Chương 5
Tự Thiện thôn, là một thôn nhỏ gần Lộc Sơn, ít khi giao lưu với bên ngoài, dân phong thuần phác, từng nhà trong thôn đều luôn giúp người làm việc tốt, là nơi thế ngoại đào nguyên hiếm có.
“- Nghĩ lại năm đó a, A Bá mang theo vài huynh đệ ra ngoài, trong giang hồ cũng rất có danh tiếng. Nói tới Tự Thiện thôn chúng ta a, nếu không phải cửa thông bị Lộc Sơn chắn, chỉ có một đường nhỏ lại khó đi, hiện tại không chừng cũng có thể sinh ra những nhân vật số một số hai trên giang hồ…”
Thôn trưởng Tân Bá hít một hơi, rồi thở ra thật mạnh.
“Thôn trưởng A Bá đừng thở dài, Đào tử đâm lưng cho người.”
Bên cạnh Tân Bá, Đào tử tròn mắt nghe chuyện xưa nhu thuận đến gần lấy lòng.
Cũng chẳng còn cách nào khác, bọn họ được thông trưởng cứu lên mười ngày, thôn trưởng A Bá mỗi ngày lặp đi lặp lại hơn mười lần công tích tuổi trẻ vĩ đại của mình, Đào tử đã sớm học được cách tìm cơ hội tránh né.
“Ai nha, tiểu Đào tử ngươi thật là ngoan -” Thôn trưởng hạ vai xuống, hưởng thụ lực đạo không mạnh không nhẹ của Đào tử, “Chẳng bù cho ca ca ngươi…”
“Ân? Ta làm sao?”
Nguyệt Vô Hoa một thân áo vải thô, vừa lau mồ hôi vừa bước vào. Để tránh phiền toái, hắn cùng Đào tử tạm thời giả làm huynh đệ.
“Không, không có gì -” Một giọt mồ hôi lạnh từ gáy thôn trưởng lặng lẽ rơi xuống.
Tại sao hai huynh đệ lại khác nhau vậy chứ, đệ đệ đáng yêu nhu thuận, ca ca lại… Ai u, cái ánh mắt kia cũng sắp đông ch.ết hắn luôn rồi.
“Ta chỉ tìm Đào tử tâm sự một chút, không có gì, không có gì, huynh đệ các ngươi nói chuyện đi, ta về nhà trước.” Phủi phủi cả người da gà, thôn trưởng sáng suốt lựa chọn cách chuồn chuồn.
“Các ngươi nói chuyện gì, vui vậy sao?” Vừa hỏi vừa vắt chiếc khăn trong tay lên thành ghế, Nguyệt Vô Hoa khẽ thở dài.
Nếu mấy ngày trước có người nói hắn sẽ phải sống ở trong loại thôn trang thế này, mỗi ngày còn phải theo thôn dân đi lao động, vô luận thế nào hắn cũng không tin. Nhưng hiện tại, hắn không những đã làm mấy ngày, trong lòng còn cảm thấy thật thoải mái.
“Kể lại việc thôn trưởng trong giang hồ lần thứ một trăm hai mươi tám.” Đào tử ôm đầu lắc lắc, may là hôm nay Nguyệt Vô Hoa về sớm, bằng không chắc y phải nghe lần thứ một trăm hai mươi chín quá…
Không biết vì sao, thôn trưởng A Bá thấy Vô Hoa liền như chuột thấy mèo, luôn vắt chân lên cổ chạy mất.
Cũng khó tưởng tượng, thôn trưởng cứ thấy hắn là bỏ chạy này, cùng với người hôm ấy đem họ kéo ra khỏi giếng xong còn cười meo meo nói với Nguyệt Vô Hoa “Nếu muốn trả ơn thì cứ ở đây giúp ta cày ruộng”, trước mắt hắn còn cười tới vân đạm phong khinh là một.
Gãi gãi đầu khó hiểu, Đào tử rót trà, cẩn thận như dâng gì quý hiếm đưa đến trước mặt Nguyệt Vô Hoa.
“Ai nha, ngươi về đúng lúc lắm, thôn trưởng mang tới một ít lá trà, nghe nói hương vị không tệ, mau nếm thử.”
Thôn trưởng A Bá mỗi lần đến đều chỉ cầm theo một nắm, giữ khư khư lấy, đến chạm cũng không cho y chạm vào, lúc uống còn làm ra vẻ đắc ý, y đã sớm tò mò muốn biết mùi vị trà này như thế nào rồi. Đáng tiếc, mỗi lần thôn trưởng A Bá đều thừa dịp Nguyệt Vô Hoa chưa về uống hết sạch, hại y vẫn chưa được nếm thử.
Hôm nay vừa vặn Nguyệt Vô Hoa về sớm, hắc hắc, rốt cuộc y cũng được biết trà này mùi vị thế nào rồi!
Nhìn cái chén được Đào tử đưa tới trước mặt, không phải loại đồ sứ tinh xảo mình vẫn thường dùng, chỉ là chén sứ thô của nông gia, là loại đồ hắn bình thường cả chạm vào cũng đừng có mơ, nhưng dưới ánh mắt chờ mong của Đào tử, không biết sao, liền uống một ngụm, vừa vào miệng đã là cảm giác đắng ngắt, ánh mắt Nguyệt Vô Hoa tối lại –
Hương vị này, rất quen thuộc…
“Uống ngon không?” Chớp chớp mắt, Đào tử theo bản năng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, đầu lưỡi hồng nhạt giữa đôi môi như ẩn như hiện, vô cùng câu nhân.
Nguyệt Vô Hoa cầm lấy chén, đưa lại cho y, “Uống được hay không, ngươi tự nếm thử xem.”
“Ai? Ta cũng có thể uống sao?”
Đào tử mắt sáng lên, cầm lấy chén ngửi ngửi. Hắc hắc, bị thôn trưởng A Bá ngăn cản bao nhiều lần, làm y cũng quên mình cũng có thể thử uống luôn. Thỏa mãn cầm chén uống một ngụm to, liền bị sặc lá trà, không ngừng ho.
Nguyệt Vô Hoa vội vàng đến ôm lưng y, không ngừng vuốt vuốt, chỉ cảm thấy xương bả vai gầy gầy cùng với lưng liên tục phập phồng, đơn bạc mà khéo léo, thật sự rất đáng yêu.
Đào tử ho một trận, rốt cuộc ho ra phiến lá trà kia, sờ sờ cổ họng phát đau, bĩu môi. Vị đắng đắng này y thực không thích, lại còn làm người ta sặc, không hiểu vì sao thôn trưởng A Bá lại thích như vậy.
“Uống không ngon!” Khẽ cầm thay áo Nguyệt Vô Hoa, Đào tử nghiêm túc đánh giá.
“Làm sao có thể như vậy? Đây chính là -” trà tiến cống của Khinh Linh Sơn!
Nguyệt Vô Hoa rùng mình.
Đúng rồi, chả trách hương vị lại quen thuộc như thế.
Trong miệng lại nổi lên vị thơm ngát đặc thù kia, rõ ràng là hương vị của Phiếu miểu trà ở Kinh Linh Sơn!
Cái độc đáo của trà này là ở chỗ, vừa uống vào cảm thấy đắng ngắt, sau khi nốt xuống lại có mùi thơm ngát đọng lại. Phiếu miểu trà sản lượng cực thấp, hàng năm hái xuống liền chuyển vào trong cung. Tại sao trong thôn nhỏ biệt lập này lại có cống trà? Xem ra cần hảo hảo tr.a xét rồi.
“Sao không nói tiếp? Ngươi cũng thấy khó uống đi, đắng đắng chua chua, còn không bằng, không bằng quả đào ăn ngon!”
Đào tử le lưỡi, tuy bây giờ có cảm giác ngòn ngọt, nhưng uống một ngụm kia lại thật đắng nga, tuyệt đối không có hương vị ngọt ngào mọng nước vô cùng như vạn niên bàn đào hắn.
Đào tử, tuy tên y là Đào tử, nhưng không cần nói cái gì cũng dùng đào làm ví dụ đi?
Tuy rằng mới có vài ngày, Nguyệt Vô Hoa đã có vô số lần nghe Đào tử nói mấy câu kiểu “Củ cải trắng này thật nhỏ, không to như quả đào”, “Nơi này thật rộng, có thể nhét được đầy đào.”, “Ánh trăng thật tròn, so với quả đào còn tròn hơn” linh tinh đủ loại.
Bất quá, tuy rằng lặp đi lặp lại, nhưng đi kèm với vẻ mặt đáng yêu của Đào tử, lại là một loại hồn nhiên phong tình, làm cho người ta không đành lòng ngắt lời y.
Nguyệt Vô Hoa than nhẹ, có lẽ cái tên hâm đơ thôn trưởng kia vì nguyên nhân này mới bắt Đào tử cả ngày nghe hắn kể “hồi ước đẹp thời trai trẻ”?
Trên đường đến thôn, hắn đã để lại ám hiệu liên lạc với ảnh bộ, xem chừng tiếp ứng của ảnh bộ cũng sắp tới rồi.
Thôn này tuy có chút quỷ dị, nhưng ở đây mấy ngày, cũng thực sự làm hắn cảm thấy bình tĩnh, huyết dịch vốn sôi trào, linh hồn nhiễm huyết sắc luôn kêu gào tựa như an bình hẳn.
Cảm giác này cũng không biết là tốt hay xấu, chính là ở cùng Đào tử một thời gian, hắn lại sinh ra cảm giác “quyến luyến” với y.
Bất quá – cũng chỉ đến thế thôi!
“Ra ngoài!”
“Tham kiến chủ tử!” Ngoài cửa, một hắc y nhân hạ xuống, cung kính quỳ xuống.
Nguyệt Vô Hoa nhướn mày, “Lâu như vậy mới tìm được tới đây, khả năng của ảnh bộ chỉ có thể thôi sao?”
“Khởi bẩm chủ tử, thủ lĩnh phụng mệnh chuẩn bị quay về, lâu không thấy chủ tử trở lại, liền tức khắc sai người tìm kiếm tin tức chủ tử. Chính là ngày hôm qua Hoàng Thượng đột nhiên tuyên bố lập Đại hoàng tử làm Thái tử, công việc của bộ nhiễu loạn, thiếu người đi tìm chủ tử, bởi vậy nên mới lỡ thời cơ.”
“Ânh? Đại ca?”
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, đã trở thành thái tử? Là muốn trước khi mình về nước làm cho tất cả trở thành sự đã rồi?
Ha ha ha, tuy hắn không có mấy hứng thú với vị trí kia, nhưng cũng sẽ không khoanh tay chịu ch.ết. Trước khi hắn có được bí mật của hoàng tộc, đại ca, ngươi cứ ngồi ở vị trí thái tử đi!
“Xa mã chuẩn bị tốt chưa?”
“Bẩn chủ tử, lương câu khoái mã, ngày đi ngàn dặm!”
“- Hảo! Truyền lệnh cho người của ảnh bộ chờ ở ngoài thôn, nhanh chóng về nước!”
“Tuân mệnh!”
Đợi hắc y nhân lĩnh mệnh ra đi, Nguyệt Vô Hoa quay vào trong nói với Đào tử: “Ngươi thu thập một chút, chúng ta lập tức khởi hành.”
“A, phải đi rồi sao?”
Tuy rằng từ lúc hắc y nhân kia xuất hiện, y đã biết bọn họ phải đi, bất quá –
“Có nên từ biệt mấy người thôn trưởng A Bá không?”
“Không cần, thời gian không nhiều, chúng ta lập tức khởi hành!”
Thôn trưởng kia, tuy trước mắt xem ra không có ác ý với họ, nhưng kẻ có thể uống Phiêu miểu trà… nhất định không thể đơn giản là một thôn trưởng nho nhỏ!
Nhìn quanh phòng không thấy có gì đáng mang theo, Đào tử nghĩ nghĩ, đem bánh rán thôn trưởng A Bá mang tới nhét vào lòng.
“… Bánh rán…” Nguyệt Vô Hoa bất giác run run khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Đào tử, ảnh bộ đã chuẩn bị tốt hết rồi, không cần mang bánh rán.”
“Nhưng bánh rán này do thôn trưởng A Bá đặc biệt làm, ngọt ngọt thanh thanh, ăn rất ngon nga, hắn nói để hơn một tháng cũng không sao, không mang theo thì thật đáng tiếc nga.” Đào tử chẩu chẩu mỏ.
Từ khi biến thành người, y mới biết thế nào là “đói”.
Những thứ hương vị mới mẻ làm cho y rất tò mò, nhìn thấy cái gì ăn ngon cũng muốn thử. Bất quá bây giờ y thích nhất là bánh rán này, bỏ lại thì thật tiếc mà.
Nhìn vẻ mặt mong chờ của Đào tử, trong đôi mắt tròn tràn đầy hình bóng mình, Nguyệt Vô Hoa không khỏi gật gật đầu, lôi Đào tử ra cửa – thừa lúc y chưa kịp nghĩ tới việc mang thêm vài thứ kỳ kỳ quái quái gì, nhanh đi thì hay hơn.
Trời chiều, thiên không nhuộm thành màu hồng rực sáng lạn, vạn vật cũng như được phủ thêm một lớp lụa mỏng, phản chiếu tịch dương quang mang.
Trên đường, một chiếc xe ngựa cùng mấy con tuấn mã chạy như bay, phá tan phong cảnh yên tĩnh.
“Ân… Ngô ngô ngô -” Trên xe ngưa, Đào tử nằm trong lòng Nguyệt Vô Hoa, hạnh nhãn khép hờ, hổn hổn hển hển thở.
“Làm sao vậy? Choáng đầu sao?”
Khẽ vén tóc Đào tử, lấy tay thử độ nóng, nhiệt độ cơ thể coi như bình thường, Nguyệt Vô Hoa cầm lấy túi nước, uy y uống một chút.
Chạy liên tục mấy ngày đêm, nguyên bản định đi ngựa, nhưng ngại Đào tử không biết cưỡi ngựa, đành phải ngồi xe. Ai ngờ Đào tử lại say xe, lên xe chẳng bao lâu đã choáng đầu chóng mặt mất tinh thần.
“Ngô…”
Đào tử khép hờ mắt, uống nước, gật loạn đầu.
Tò mò thật nga, hôm đó bị đặt trên ngựa nghiêng ngả cả đêm cũng không khó chịu như vậy. Hiện tại chỉ là xe ngựa xóc một chút đã không động nổi tay chân.
Mấy ngày này, cảm giác của loài người càng ngày càng mãnh liệt…
Nghi hoặc nhíu mày, nhưng y chưa kịp nghĩ kỹ, một trận chấn động truyền tới, Đào tử mặt tái nhợt, nôn khan vài tiếng, nhưng cái gì cũng không phun ra.
Nguyệt Vô Hoa vỗ vỗ lưng y, nhìn sắc trời, nói: “Từ đây tới quốc đô còn bao xa?”
“Bẩm chủ tử, ước chừng còn hai ngày đường, nếu toàn lực chạy có lẽ trong một ngày là tới.”
“Truyền lệnh xuống, tìm một khách điếm nghỉ ngơi. Mấy ngày ăn ngủ ngoài trời, các ngươi cũng mệt rồi, tối nay hảo hảo ngủ nghỉ, ngày mai toàn lực tới quốc đô.”
“Dạ.”
Thanh âm đều đặn ngoài xe tựa hồ cũng có ảnh hưởng tới Đào tử, y khẽ mở mắt, nhìn Nguyệt Vô Hoa: “Hôm nay không ngủ trong xe?”
“Ân.” Nguyệt Vô Hoa ôm chặt Đào tử.
Từ khi bọn họ rời thôn, ngày nào cũng chạy liên tục, ban đêm cũng chỉ dừng nghỉ ngay giữa đường, mấy ngày liền đều chỉ ở trong xe, cũng khó trách sắc mặt Đào tử ngày càng kém.
Tuy biết rằng bây giờ nghỉ ngơi không phải là việc sáng suốt, nhưng nhìn sắc mặt Đào tử tái nhợt, hạnh nhãn mơ hồ, Nguyệt Vô Hoa không đành lòng tiếp tục hành trình.
Quên đi, sau khi về nước sẽ có một trận đánh ác liệt, để cho ảnh bộ nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Hai người đều không mở miệng nói nữa, Nguyệt Vô Hoa cho Đào tử gối đầu lên chân mình, giảm bớt chấn động từ xe truyền tới. Trong thoáng chốc, trừ bỏ tiếng vó ngựa đát đát, tiếng bánh xe lăn, xung quanh chỉ còn tiếng hai người hô hấp.
Khí thở ra giao hội làm một, không tiếng động mà lại vô cùng thân mật.
Nguyệt Vô Hoa nhẹ nhàng ngắm mắt, hưởng thụ không khí phảng phất này.
Cứ như vậy, không biết bao lâu sau, rốt cuộc cũng tới khách sạn. Nguyệt Vô Hoa bế Đào tử xuống xe, ảnh bộ sớm đã an bài thỏa đáng phòng, nước ấm cùng đồ ăn đều đã đưa tới.
Đem khăn mặt nhúng nước, đưa cho Đào tử lau mặt, Nguyệt Vô Hoa cũng có chút buồn bực, từ khi nào mình làm những việc này lại thật tự nhiên. Bất quá thấy Đào tử lau mặt xong liền thở dài một tiếng, tuy vẫn phải dựa vào giường, nhưng khí sắc rõ ràng đã tốt hơn, nút thắt trong lòng cũng lặng lẽ mở ra, tâm tình tốt lên thật nhiều.
Đặt bát cháo cạnh giường, Nguyệt Vô Hoa đi tắm trước, cảm giác mệt mỏi sau bao ngày dần dần tiêu tan dưới làn nước ấm, mới đứng dậy lau sạch thân thể, đi tới bàn.
Đào tử có vẻ đã hồi phục tinh thần một chút, đang uống cháo, đôi khi lại gắp một ít đồ ăn, không được mấy miếng đã bắt đầu no.
Nhìn thấy Nguyệt Vô Hoa tới gần, y ngẩng đầu, cười ngượng ngùng, lấy bánh rán được gói cẩn thận từ trong người ra, lôi ra một cái, lại nhìn Nguyệt Vô Hoa, cuối cùng luyến tiếc đưa tới trước mặt y.
“Ân? Ngươi không phải thích ăn sao? Giữ lại ăn đi.”
“Ăn no rồi.” Vỗ vỗ bụng, Đào tử chậc lưỡi, “Ta rất muốn ăn nga, nhưng ăn không vào nữa, ngươi ăn thay ta đi.”
Ăn cũng có thể thay sao, Nguyệt Vô Hoa bật cười lắc lắc đầu, nhưng không cự tuyệt bánh rán Đào tử đưa cho, bắt đầu ăn.
“Ngon đi.”
Đào tử cười híp mắt, vừa định nói gì đó, ánh mắt lại nhìn thấy cái gương đặt cách đó không xa, vẻ mặt cứng đờ, chạy tới bên cạnh xem xét.
Nghĩ tới Đào tử tìm được đồ chơi mới, Nguyệt Vô Hoa không để ý thêm, bắt đầu ăn thức ăn trên bàn. Đi suốt cả một ngày, hắn cũng thấy đói bụng, một chiếc bánh rán không thể no được, ngược lại còn càng thấy đói.
Chưa ăn được mấy miếng, chỉ thấy Đào tử ném mạnh gương, trèo lên giường cuốn chặt chăn.
Nguyệt Vô Hoa đành phải buông bát đến bên cạnh, vỗ vỗ con nhộng chăn, hỏi: “Làm sao vật? Tự nhiên cuốn chặt lại làm gì?”
“Héo mất…”
“Cái gì?”
“Ta bị héo rồi! Ô ô ô ô ô… Tại sao vậy, vàng như vậy, không tươi nữa…”
Đào tử nằm trong chăn lau nước mắt. Lâu như vậy, y quên mất việc hôm đó thấy mình chuyển thành màu vàng. Bây giờ nhìn thấy, hình như càng vàng hơn.
Làm sao bây giờ a? Hay là mình sẽ mọc lông ra!
Y không muốn a, sớm biết vậy trước đây cứ để cho người ta ăn, bây giờ đã không rơi vào kết cục bi thảm vậy rồi.
Càng nghĩ càng thương tâm, Đào tử cắn góc chăn không ngừng khóc.
“Vàng? Ngươi làm sao… héo được?”
Nhìn đám chăn trên giường không ngừng run run, Nguyệt Vô Hoa thật sự không hiểu nổi. Đào tử da thịt trắng nõn mềm mại, héo là sao?
“Đều héo cả rồi! Oa -” Đào tử khóc ầm lên.
“Đào tử! Nói rõ ràng xem nào, đừng khóc!” Đem cả người lẫn chăn ôm vào lòng, Nguyệt Vô Hoa lớn tiếng hỏi.
Lâu không bị quát hỏi như vậy, Đào tử ngây ngốc một lúc, run rẩy thò một tay ra khỏi chăn, chỉ chỉ gương, nức nở nói: “Nơi đó, toàn bộ, toàn bộ đều vàng…”
Gương?
Nhìn theo hướng Đào tử chỉ, rồi lại quay lại, không có gì khác thường a, Nguyệt Vô Hoa nghi hoặc nhíu mày.
Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu.
“Ngươi, ngươi đừng nói là nhìn vào gương thấy mình màu vàng đi?”
“Ân…”
Cuộn chăn run lên hai cái, giọng nức nở lại vang lên.
Là nguyên nhân này sao, Nguyệt Vô Hoa thật không biết nên khóc hay nên cười, đem cái gương lại gần, rôi nói với cuộn chăn: “Không phải là ngươi héo, đến, lại đây xem đi.”
“Không cần.” Cuộn chăn lăn trái lăn phải, có lẽ Đào tử bên trong đang lắc đầu.
“Đến xem!” Nguyệt Vô Hoa kéo góc chăn, lại bị Đào tử cuốn lại.
“Không muốn không muốn không muốn -”
“Đi ra!”
Hai lầu kéo mà Đào tử vẫn không thò đầu ra, Nguyệt Vô Hoa liền áp lên giường, trực tiếp đẩy cuộn chăn ra, giơ gương ra trước mặt Đào tử.
“Ô ô ô, vàng nè, vàng nè… Ngươi bắt ta xem làm gì…”
Thương tâm nga, y đã thê lương như vậy, lại còn muốn y nhìn thấy chính mình vàng vọt thế nào nữa, thật tàn nhẫn!
Nguyệt Vô Hoa cảm thấy thái dương mình giật giật.
Đào tử ngốc này, muốn hắn cười đến ch.ết hay tức ch.ết?
Hít sâu, ấn đầu Đào tử đến sát gương, cắn răng nói: “Xem, ngươi màu vàng!”
Tiếp theo đem gương chuyển hướng phòng, “Trong phòng đều màu vàng, đây là đồng, chiếu cái gì cũng đều màu vàng, không phải ngươi bị héo!”
“Gì?”
Đào tử há hốc mồm, cầm lấy gương xem trái xem phải một lúc, lăn qua lộn lại trái chiếu phải chiếu, rốt cuộc xác định tất cả mọi thứ đều màu vàng, không phải chỉ có mỗi mình bị héo.
“Ha ha ha -” Gãi gãi đầu, Đào tử ngượng ngùng nhìn Nguyệt Vô Hoa, “Nguyên lai là vì gương màu vàng, không phải ta bị héo nga.”
Thật tốt quá, y vẫn là vạn niên bàn đào mọng nước nộn nộn ngọt ngào trong vướn đào, sẽ không bị mọc lông.
Đào tử cười thật to, hưng phấn nhìn Nguyệt Vô Hoa, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, rất bất đắc dĩ.
Tiếng cười dần dần nhỏ đi, Đào tử có chút xấu hổ mở miệng: “Ta, ta rất cao hứng sao…”
Thấy đối phương không có phản ứng gì, Đào tử không khỏi sốt ruột, vội vàng giải thích: “Ngươi nhìn ta thế này, chứ vẫn không bằng trước đây đâu, ta trước kia ai gặp người đó thích, không có ai không khen Đào tử nga. Hiện tại trở thành như thế này, không có ai thích ta, Ta trước kia lớn lên giống, lớn lên giống -”
Nghĩ nghĩ, không thấy có gì có thể so sánh với hình dạng quả đào nộn nộn mọng ngước của mình, dưới tình thế cấp bách không nhớ mình còn có thể biến thành quả đào, Đào tử đơn giản nằm úp sấp lên giường, nhếch mông lên, lấy tay chỉ chỉ. (dụ dỗ nó phạm tội =)))
“Ngươi xem, chính là giống thế này, coi được đi?”
Nguyệt Vô Hoa mở to mắt mình cái mông y.
Quần áo đơn bạc làm hai nửa vòng tròn kia hiện lên cực kỳ rõ ràng, đường cong mượt mà cùng với vòng eo mảnh khảnh hơi hơi lay động, từ hạ thân hắn có một ngọn lửa bùng lên –
Y, đang dụ hoặc hắn sao?