Chương 49: 49: Ngày Thứ Nhất

Bốn người nhanh chóng tập trung mục tiêu là hai ông bà cụ đang ngồi hóng mát dưới tán cây.“Cháu chào hai ông bà ạ! Chúng cháu là người được nhà nước cử đến để khảo sát tình hình trong thôn.”Do thường xuyên phải làm việc nặng nhọc, nên hai người già này ai cũng rất khỏe mạnh, tai tỏ mắt sáng.“Ôi, chào các cháu, chào các cháu.


Nghe trưởng thôn nói các cháu là được cấp trên phái tới đúng không? Sự phát triển sau này của thôn chúng tôi đều nhờ vào các cháu cả!” Ông cụ kích động bắt lấy tay Phạm Hoàn.Mọi người kiên nhẫn trò chuyện với họ, thậm chí Phạm Hoàn còn lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm thuốc cho ông cụ hút.Bà cụ thì cười híp mắt nhìn Dương Đình và Lý Văn Kiều nói: “Mấy cô gái trong thành phố đúng là đẹp thật! Ai cũng trắng trẻo xinh đẹp!”Ông cụ ở bên cạnh nghe thấy lời của bà thì nhả điếu thuốc ra rồi cười nói: “Cô gái lần trước nhìn cũng không tệ, dù sao cũng là dân thành phố...”Nhưng ông cụ còn chưa nói hết thì đã bị bà cụ đập thật mạnh vào người.


Sau đó ông cụ như nhớ ra cái gì, lập tức lại không nói nữa.“Cô gái? Ông đang nói tới ai vậy?” Hai mắt mọi người như sáng bừng lên, vội vã hỏi đến cùng.Vẻ mặt của hai người già có phần bối rối, bà cụ cười nói: “Ông nhà bà lớn tuổi rồi, hứng lên là nói sảng.


Ha ha, các cháu đừng để trong lòng nhé! Giờ cũng không còn sớm nữa, ông bà phải về đây.”Nói xong, bà cụ vội vã kéo ông cụ đi mất.Quả nhiên có manh mối! Nhìn bóng lưng của hai bà rời đi, nhóm người Phạm Hoàn không ngừng kích động.“Anh Phạm, có vẻ như người dân trong thôn thật sự biết chuyện gì đó!” Hàng Quang kích động nói.“Chúng ta tiếp tục điều tra, nhất định sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa.” Được cổ vũ khiến mọi người lên tinh thần, tiếp tục đi đến các nhà khác trong thôn hỏi thăm tình hình.Bên kia, đám người Lữ Thanh, Ngụy Miện và Đường Thi Vũ cẩn thận dò xét quanh thôn một vòng, sau đó đi tới vườn rau.


Diện tích của thôn Xuất Vân cũng không lớn, rải rác khoảng năm mươi hộ gia đình.
Sau thôn có một con sông nhỏ, người dân đều lấy nước sinh hoạt ở chỗ bên.
Bên kia sông là một rừng trúc rậm rạp, ngày thường rất ít người đi vào trong đó.


Vườn rau đối diện với các nhà dân, thu hoạch ở đây cũng không nhiều, nhưng cũng đủ dân trong thôn miễn cưỡng sống tạm.Sau khi xem tình hình trong thôn, Đường Thi Vũ nói với Lữ Thanh: “Có vẻ như trưởng thôn thật sự rất để tâm đến việc chiêu đãi chúng ta.


available on google playdownload on app store


Mức độ nghèo nàn của thôn này còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rất nhiều.”Ba người dạo quanh vườn rau một vòng, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, một trận tranh chấp đã hấp dẫn sự chú ý của cả nhóm.


Nghe giọng nói thì hình như là Tiền Vệ Quốc, ông ta đang cãi nhau dữ dội với người nào đó.Ba người Lữ Thanh men theo âm thanh lò mò đi tới, sau đó vội vàng trốn sau đống cỏ khô.“Trưởng thôn, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, muốn tôi câm miệng thì ông phải cho tôi thêm một ít tiền.


Tôi không ngốc như những người khác, nghe ông nói mấy câu đã bị lừa đâu."“Vương Thiết Trụ! Tao cảnh cáo mày, đừng có quá đáng!” Nghe giọng Tiền Vệ Quốc có vẻ rất tức giận.


Nhưng mà những lời tiếp theo của Vương Thiết Trụ lại làm ông ta ch.ết lặng.“Trưởng thôn, thật không dám giấu gì, cái đêm ông cho con trai ông lấy vợ ấy, mấy anh em chúng tôi đã lăn lộn với cô dâu kia một đêm.


Hề hề, nói ra thì cô ta vẫn còn trinh trắng! Hương vị kia đúng là, chậc chậc...!Sau khi chúng tôi chơi xong, cô ta đã không còn sức để xuống giường nữa.


Ông nói xem, cô ta chạy trốn bằng cách nào?”“Mày… đồ súc sinh! Chẳng trách cô gái kia...” Tiền Vệ Quốc đang nói thì đột nhiên im bặt.“Cô ta làm sao? Cô ta sẽ không cương liệt đến mức đi tìm cáI ch.ết đấy chứ?” Vương Thiết Trụ hỏi.Đối mặt với sự nghi ngờ của gã, Tiền Vệ Quốc không phản bác gì.


Sau khi Vương Thiết Trụ nhìn sắc mặt của ông ta, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Nhưng điều làm người ta cảm thấy căm phẫn nhất chính là gã cũng chẳng hề áy náy chút nào, mà còn nhân cơ hội tống tiền: “Chẳng trách ông không cho người trong thôn nói chuyện này, nếu để phía trên biết.


Chậc chậc, ông sẽ có chuyện lớn đấy!”“Mày muốn gì?” Tiền Vệ Quốc gằng giọng hỏi lại.“Ha ha, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn tiền… Chỉ cần ông đưa đủ tiền, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!” Vương Thiết Trụ nhếch miệng cười, lộ ra sắc mặt nịnh nọt ghê tởm.“Mày đợi đi, giờ tao trở về lấy tiền đưa cho mày.


Hai ngàn đồng! Đủ chưa?”“Hì hì, đủ rồi đủ rồi...”“Ban ngày tao không tiện đưa cho mày, chờ đến 11 giờ tối, đợi mọi người đi ngủ hết thì chúng ta sẽ gặp ở nơi này.
Sau khi tao đưa tiền thì mày hãy câm cái miệng vào!”๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑.






Truyện liên quan