Chương 20
“Tri phủ mới điều đến là một tên nổi danh tham quan, hơn nữa luôn hướng người không có căn cơ xuống tay”, ta từ một ít bằng hữu năm đó biết được tin tức, “Tính kế, sưu cao thuế nặng, nghe nói thương gia tái gia bại sạn trong tay hắn không ít. Nhưng hắn là người mềm nắn rắn buông, không dám động đến thế lực có căn cơ. Ngươi làm sinh ý lớn, căn cơ lại nông, chỉ sợ dễ bị hắn trành thượng.”
Kì Ngọc yên lặng nhìn ta, gật gật đầu.
“Người này cũng không có năng lực gì, tâm vô chí lớn, không cầu lên chứa, chỉ mong tiền. Tuy rằng không phải đại quan nhưng Hoàng Thượng biết hắn hơn nữa thật thích hắn, đại khái bởi vì hắn vô năng lại là tham quan,lại vô đảng phái”, Cố Thiều lộ cho ta một chút tint ức, dù sao Kì Ngọc cũng coi như là tráo nhân của hắn, “Ta nghĩ hai tri phủ trước đều là người của Tần Vương, phối hợp với Cố Thiều thu người thu tiền. Thuận tiện chiếu cố ngươi, cho nên trước kia ngươi nhiều nhất gặp chút tranh chấp trong việc buôn bán lại chưa bao giờ bị quan lại ức hϊế͙p͙. May mắn tân tri phủ không phải người của Triệu Vương, nếu không sợ là ngay cả mạng ngươi đều không còn.”
“Có nghiêm trọng như vậy không?”, hắn cau mày, vẻ mặt nghi hoặc, “Ta thành thành thật thật buôn bán, không cường mua cường bán, cũng không mua bán hàng thứ phẩm, phế phẩm, tiền thuế cũng giao không thiếu, hắn sao có thể bắt ta?”
“…..”, không tận mắt chứng kiến, hắn vẫn bán tín bán nghi đi, ta nhẹ nhàng nói: “Quá khứ Cố Thiều như thế nào đem thương gia tơ lụa vừa bán vừa tặng cửa hàng, tân tri phủ cũng có thể buộc ngươi phun ra cửa hàng như vậy. Hắn sẽ không đi đắc tội Tần Vương nhưng không sợ nuốt ngươi. Tần Vương cũng sẽ không vì ngươi hằng năm giao cho Cô Thiều bạc mà đắc tội một quan viên trung lập. Cho nên lần này Cố Thiều rất khó che chở ngươi.”
“Ta nên làm cái gì bây giờ?”
Ta nghĩ nghĩ, “Thứ nhất là liên hợp các đại thương gia trong Nhạc thành, nhị chính là tiêu tai.”
“Lúc trước cửa hàng tơ lụa, Cố Thiều là ấn giá thị trường bán cho chúng ta, ta lúc ấy không có nhiều bạc như vậy, nên ký giấy vay nợ, mấy năm nay buôn bán tiền lời đều trả cho Cố Thiều, còn có mua tòa nhà, mua hạ nhân, kỳ thật trừ bỏ mấy cửa hàng phòng khế, cũng không có bao nhiêu bạc. Dù cho tặng hết, chỉ sợ cũng rất khó nhượng tham quan kia vừa lòng.”
Cường mua cửa hàng, lại bán giá cao cho Kì Ngọc, Cố Thiều đúng là chưa bao giờ chịu thiệt.
“Thiếu Cố Thiều ngươi đã trả xong?”
Hắn lắc đầu, “Còn ước chừng hơn một nửa?”
Năm năm trả còn hơn một nửa, mười năm sau cửa hàng kia mới chân chính thuộc về Kì Ngọc.
Liên lạc vài thương gia cũng không thể làm. Lúc trước Cố Thiều hành vi đoạt cửa hàng người, thật không tuân thủ quy tắc, triệt để đắc tội người trong thành. Sau Kì Ngọc cùng họ an tường vô sự, cũng bất quá là vì mặt trên có quan viên đè nặng, bọn họ thấy rõ tình thế, không nghĩ lấy trứng trọi đá mà thôi.
Hiện tại Kì Ngọc mặt trên không có ai, lại tới một tham quan, bọn họ không đem Kì Ngọc đẩy tới để trừ tai họa mới là lạ.
“Thừa dịp tân tri phủ còn chưa thăm dò chi tiết Nhạc thành, ngươi đem cửa hàng cùng tòa nhà đều bán đi. Trừ đi số tiền thiếu Cố Thiều, ngươi cũng còn lại không ít đi. Rời đi Nhạc thành đổi một chỗ mới bắt đầu lại, ngươi có thể làm một sinh ý khác.”
“Này……”
Thấy hắn còn do dự, ta cũng không khuyên nữa chỉ nói: “Ngươi hảo hảo ngẫm lại. Khế ước trương trạch này ngươi cầm, đây là tại một làng chài ven biển Đông Hải. Không phải địa phương tốt gì, chỉ là một thôn làng toàn ngư dân. Không có việc gì thì đừng dùng, đây là ngừa vạn nhất có một cái đường lui.”
Hắn tiếp nhận, nhìn thật kĩ lại trả lại ta, “Ngươi cầm, chúng ta đến nơi là được.”
“……”, ta nhìn hắn một lúc lâu, không có nhận khế trạch kia, xoay người hướng nhà ăn, “Ngươi cầm đi. Trần tẩu hẳn là làm cơm xong, ăn cơm đi.”
Hắn bước nhanh theo kịp, lôi kéo ống tay áo ta, “Quý Ngọc, ngươi tương lai không cùng ta một chỗ?”
Nghe được trong thanh âm hắn có chút khủng hoảng, ta không bác bỏ. Ta hiểu loại khủng hoảng này, khi vừa ly khai Lưu phủ, nếu không có Kì Ngọc, ta một mình đối mặt với một thế giới hoàn toàn xa lạ cũng sẽ có loại khủng hoảng này. Sau lại đi Tây Bắc, tưởng tượng tương lai ta một mình đi tới đó sinh hoạt, đã không còn loại khủng hoảng này, còn chỉ là tịch mịch.
Có khả năng Kì Ngọc chưa từng nghĩ qua, tương lai sẽ có một ngày chúng ta tách ra, cho nên giờ phút này hắn mới cảm thấy khủng hoảng.
“Quý Ngọc….”, hắn bắt lấy tay ta cùng ta đối mặt, cấp bách nhìn ánh mắt ta, chờ câu trả lời thuyết phục.
Ta thế nhưng không có đáp án cho hắn.
“Lúc trước, sau lưng ngươi tiếp nhận cửa hàng, ta thật muốn làm một chút đại sự cho ngươi thấy. Nhưng thật sự ta không đem ngươi trở thành ngoại nhân, chỉ là biết ngươi sẽ phản đối nên mới gạt ngươi. Ta thừa nhận, sau ta bị nịnh hót cùng thổi phồng làm mê muội, cảm thấy mình là một cái nhân vật. Rõ ràng biết ngươi ở nhà không vui nhưng ta nghĩ ngươi là vì ta thành tựu mà tâm lý không được tự nhiên, cũng không để trong lòng, mỗi ngày cùng những người nhàm chán xã giao. Thời điểm tiếp thu tiểu thiếp kia, ta thật không làm đại sự gì, vì đã thấy nhiều, lại cảm thấy trong nhà liền cả một vị thiếp cũng không có sẽ khiến người chê cười. Nhưng ta thật không nghĩ muốn làm nhục ngươi, nàng ngay cả một cọng tóc của ngươi cũng kém xa, ta như thế nào có thế nghĩ vậy? Ta đã muốn đem nàng đuổi đi, Quý Ngọc, ta về sau sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa. Kỳ thật ngươi trở về, ta đều cao hứng đến điên rồi. Sau khi ngươi xuất môn, ta liền cả ngày lo được loa mất, sợ ngươi không trở lại, sợ ngươi trên đường gặp được ……người ngươi ái mộ. Ta hối hận đòi mạng, ta thật không nên vì sản nghiệp cùng bạc để ngươi một mình xuất môn. Lo âu bất an qua một năm, ngươi không trở về….Ta nghĩ đến….Nghĩ ngươi sẽ không trở lại. Nghĩ đến lúc trước ngươi nói chỉ là lấy cớ, kỳ thật ngươi đã sớm phiền chán ta. Nghĩ đến ngươi ở bên ngoài cùng người khác qua ngày. Ta…Ta không nên không tin ngươi….. Nhưng ta lại nhịn không được miên man suy nghĩ…. Ta biết chuyện sau này đều là ta sai, ngươi chê ta ô uế….. Cầu ngươi, đừng chê ta…. Ta tẩy qua, rửa….. Ta cũng không mắc cái bệnh gì…. Đừng ly khai ta….”, hắn rốt cuộc khóc, khóc đến không nói nên lời.
Ta nhìn hắn, đầu có chút mộng, xác thực, không đúng hạn trở về là ta không đúng. Tâm tình hắn chờ đợi, ta xác thực không có suy nghĩ tới. Bởi vậy hắn hoang ɖâʍ phóng đãng có thể lượng giải? Ta giờ phút này, vừa không nhẫn tâm bỏ tay hắn ra nhưng cũng không muốn đem hắn ủng ở trong lòng. Dừng lại ở nửa đường, chính mình cũng không biết làm sao.
Hắn chậm rãi tiến lại gần, thử đặt tay trên lưng ta, sau đó ôm eo ta, mặt chôn ở vai ta, dùng y phục ta lau nước mắt.
Ta nhíu mày, không có thân thủ đi ôm lại hắn, lại chung quy cũng không đẩy hắn ra.
Cứ như vậy đứng yên thật lâu, bỏ lỡ bữa cơm chiều, thẳng đến chân của ta đều tê rần.
“Đi nằm trong chốc lát được không?”
Ta ch.ết lặng gật đầu, hắn luôn nói, ta luôn nghe, nghe đến tâm trí có đều ch.ết lặng. Ta tại trong miệng hắn thành ngốc tử không hiểu phong tình, hắn nói hắn nghĩ mấy năm trong quá khứ ta tuyệt không để ý hắn, thậm chí mỗi lần thượng giường đều là hắn làm mọi cách quyến rũ ta, mà ta đối với hắn không có bao nhiêu nhiệt tình……
Ta đã không muốn biết, hắn có phải là đổi trắng thay đen. Chỉ là ngây ngốc nghe. Không phát biểu một chút ý kiến.
Thanh quan nan đoạn việc nhà. Tình nhân trong lúc đó việc tư đúng là không rõ ràng, những điều hắn nói, ta mặc dù biết mình không phải như vậy, nhưng cũng không thể nói bản thân khẳng định không cho Kì Ngọc lưu lại cảm giác cùng ấn tượng như thế, vì thế cũng không có cách nào phản bác được.
Việc trong miệng Kì Ngọc, đại khái ch.ết cũng có thể nói thành sống. Ta thở dài, tiếp tục nghe.
Tại trên giường nằm xuống, ta ngơ ngác nhìn trường đỉnh. Kì Ngọc nằm nghiêng cạnh ta, ôm eo ta, đầu gối lên vai ta.
“Quý Ngọc, ngươi ôm ta một cái đi, có điểm lạnh.”
“Không nghĩ ôm. Ngươi đắp chăn đi.”
Hắn nhưng lại nở nụ cười, kháp kháp eo ta, “Thật là nhẫn tâm a. Ngày đó ngươi mắng ta thật ngoan. Đem ta mắng ra một thân mồ hôi lạnh, lập tức thanh tỉnh. Ta liền nghĩ, vài năm nay ta đang làm cái gì a? Tân tân khổ khổ bận rộn nhiều năm, bạc đến tay cũng không có bao nhiêu, đều là chút cửa hàng không thể mang theo. Rõ ràng biết ta cùng những người kia chỉ là bạn nhậu, lại làm không biết mệt. Rõ ràng….khinh thường khách chơi, ta chính mình thế nhưng…..Rõ ràng trong lòng chỉ có mình ngươi, thích đến đòi mạng, lại cư nhiên không thủ chờ ngươi….”
Ta đối với lời ngon tiếng ngọt của hắn đã có năng lực miễn dịch.
“….Ta sẽ không bao giờ như vậy nữa. Cái gì cửa hàng, vàng bạc đều không quan trọng bằng ngươi. Về sau mặc kệ ngươi đi nơi nào, ta đều phải đi theo ngươi. Liền tính….Ngươi không cần ta, ta cũng muốn theo ngươi….”
“……”
“Nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ngươi tức giận. Không nghĩ tới bình thường trầm mặc ít nói, khi nổi giận lại dọa người như vậy. Những lời đó thật ngoan. Nhưng ta thật cao hứng. Ngươi để ý ta, thật sự để ý ta…Thời điểm ngươi chưa trở về, ta luôn luôn nghĩ, ta thật không nên cho ngươi đi, ta thật muốn đem ngươi để trong túi tiền của mình, để ngươi cả đời cũng không rời ta….Nhưng hiện tại, ngươi đã trở lại, ta tình nguyện cả đời ở trong túi tiền của ngươi….”
Thật sự là buồn nôn. Loại lời này ta cả đời cũng không thể nói lên lời.
Tình cảm của ta chỉ thể hiện bằng hành động. Tình của hắn thể hiện bằng biểu đạt. Vì ta rất ít biểu đạt, cho nên hắn cho rằng ta không cần hắn?