Ngụy Hà không động đũa, Dương Thanh rót một chén rượu cho cậu hỏi “Sao không ăn? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
Ngụy Hà lắc đầu không nói,cầm đũa gắp một ít bỏ vào miệng,sau đó ngửa đầu nốc cạn chén rượu.
Bị cách uống của Ngụy Hà dọa, Dương Thanh vội vã ngăn cậu lại “Đừng uống như thế, ăn nhiều một chút.”
Ngụy Hà đặt chén rượu xuống, cười thản nhiên hỏi “Anh không bận sao? Hôm nay lại mời tôi ăn cơm?”
Dương Thanh cười cười đáp, “Xong hết rồi,được nghỉ ngơi một thời gian ngắn.”
Sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt Ngụy Hà “Đã sớm muốn mời cậu ăn cơm nhưng lại không có dịp.”
Ngụy Hà sờ sờ mũi, không nói gì.
Trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, hai người không khỏi xấu hổ,Ngụy Hà vùi đầu ăm cơm,Dương Thanh nhìn cậu, do dự hỏi “Mấy ngày nay vẫn ổn chứ?”
Ngụy Hà khựng lại một chút,gật đầu nói “Bình thường.”
Dương Thanh thấy thế cũng không tiếp tục “Tôi nghe Đại Quốc nói gặp cậu ở rạp hát,chính là cậu đi nhanh quá nếu không chúng ta có thể hàn huyên rồi.”
Không đợi Ngụy Hà trả lời, Dương Thanh lại hỏi “Cậu thích xem hát lắm sao?”
Nghe thế, Ngụy Hà liền gác đũa sang một bên, vừa gật đầu lại lắc đầu.
Nhìn Ngụy Hà như vậy, Dương Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười “Rốt cuộc là thích vẫn là không thích?”
_”Hát thế nào thì tôi không biết, chỉ xem để giết thời gian mà thôi.” Ngụy Hà nghĩ nghĩ nói
Gặp Dương Thanh lộ ra biểu tình kinh ngạc,lập tức bổ sung “Có lẽ là thích, nói không rõ.”
Thật là không rõ, Ngụy Hà lặng lẽ nhìn thoáng qua Dương Thanh, đột nhiên cảm thấy không khẩu vị.
Cơm nước xong xuôi,Ngụy Hà cùng Dương Thanh đi xem hát,ngồi ở đầu hàng,Ngụy Hà có chút náo núng bất an,nhưng lại không thể bỏ mặc Dương Thanh, nên đành nhìn sân khấu ngẩn người.
Dương Thanh hiển nhiên chú ý đến điểm này,mỉm cười nhét điểm tâm vào tay Ngụy Hà “Thử chút điểm tâm xem, hương vị không tệ lắm.”
Ngụy Hà lắc đầu bảo không cần, Dương Thanh cũng không cưỡng cầu.
_”Mười một tuổi tôi bắt đầu tham gia gánh hát, chớp mắt đã mười mấy năm.” Dương Thanh bỗng mở miệng nói, ánh mắt trở nên mê mang.
Ngụy Hà xoay đầu nhìn y, lẳng lặng không nói
Nói tới đây Dương Thanh lại nhếch miệng cười,hướng về phía Ngụy Hà nói “Cậu có biết tại sao mấy ngày nay tôi rãnh rỗi như vậy không?”
Ngụy Hà lắc đầu.
_”Nói ra chỉ sợ ai cũng không tin.” Dương Thanh bóp trán thở dài
_”Tại sao vậy?” Ngụy Hà mở miệng
Dương Thanh trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Ngụy Hà,thấp giọng hỏi “Cậu tin ma quỷ chứ?”
Ngụy Hà đầu tiên sững sờ, sau đó im lặng, Dương Thanh phát hiện vẻ bối rối trên mặt cậu.
Không khỏi tự giễu cười cười “Tôi biết ai nghe xong đều nói tôi mê sảng mà.”
Ngụy Hà vẫn không nói lời nào.
_Thời điểm tôi biểu diễn, người nọ sẽ ngồi bên dưới xem,không biết lúc nào thì đến cũng không biết khi nào thì đi,thỉnh thoảng ngồi tẩy trang tôi lại bắt gặp người nọ trong gương, chính là vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi…
Dương Thanh tự cố tự mục mà nói,lúc nói những lời này cũng không lộ vẻ sợ hãi,tựa hồ đây là một chuyện rất bình thường.
Cuối cùng, Dương Thanh hỏi Ngụy Hà “Cậu gặp qua sao?”
Trầm mặc hồi lâu, Ngụy Hà ngẩng đầu đáp “Không có.”
_”A…Cũng đúng,đâu phải ai cũng dễ dàng gặp quỷ như vậy.” Dương Thanh gõ gõ ngón tay lên bàn, dời đề tài “Cậu từng yêu ai chưa?”
Vấn đề này, Dương Thanh đã cho là sẽ không có đáp án, nhưng người bên cạnh lại bất ngờ rầu rĩ nói “Từng có.”
Đến phiên Dương Thanh im lặng, lăng lăng nhìn Ngụy Hà.
Ngụy Hà né tránh tầm mắt của y,hướng lên sân khấu,hoa đán đang hát một khúc mà cậu chưa nghe qua.
Dương Thanh cũng không truy hỏi, chỉ cười cười xem diễn.
_Người nọ đã sớm ch.ết, nhưng anh ta không yêu tôi. Một mình tôi đơn phương thì có lợi ích gì.
Ngụy Hà đột nhiên mở miệng,âm lượng không lớn,bị tiếng hát lấn át mất.
Dương Thanh không thể tin mở to hai mắt,không quá xác định bản thân có nghe lầm hay không.
Thời điểm tan cuộc, Ngụy Hà đứng trước cửa nói lời biệt với Dương Thanh,Dương Thanh vốn định đưa Ngụy Hà trở về nhưng bị từ chối.
****
Lại đi đến đống phế tích cũ, Ngụy Hà thong thả vươn tay, đẩy cửa ra.
Tiếng chi nha kéo thật dài, không có đèn khung cảnh thật khủng bố,mùi khét ẩm mốc xông vào mũi,tro bụi bám đầy rắc rắc lên mặt.
Gần đó, chó sủa rất dữ dội. Ngụy Hà lẳng lặng đứng trước cửa nhìn bên trong tối đen,không thể thấy rõ cái gì.
Cậu chỉ muốn đến xem, chỉ xem mà thôi,có lẽ là do buổi chiều uống rượu còn chưa tỉnh.
Ngụy Hà vừa nhấc một chân bước vào cửa lập tức ngừng lại. Cảnh vật trước mắt tựa hồ đang bốc cháy,ngọn lửa hung hãn muốn nuốt chửng cậu,đêm đó, cậu đã đứng đối diện với Ngụy Thư…
Đột nhiên cảm thấy khó thở,Ngụy Hà không dám vào, chỉ cần nhớ đến nỗi đau xé lòng kia liền làm cho cậu ch.ết khiếp.
Dù sao cũng không ở, tất cả xem như không tồn tại.
Ngụy Hà nghiêng đầu, thu hồi bước chân.
_”Sau này, không bao giờ tới nữa.” Cậu phủi phủi bụi bậm trên người, tự hứa với lòng.
Hạ quyết tâm, Ngụy Hà xoay người đi.
Lần này, Ngụy Hà không hề quay đầu lại.
Chính là đi được mười phút, Ngụy Hà mới phát hiện khác thường, đi lâu như thế nhưng vẫn đứng trước cửa Ngụy gia, không thể ra ngoài.
Sau khi nhận ra điểm bất thường, Ngụy Hà nín thở, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Từ lúc cậu xoay người bước đi, đôi mắt kia đã gắt gao theo dõi câu,Ngụy Hà biết bất quá không quay đầu lại.
Đối với lần này, Ngụy Hà tựa hồ đã dự đoán được hậu quả của mình, vạn kiếp bất phục.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua,Ngụy Hà đứng thật lâu,hai mắt nhìn chằm chằm phía trước,vẫn không muốn quay đầu lại.
Không biết chó nhà ai, từ lúc bắt đầu tới giờ chưa hề có dấu hiệu suy yếu, càng sủa càng hung.
Ngụy Hà nhắm mắt lại,hít một hơi thật sâu,hết thảy đều không tồn tại, là cậu suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Siết chặt nắm tay, thử nhấc chân lên,từng bước tiến về phía trước, phát hiện không còn đảo quanh như vừa rồi, Ngụy Hà vội vàng cắm đầu chạy. Cứ như vậy hết một đoạn ngắn, Ngụy Hà mới dừng lại.
Ngây ngốc hồi lâu, Ngụy Hà cúi đầu, nghiêng người bỏ đi.
Bên trong hắc ám khôn cùng,cánh cửa Ngụy gia cứ mở rộng như vậy, không biết ai đang đứng trước cửa, lẳng lặng nhìn theo thật lâu.
****
Lúc về đến nhà thì dì Ba đã ngủ,Ngụy Hà thật cẩn thận không dám kinh động bà,lên lầu vào phòng mình.
Mệt mỏi lập tức ùa tới,cậu tê liệt ngã xuống giường.
Nhắm mặt lại, không hề nghĩ ngợi, trong chốc lát liền ngủ say.
_”Khụ…” Có tiếng ho khan,Ngụy Hà mơ màng nhíu mày.
Chính là tiếng ho khan chẳng những không biến mất, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Ngụy Hà mờ mịt tỉnh lại. Từ trên giường ngồi dậy,trong phòng trừ mình ra không còn ai khác, chẳng lẽ là dì Ba?
Ngụy Hà xuống giường muốn đi xem.
Vừa mặc quần áo đi ra, đang định mở cửa ra lại nghe thấy tiếng ho khan “Khụ khụ…”
Giống như ngay sau lưng mình,Ngụy Hà nháy mắt cừng đờ,cánh tay chụp lên cửa không hề động.
_”Khụ…” Thanh âm kia gần sát bên tai, tấm lưng lạnh lẽo, Ngụy Hà sững sờ không dám nhúc nhích.
Đúng lúc này, đột nhiên cảm thấy một bàn tay đang khoát lên vai mình,từ cổ lên má, ôn nhu sờ mặt Ngụy Hà.
Cái tay kia đi đến đâu, chỗ đó liền nổi da gà,Ngụy Hà chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, không dám làm gì.
_Nơi đó bị đốt trụi rồi,anh chờ A Hà tìm anh,sao A Hà vẫn chậm chạp không tới?
Thanh âm ai oán quanh quẩn bên tai, Ngụy Hà ê ẩm.
_Đợi nhiều ngày như vậy cũng không thấy em…Em không đến, anh sẽ không gặp được A Hà…
Trong bóng đêm, Ngụy Hà cảm thấy người nọ đứng trước mặt mình,cậu vội vã nhắm mắt lại,căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Một cái hôn dừng trên trán “Đợi rất nhiều ngày…”
Hít một hơi thật sâu,Ngụy Hà rốt cuộc nhịn không được, mở mắt ra.
Chính là trước mặt một mảnh tối đen, không thể nhìn thấy gì.
Nếu không phải hiện tại còn đang đứng ở cửa, Ngụy Hà nhất định sẽ hoài nghi những lời kia chỉ là ảo giác, Ngụy Hà kinh ngạc vươn tay sờ trán,xúc cảm lạnh như băng tựa hồ còn vương vấn.
Thật lâu sau, Ngụy Hà chậm rãi buông tay. Thôi thôi, bất quá chỉ là một giấc mộng.