Chương 9
Không biết đây là lần thứ mấy, tôi lại mở mắt, trước mắt vẫn là trần nhà màu trắng, ngoài cửa sổ là đô thị hiện đại của thế kỷ 21.
Vãng Sanh đang ngồi bên giường im lặng nhìn tôi, tôi ngẩn ra một lúc sau đó nhắm mắt lại, “Cảm ơn cô, Vãng Sanh.” Lần cuối cùng vẫn thất bại.
Vãng Sanh chờ tôi nói tiếp, thấy tôi im lặng mới chậm rãi lên tiếng: “Ta tưởng cô sẽ khóc chứ.”
Tôi nằm thẳng trên giường, một cảnh tượng hiện ra trước mắt, cảnh tượng thuộc về bốn trăm năm trước, kí ức về một đại tiểu thư của Lâm phủ có thể nhìn thấy yêu ma và một thần tiên xấu tính.
Bất luận thế nào thì đây chính là kí ức độc quyền thuộc về tôi.
Lâm Quy Lam và Chung Mặc, thật ra khi vừa bắt đầu Chung Mặc làm gì cũng đều không hối hận, mệnh trời không thể thay đổi, còn tôi cũng không hối hận, cho dù quay lại một lần nữa thì tôi cũng sẽ chắn trước mặt Chung Mặc, không cách nào chống lại.
Nhưng sự thật là như vậy, chỉ có vậy mà thôi.
Tôi cảm ơn Vãng Sanh rồi bắt đầu cuộc sống của mình. Vì không có người thân nên tôi không thể không nhờ vào việc xin vay tiền và đi làm để chi tiêu trong nhà, cũng không thể không cố gắng học hành khắc khổ hơn trước. Tất cả mọi thứ của bốn trăm năm trước chỉ là một giấc mộng, mộng tỉnh rồi thì vẫn phải tiếp tục sống, trong nhà vẫn có yêu tinh áo xanh và một số yêu quái khác vào phòng tôi quậy phá, yêu tinh áo xanh vẫn đem giấu đồ lót tôi phơi khô.
Ba tháng sau tôi lại gặp Vãng Sanh, cô ấy vẫn chờ tôi trước cửa nhà trong bóng hoàng hôn, tôi đang xách thức ăn mới mua nghĩ xem tối nay nấu gì thì bỗng thấy cô ấy, bất giác dừng bước lại.
“Năm phút.”
“Sao?”
“Ta không thể đưa cô về bốn trăm năm trước, nhưng… mười năm trước thì vẫn được.” Cô ấy cười với tôi, “Chung Mặc thượng tiên có ơn với ta, với sức lực còn lại của ta thì đưa cô về mười năm trước trong vòng năm phút chắc cũng miễn cưỡng làm được.”
Thức ăn trong tay tôi rơi xuống đất, cô ấy đi đến trước mặt tôi, “Chỉ có năm phút thôi, rồi từ đây về sau cô sẽ không bao giờ gặp được ngài ấy nữa.”