Chương 5
Buổi sáng tỉnh lại, phát hiện trên người cùng sàng đan đã được lau khô, cửa số mở ra một khung nên trong phòng cũng không có hương vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Kì Ngọc coi như cẩn thận.
Ta tắm rửa, bởi vì thói quen vệ sinh khó hiểu, ta vẫn kiên trì tắm rửa mỗi ngày vào buổi sáng cho nên cũng không có người khả nghi. Mở cửa sổ cho thông thoáng, thẳng đến khi không khí trong phòng trở nên thoáng mát.
Sau đó ta bình tĩnh ăn điểm tâm, chơi hoa rồi luyện chữ.
Ta phát hiện mình không có bất cứ cảm xúc nào, không có chột dạ hoặc mặc cảm tội lỗi, tựa như qua đêm như bình thường. Ý niệm này chỉ chợt lóe rồi thôi. Ban ngày tiếp tục cuộc sống bình lặng, buổi tối lại kích tình bắn ra bốn phía, sau đó trong lồng ngực ấm áp đi vào giấc ngủ.
Trước kia chất lượng giấc ngủ của ta không tốt lắm, bởi ban ngày quá thanh nhàn nên buổi tối khó đi vào giấc ngủ, nếu miên man suy nghĩ cũng không biết nghĩ cái gì. Chỉ có vài buổi tối thiếu gia đến, ta sẽ bởi vì mỏi mệt mà ngủ đặc biệt ngon.
Nhưng hiện tại, ta mỗi đêm đều ngủ thật ngon. Kì Ngọc thật cẩn thận, hắn mang sàng đang đến nên không để dịch thể gì lưu lại, thời điểm rởi đi sẽ mở hai phiến cửa sổ. Nhưng hắn bởi vì buổi tối cùng ta hòa hợp, ban ngày lúc ta bên cửa sổ phơi nắng hoặc chăm sóc hoa, ánh mắt hắn luôn lướt qua, nhìn thật câu nhân nhượng A Bình nhìn thấy, không khỏi bên tai ta nhắc lên một tiếng “hồ mị tử”.
Cảm tình ta không trông cậy vào. Có thể có một cái ôm ấm áp an toàn đi vào giấc ngủ đã nhượng ta cảm thấy chất lượng sinh hoạt đề cao một khoảng lớn. Nhất là chuyện có thể luyện võ, ta xác thực nhận thấy được thân thể ngày càng khỏe mạnh, điều này thật không thể tốt hơn.
Ta ở nơi này qua năm thứ hai cùng năm trước như nhau, cùng A Bình yên ổn ăn cơm tất niên. Buổi tối Kì Ngọc vẫn đến đây. Ta không nghĩ buổi tối hôm nay hắn sẽ đến, vì đêm giao thừa, trong viện nhiều người như vậy, thực có khả năng có người gác đêm.
“Không nghĩ ta sẽ lại đây? Yên tâm đi, hiện tại ta luyện công cũng có chút thành tựu, tuyệt đối sẽ không để người phát hiện”, hắn vẫn cười hì hì, tiến vào trong chắn. Trước thoát quần áo của ta xong lại thoát quần áo hắn.
Ta tự giác tiến ào trong lòng hắn, thật ấm a, một người ngủ thật lâu chăn mới ấm lên.
Hắn đem chân ta kẹp giữa hai chân hắn, thân thủ đem ta gắt gao ôm vào trong lòng. Nhưng không có động tác khác. Ta có chút kỳ quái, hắn hôm nay như thế nào thanh tâm quả dục.
“Ta có quà tặng cho ngươi.”
“Cái gì?”
“Công pháp kia, kỳ thật ta theo một tà môn đạo sĩ ch.ết trên pháp trường lấy được. Ngươi tưởng rằng có ai tốt như vậy đem võ công dạy cho một tiểu quan sao?”, hắn hì hì cười nói, “Mặt trên trừ bỏ mấy bức học, còn có đồ án huyệt vị, dù sao ta cũng đã học qua, sẽ đưa cho ngươi. Ta không phải đã đáp ứng dạy ngươi sao?”
Ta cảm thấy trong lòng có điểm nhiệt, ánh mắt cũng có chút nhiệt, tuy rằng chuyện này đã sớm nói nhưng lòng ta vẫn tràn đầy cảm kích, “Cảm ơn ngươi, Kì Ngọc”.
Hắn cau mày vỗ vỗ mông ta, “Gọi ta Kì Ngọc ca ca”.
“Kì Ngọc ca ca”, ta thấp giọng kêu một tiếng.
Không biết vì cái gì, hắn dán lên làn da ta liền lập tức cứng rắn lên, thẳng tắp trạc ta.
Hắn dùng lực ôm ta, cắn răng nói: “Ngươi này tiểu yêu tinh hại người, ta vốn là chỉ muốn ôm ngươi thức qua giao thừa, ngươi dùng thanh âm như vậy gọi ta, có hải hay không cố ý quyến rũ ta?”
“Ta không có, Kì Ngọc ca ca”, ta thấp giọng nói, thân thủ ôm cổ hắn. Chính mình lại thổi phù một tiếng bật cười, đây là lần đầu tiên ta chủ động vươn tay với một người, cũng là lần đầu tiên chọc ghẹo người. Ngược lại đem chính mình chọc cười.
“Ngươi này…”, câu nói kế tiếp bị hãm vào nụ hôn của chúng ta, bọn ta vẫn không thể thanh tâm quả dục vào đêm. Đêm nay so với dĩ vãng tựa hồ có chút ngọt ngào, điều này làm cho ta chủ động phối hợp với từng động tác của hắn. Hắn cũng vuốt ve cơ thể ta so với dĩ vãng càng thêm cẩn thận, ta như một kiện khí cụ cho hắn thưởng thức, khiến hắn trong trong ngoài ngoài sờ soạng hết.
Sáng sớm đầu năm tỉnh lại, ta cảm thấy tâm tình tốt lắm. Tắm rửa xong, đổi qua bộ đồ mới, A Bình hỏi ta, “Công tử, có phải hay không đêm qua mộng đẹp, xem ngươi thật cao hứng a.”
“Ân”, ta gật đầu. Thật là mộng đẹp.
“Công tử tâm tình hảo, năm nay sẽ thật tốt a”, A Bình nhếch miệng cười nói.
“Chỉ hi vọng thế”, ta nhẹ giọng nói, sau đó bắt đầu dùng cơm.
Tại thời điểm A Bình đi xử lý gia vụ, ta xuất ra trong lòng cuốn sách kia, có mấy trang họa nam nữ ooxx, mặt trên vận hành công pháp Kì Ngọc dạy ta. Bất quá song tu này là một nam một nữ, cũng không biết đổi thành hai nam nhân có thể hay không xảy ra vấn đề. Còn có một bức huyệt đồ, biểu thị điểm huyệt đạo gì thì có phản ứng nào, có để người mê man, dùng cầm máu, thả lỏng hoặc lấy mạng….
Ta cẩn thận nhớ hết, nhắm mắt lại trong đầu ôn tập một lần, một lần nữa kiểm ta phát hiện không có nhớ lầm liền đem sách ném vào lò lửa pha trà.
Không phải ta quá cẩn thận, ta cái gì cũng không có tiến vào sân này, có được gì đó đều là tiền tiêu hàng tháng hoặc là lễ vật thiếu gia đưa tặng, nhiều ra cái gì cũng liền biết. Ta ở nơi này hầu như không có riêng tư, chủ tử ném này nọ hoặc trong phủ có chuyện gì quản gia đều có khả năng mang theo người đem toàn phủ điều tr.a một lần. Loại tập tranh “Sắc tình” này ta tự nhiên không thể lưu trữ. Vạn nhất bị người thấy đi báo lên, ta sẽ là Lâm Lang thứ hai.
Tuy rằng nhớ kỹ, ta lại không có ai để thực tập, lại không đành lòng xuống tay với A Bình, cũng chỉ đành nhớ kĩ.
Cố công tử lần thứ hai đến thăm phòng ta, nói là muốn nhìn một chút chữ ta viết.
“Không đến hai năm thời gian, chử ngươi viết đã không sai. Ngươi không cần tiếp tục dùng bản chữ mẫu kia, ta cho ngươi cuốn sách khác.”
“Cám ơn Cố công tứ.”
Hắn gật đầu, “Chữ viết đã không sai, còn muốn học gì không? Cầm, kì, họa?”
Ta có chút buồn bực, không biết vì cái gì thái độ hắn đối với ta thay đổi. Không phải là khinh thị mà giống như đối với hậu bối hoặc là giống như bồi dưỡng người tài. Ta cái gì cũng không có làm, thái độ của hắn đối ta như thế nào giống như bồi dưỡng người tài đâu?
Cho nên ta không biết có nên hay không cự tuyệt, không biết cùng hắn học tập có hay không phiêu lưu.
Hắn gặp ta do dự nửa ngày không đáp ứng, nở nụ cười, “Không biết nên học cái gì?”
Ta đơn giản gật đầu, xem hắn hội nói gì nữa.
“Nếu ngươi có hứng thú, có thể học hết. Dù sao ta cũng nhàn rỗi.”, hắn mỉm cười nói.
Ta nghĩ nghĩ, “Ta không thông minh, chỉ sợ học cái gì cũng không thành, ta có thể học họa chứ?”
Nhìn thái độ của hắn, ta muốn cự tuyệt chỉ sợ lại đắc tội hắn. Mà người này, ta không thể đắc tội, vô luận mục đích của hắn là gì. Hơn nữa cùng hắn học tập, có lẽ hắn sẽ cho ta xem một ít tạp thư, như vậy ta có thể thêm một chút kiến thức về thế giới này.
Kì luyện hai người tập thật mệt, cầm luyện lại rất tốt.
“Ngươi thực thông minh. Có thể để tâm yên tĩnh cũng sẽ không tham nhiều, có thể học được nhiều điều”, hắn mỉm cười đứng dậy, “Từ ngày mai bắt đầu đi”.
Ta gật đầu, cầm một chậu thủy tiên đưa cho hắn, giống năm trước.
Sau ngày đó, hắn tự mình làm mẫu, cơ hồ là nắm tay dạy ta họa họa, thực sự nghiêm túc tựa như một vị nghiêm sư nhượng ta thụ sủng nhược kinh, càng làm cho ta không hiểu ra sao. Ta cũng chỉ tạm thời buông lỏng nghi ngờ, nghiêm túc học.
“Vị Cố công tử kia dạy ngươi này nọ?”, Kì Ngọc từ sau lưng ôm ta, nhẹ giọng hỏi.
“Ân”.
“Hắn rốt cuộc có ý tứ gì, có phải hay không hắn đối với ngươi có ý kia?”, lời nói của hắn dẫn theo chút không hài lòng.
“Ta cũng không hiểu. Nhưng hắn khẳng định không có ý tứ gì với ta”.
Kì Ngôc sờ sờ đầu ta, cười nói, “Người này ta nhìn đã bảy tám năm, cũng không thấy rõ. Nhưng ta khẳng định, hắn không phải loại người nhàn rỗi không có việc gì liền phát thiện tâm. Người này là văn nhân thanh cao nhưng hắn cũng không phải loại người cổ hủ, nếu không sao có thể ở trong phủ nhẫn nhiều năm như vậy. Mỗi sự kiện hắn làm đều có ý đồ. Nếu không hắn sẽ không hạ mình kết giao cùng dân chúng tầm thường. Ngươi phải coi chừng”.
“Ân”.
“Tiểu ngốc tử, đừng để bị người bán còn giúp người đếm tiền a.”
“Ân”.
Hắn bất mãn đem ta quay người lại, nhượng ta đối mặt cùng hắn, dùng sức hôn ta mấy ngụm, mới bất mãn nói: “Ngươi rốt cục có nghe vào hay không, đừng vì vẻ ngoài của hắn liền đem hắn trở thành người tốt, liền cảm thấy hắn có thể tin được. Quan gia đệ tử ta gặp trong thanh lâu trước kia rất nhiều, đều là cái loại trở mặt liền không nhận thức. Ngươi đừng nghĩ vớ vẫn, đối hắn đào tâm đào phế.”
“Ta nhớ kỹ”.
“Chúng ta tái làm một lần nữa”, hắn một bên cắn vành tai ta, một bên chen vào hai trong chân ta.