Chương 14: Lại có người chết

*Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn*
***


Sau khi Trương Hàm xử lý nốt phần công việc của mình, ông đứng lên duỗi lưng một cái, uể oải nhéo ấn đường rồi bất giác nhìn vào đồng hồ Rolex trên tay. Lúc này đã là 18 giờ 35: “Tắm rửa thư giãn một chút nào.” Nghĩ vậy, Trương Hàm bèn cởi đồng hồ rồi đi vào phòng tắm.


Ở nhà ăn hai tầng hai, mọi người dùng cơm nước xong xuôi thì chuẩn bị lên tầng. Hà Tâm Mỹ vẫn sợ, nhất quyết đòi đến phòng Lữ Thanh ngồi một lát khiến các cậu trai khác hâm mộ vô cùng. A Khải bên cạnh vui như mở cờ trong bụng. Ngoài ra Tô Bạch cũng đang rủ Chu Oánh đến phòng mình và Trương Lực, đôi bên có thể chăm sóc lẫn nhau.


“Từ Chân, anh có muốn đến cùng cho vui không?” Lữ Thanh lo Từ Chân bị tách nhóm sẽ không an toàn.
“Không cần, tự tôi không có vấn đề gì đâu.” Từ Chân là người có thâm niên, đương nhiên có có những kinh nghiệm được đúc rút riêng của mình.


Không giống với quy luật ‘đánh lẻ sẽ ch.ết’ của phim kinh dị, quỷ hồn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong nhiệm vụ của Quỷ Mộng. Nếu như trong phòng có quá nhiều người thì sẽ không tiện chạy trốn. Ngược lại, nếu mọi người phân tán ra, lúc Quỷ Hồn đến thì tỷ lệ chạy thoát sẽ cao hơn.


Nghe Từ Chân nói xong, những người khác cũng bỏ ý định tụ tập lại. Mặc dù hai cô gái có phần sợ hãi, nhưng không phải kẻ ngu ngu, đương nhiên hiểu ý của Từ Chân.
Hà Tâm Mỹ cắn răng, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thế thì em về phòng mình xem tivi vậy. Em sẽ để cửa mở.”


available on google playdownload on app store


Chu Oánh cũng từ chối ý tốt của Tô Bạch: “Không sao, em không nhát như hai người nghĩ đâu! Dù sao hai người cũng ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì em sẽ hét thật lớn.”
Sau đó tất cả đều trở về phòng mình. Lữ Thanh và A Khải làm theo cách cũ, ném vòng tay của hai người Lưu Hạo lên tầng năm.


Ở phòng thay quần áo tầng chín.
“Ngô Quỳnh, mày thấy vòng tay của tao không?” Lưu Hạo cởi áo choàng tắm, đột nhiên phát hiện không thấy vòng tay đâu cả.


“Của em cũng không thấy đâu! À! Lúc nãy ăn cơm, em với anh cởi vòng để trên bàn rồi!” Ngô Quỳnh bỗng dưng vỗ ót “Hay là mình xuống dưới lấy đi!”
“Tao lười đi quá, dù sao ở đây cũng chẳng còn ai cả! Cứ ném quần áo ở đây thôi, cũng chẳng có gì đáng giá!
“Được thôi.”


Để tiện cho việc tắm bể nước nóng nên hai người chỉ mặc quần bơi ở bên trong, không cần phải mở tủ. Sau khi cởi áo choàng tắm, cả hai bèn đi tới bể nước nóng.
“Anh! Bụng em đau quá, hình như ban nãy ăn hơi nhiều!” Ngô Quỳnh đột nhiên ôm bụng, sắc mặt cũng tái đi.


“Thằng lắm chuyện! Vậy mày vào toilet đi, tao ngâm một mình trước!”
Ngô Quỳnh vốn đã hơi sợ, định bảo Lưu Hạo đi vệ sinh với mình, nhưng thấy Lưu Hạo có vẻ bực dọc thì đành ngượng ngùng bỏ ý định này. Bụng quặn đau khiến anh nhanh chân đi vào nhà vệ sinh.


Lúc này, vị du khách nào đó lẩn trong góc tối của khách sạn nở một nụ cười tàn nhẫn. Hoá ra, đây chính là Lệ Quỷ vẫn luôn ẩn mình trong đám du khách!


“Có thể hành động rồi....” giọng nói khàn khàn của Lệ Quỳ như một chiếc ống thổi gió cũ nát. Nó lẩm bẩm rồi dần biến mất trong màn đêm.


“Tổng giám đốc Trương, tôi về rồi đây! Phiền ngài mở cửa cho tôi!” Mã Cần bưng hai khay thức ăn, gượng cười đứng ở cửa: “Tổng giám đốc Trương? Ngài có ở trong phòng chứ? Tổng giám đốc Trương?”


“Ơ, sao lại chẳng có tiếng động gì hết thế này? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?” Nhớ đến chuyện ma cỏ mà đám ở dưới lầu kháo nhau, Mã Cần bỗng thấy hốt hoảng. Ngay khi ông ta chuẩn bị tìm người giúp đỡ thì cánh cửa đột nhiên mở ra.


Trương Hàm trùm khăn tắm, đanh mặt đứng ngay cửa nói với ông ta: “Ban nãy tôi tắm nên không nghe thấy.” Trương Hàm mặt mày lạnh tanh khiến Mã Cần rùng mình.


“Hề hề, thật xin lỗi tổng giám đốc Trương. Tôi lấy một ít thức ăn cho ngài, ngài mau lau khô đi kẻo cảm lạnh đấy ạ.” Con người Mã Cần cũng giống như tên của ông, đó chính là rất chăm nịnh nọt. Sợ Trương Hàm bất mãn với mình, ông ta bèn bước vội vào phòng. Sau khi đặt thức ăn lên bàn thì lập tức đi tới trước tủ quần áo, định lấy một chiếc khăn lông sạch sẽ trong va ly nằm ở phía dưới cho Trương Hàm lau người.


Trương Hàm đứng ở cửa, nghiêng người cho ông ta vào phòng.
Ông nhìn người Mã Cần với thái độ khinh thường. Lúc này Mã Cần cật lực khom người ngồi xổm trước ngăn tủ tự tìm va ly như một sâu mập mạp co ro.


Trương Hàm vẫn luôn xem thường Mã Cần, so với người tự trèo lên vị trí này bằng thực lực như ông thì gã Mã Cần chỉ là một tên nịnh hót.


Mã Cần chỉ biết dựa vào bản lĩnh nịnh nọt mà một đường đi thẳng tới vị trí hiện tại. Chuyện này khiến Trương Hàm cảm thấy rất khó chịu. Đương lúc ông mất kiên nhẫn, định mở miệng giục Mã Cần nhanh tay lên thì đột nhiên có hai bàn tay trắng xanh sưng phù vươn ra từ cửa phòng tắm kéo mạnh người Mã Cần vào trong!


Mã Cần chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mình bị một lực cực mạnh ở sau lưng kéo vào phòng tắm. Ông ta cố gắng xoay chiếc cổ ngấn mỡ của mình lại, muốn quay đầu nhìn rõ phía sau.
“Á! Tổng giám đốc Trương cứu tôi với! Có ma!!!!!”


Trương Hàm đứng ngoài cửa, bị cảnh tượng trước mắt doạ đến mức ch.ết đứng tại chỗ. Đến khi ông lấy lại tinh thần thì đã thấy một dòng máu đỏ tươi từ từ lan ra trong phòng tắm.
Lộc cộc, một vật thể hình cầu lăn ra từ phòng tắm. Đó chính là cái đầu be bét máu thịt của Mã Cần!


“Á!” Trương Hàm đã lấy lại tinh thần cũng vội co giò bỏ chạy. Do đang đứng ngay cửa nên ông lập tức chạy ra khỏi phòng.
“Khặc khặc khặc...” Trong phòng tắm, thi thể của Mã Cần biến mất cùng với nữ quỷ trong tiếng cười âm trầm của nó.


Cùng lúc đó, ở bể nước nóng tầng chín, Lưu Hạo đang ung dung khép mắt thoải mái hưởng thụ: “Một nơi tuyệt vời thế này, chỉ có mỗi mình anh đây đến ngâm thì đúng là đáng tiếc. Nếu có mấy cô nàng xinh đẹp đến nữa là hoàn hảo! Vừa ngâm nước nóng vừa ngắm bikini, đậu xanh... nghĩ đến đã thấy sướng. Mỹ nữ họ Hà kia, mặc bikini chắc sẽ gợi cảm lắm đây! À... mấy em học sinh kia chắc cũng có cái để ngắm...”


Bởi có câu no cơm ấm cật ɖâʍ dật suốt ngày, lúc này Lưu Hạo cũng nổi tà tâm với các nữ du khách khác. Trong đầu anh hiện lên cảnh tượng đại chiến dưới nước không thể nói trong các bộ phim “hành động” Nhật Bản, thế là anh vừa thô bỉ tưởng tượng vừa đưa tay xuống nước.... Đương lúc anh ta chuẩn bị bắn ra thì Ngô Quỳnh cũng đi tới với khuôn mặt trắng bệnh.


“Này, mày là quỷ đấy à? Bước đi chẳng có tiếng động gì cả.” Sau khi nhìn thấy gương mặt khiến người khác buồn nôn của Ngô Quỳnh, Lưu Hạo hung dữ mắng: “Nhìn cái bản mặt như ch.ết trôi của mày làm tao mất hết cả hứng!”


Ngô Quỳnh bị mắng cũng không giận, anh ta nhếch khoé miệng cứng đờ cười toe toét: “Anh à, anh đừng chấp nhặt với em. Nào, để em bóp vai cho anh bớt giận.”


Lưu Hạo xì một tiếng, xoay người ngả lưng tựa vào thành bể hưởng thụ: “Thằng ranh nhà mày, ai thèm mày bóp vai. Úi, đậu mợ, sao tay mày lạnh như băng thế.” Ngô Quỳnh xoa bóp cho anh một hồi lâu, thế mà tay vẫn lạnh buốt.


Nếu đây là tay con gái thì tốt rồi, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương lành lạnh xoa bóp cho mình, dễ chịu biết mấy! Nghĩ vậy, anh không khỏi thở dài: “Đến khi nào anh mới hết ế đây! Ơ? Cái gì thế này?”


Lưu Hạo đột nhiên phát hiện có một thứ đen sì bay phấp phới trong suối. Do tò mò nên anh đưa tay chụp lại, hoá ra là một nhúm tóc phụ nữ!


“Đệch, gớm thế.” Anh ghét bỏ vứt nhúm tóc đi, nhưng đột nhiên cảm thấy phía sau nhồn nhột, cảm giác này... cứ như có một sợi tóc dài, phớt qua lưng mình vậy.... Nghĩ vậy, toàn thân anh chợt cứng đờ, cố lấy can đảm quay đầu lại nhìn....


Ngô Quỳnh sau lưng đã biến mất không thấy đâu! Cả một cái hồ to như thế mà chỉ có mỗi mình anh!
Lúc này Lưu Hạo mới hiểu là những người kia nói thật! Khách sạn này có ma!






Truyện liên quan