Chương 10

Bầu không khí trong phòng vô cùng kỳ lạ, Hòa Mai vội vàng giảng hòa: “Lâu rồi không gặp, các muội muội càng ngày càng đẹp, khiến tỷ tỷ cảm thấy bản thân đã già đi rất nhiều!”.


“Ai cha Mai nhi, nếu đã như thế thì con nên giúp đỡ đám muội muội của con nhiều hơn mới phải. Có gia đình nào tốt thì nhớ lưu ý cho chúng ta!”. Nhị phu nhân quả nhiên tục khí. Hòa Mai cũng biết Nhị phu nhân là loại người nào, chỉ khẽ cười, không lên tiếng đáp lại. Còn mặt Hòa Chân chi thứ hai thì lại hồng rực lên ra chiều xấu hổ.


Hòa Linh liếc mắt sang chỗ Hòa Chân, cũng không có biểu tình dư thừa gì. Kỳ thật, luận về xuất thân lẫn khí độ kém cỏi nhất trong phủ này không phải là Lan thị mẫu thân của nàng, mà là người nào đó vừa lên tiếng kia. Đại phu nhân xuất thân hàn lâm, gả lại đây liền liên tiếp sinh hai nam hai nữ là Trí Tín, Trí An, Hòa Mai, Hòa Ngọc, giữ vững vị trí của mình. Mà Tứ phu nhân là tiểu thư con quan Lễ bộ, tuy rằng chỉ có một nữ nhi Hòa Tuyết, nhưng rất có thủ đoạn, cùng với Tứ thúc cầm sắt hòa minh, cũng không kém. Mẫu thân nàng xuất thân thương hộ, cũng vì điểm này mà Lão phu nhân có chút không vui; Nhưng chưa bao lâu, thì đối tượng không vui hơn liền chuyển sang Nhị bá mẫu này của nàng.


Nhị bá mẫu trước đây xuất thân vô cùng tốt, cũng là nữ tử quan gia, vừa vào cửa liền sinh một nam một nữ là Trí Viễn và Hòa Khánh. Bà cũng được Lão phu nhân ưa thích, nhưng có đôi khi vận mệnh của con người ta vẫn luôn khó nói, trải qua một cơn bạo bệnh, liền từ giã cõi đời. Vị Nhị bá mẫu hiện tại kỳ thật là thê tử tái giá, nổi danh là Tây Thi đậu hũ, nếu như không phải có chút mỹ mạo lẫn thủ đoạn đối với nam nhân cũng sẽ không gả được vào đây. Vì lúc bước qua cửa bà đã có thai hơn ba tháng, cũng chính vì vậy mà mà bị người trong phủ Tướng quân khinh thường ấy thế mà người này lại cứ mắt điếc tai ngơ, coi như không thấy, cả ngày hoan hỉ phấn chấn.


Nhưng Hòa Linh lại nghĩ, Nhị bá mẫu cũng không phải là loại người ngực lớn não nhỏ như vẻ bề ngoài, nếu không có đầu óc thì sao có thể gả cho Nhị bá phụ. Chỉ có thể nói, khôn khéo của bà ta so với khôn khéo của bọn họ vẫn còn có chút khác biệt, tuy thế vẫn đủ dùng trên người Nhị lão gia là được rồi. Tuy rằng bà ta không quá khôn khéo, giọng điệu sặc mùi con buôn, nhưng trong nhà có một người như vậy, lúc nói chuyện không phải đau đầu.


“Được rồi, trong phòng này, chỉ toàn nghe thấy giọng của ngươi thôi. Ai nói cũng đều xen mồm vào!”. Lão phu nhân ghét bỏ nói.


available on google playdownload on app store


Nhị phu nhân thật sự ủy khuất vô cùng, lắc lắc khăn ngồi yên trong góc.


“Gần đây trong phủ đã xảy ra không ít chuyện, còn mấy ngày nữa là đến mười lăm, ta muốn đến chùa cúng bái cầu phúc. Mấy phòng các người cũng cùng đi đi!”. Tầm mắt Lão phu nhân có chút chần chừ đảo qua: “Hòa Linh vẫn chưa khỏe hẳn, không biết có đi được không?”


Hòa Linh cười yếu ớt, đáp: “Tất nhiên là có thể ạ!”


Lão phu nhân gật đầu, phân phó ma ma bên cạnh: “Ngươi xuống sai người đi chuẩn bị!”.


Có lẽ là do Hòa Mai trở về, Lão phu nhân phá lệ cao hứng. Tuy rằng có xảy ra chút biến cố trong đó, nhưng tâm tình của bà không hề bị ảnh hưởng. Chờ đến lúc mọi người ai về phòng nấy đã là buổi trưa, Hòa Khánh, Hòa Chân tất nhiên cũng không đi đến chỗ Hòa Linh, chỉ có Lương ma ma của Ti y phường đúng hẹn đến giao đồ.


Lương ma ma từ lần trước gặp qua vị Ngũ tiểu thư này đã cảm thấy âm trầm, hôm nay dưới ánh mặt trời ngược lại trông thật sáng sủa, không chỉ dáng người, mà nụ cười ngọt ngào như đóa phù dung cũng khiến cho người tuổi đã cao như Lão phu nhân cũng thầm tấm tắc khen! Ngũ tiểu thư quả nhiên là tiểu thư xinh đẹp nhất Sở gia. Đừng nhìn Sở lão tướng quân bề ngoài bình thường mà nhầm, mấy vị tôn nữ này, thật sự là một người lại hơn một người!


“Ai ui, Tam phu nhân, Ngũ tiểu thư, đã về, chúng ta phải làm việc suốt đêm mới may xong y phục mà ngài đặt lần trước, mau nhìn xem!”. Bà ta cười như gió xuân nghênh đón từ xa.


Lan thị mỉm cười, đáp: “Linh nhi nhìn xem có thích hay không.”


Hòa Linh vào cửa, đập vào mắt là hai bộ y phục đỏ rực được gấp chỉnh tề, gật đầu nói: “Không tệ, cứ như vậy đi!”.


Hả? Cứ như vậy? Không thèm thử? Lương ma ma thật khó hiểu.


Nàng ngẩng đầu, mắt thoáng cong cong: “Chẳng lẽ, còn muốn ta mặc cho bà xem?”, khẽ trêu ghẹo nói.


Lương ma ma vội vàng cùng cười đáp: “Tiểu thư làm ta hết cả hồn. Ta cũng rất tin tưởng tay nghề của chính mình, ngài yên tâm, tất nhiên không thể không đẹp được!”.


Đống y phục màu đỏ kia nhìn thế nào cũng như là đang chuẩn bị cho tân nương tử, mà ngay cả những tiểu tức phụ mới thành thân gần đây cũng không hề mặc như vậy. Tuy nghĩ vậy nhưng Lương ma ma cũng không nhiều lời, tiểu cô nương người ta đã thảm như thế nếu bà ta còn nói nữa thì thật sự quá thiếu đạo đức rồi. Làm nữ nhân, không thể sinh con, thì sao có thể gả ra ngoài được! Nghĩ đến đây trong lòng cũng thầm sáng tỏ vì sao người kia lại chọn may toàn màu đỏ như thế.


Hòa Linh cũng không nói nhiều với Lương ma ma, phân phó Xảo Âm mang hết y phục đi. Trở về phòng thay quần áo, Hòa Linh đứng ở trước gương, thời tiết vẫn hơi se lạnh, nàng một thân váy áo đỏ thẫm trông lại càng diễm lệ.


Tự đáy lòng Xảo Nguyệt cũng thầm khen: “Tiểu thư thật hợp với màu này!”


Diện mạo của Hòa Linh vốn không phải là một đóa bách hợp thanh thuần nhạt nhẽo, mà chính là một đóa hoa phú quý trong chốn nhân gian. Một thân đỏ thẫm, rực rõ chói mắt xán lạn đoạt hết ánh mắt của người khác.


Hôm sau, Hòa Linh khoác nguyên một bộ như thế đến thỉnh an, tất nhiên Lão phu nhân cũng có nghe nói nàng đặt may y phục toàn màu đỏ, nhưng thật ra vẫn chưa nhìn thấy kiểu dáng ra sao, những việc nhỏ như thế này cho tới bây giờ bà cũng không để trong lòng. Nhưng vừa nhìn thấy Hòa Linh, lập tức liền ngây người, hơi hơi nheo mắt lại, đánh giá một lượt.


Hòa Linh hơi hơi phúc thân: “Hòa Linh gặp qua Tổ mẫu.”


Lão phu nhân gật đầu, Hòa Linh đến trễ nhất, vài tỷ muội khác đều đã đến từ lâu, thấy nàng như vậy, trong lòng cũng sửng sốt không thôi, nàng mặc như vậy thật đẹp, nhưng có mấy người dám mặc như vậy đâu!


Hòa Tuyết đã được Tứ phu nhân dặn dò qua nên cũng không gây sự, thành thật ngồi ở bên cạnh, liếc Hòa Linh một cái, vừa chán ghét lại vừa ghen tị.


Nhị phu nhân tấm tắc nói: “Linh nhi mặc bộ này so với tân nương tử còn đẹp hơn nhiều!”


Một thân đỏ rực, áo choàng cũng đỏ, đẹp đẽ quý giá. Nữ tử tầm thường mà ăn mặc như vậy e là sẽ tục khí vô cùng, nhưng mà nàng lại hoàn toàn không như thế, hơn thế nữa còn rực rỡ khiến mắt người ta phải đui mù.


“Nhị bá mẫu, nếu người thích, chờ thêm mấy ngày trong phủ làm trang phục hè, cũng may một bộ như thế đi cho may mắn hoan hỉ!”. Hòa Linh cười nói.


Nhị phu nhân vội vàng xua tay: “Thế thì sao được, màu rực rỡ quá ta mặc cũng không đẹp. Chỉ có tiểu cô nương các ngươi mặc mới hợp thôi!”. Sau đó lại thầm nghĩ, đừng nói là ta, cho dù là tiểu cô nương khác, cũng không thể mặc màu này! Ngươi mặc lên đẹp như thế, người khác học theo, tư sắc lại không bằng ngươi thì chẳng phải xấu mặt lắm sao? Nếu như thế thì không bằng mặc màu hoàn toàn tương phản mới tốt! Nghĩ vậy bà ta liền âm thầm cân nhắc, không thể để cho Hòa Khánh, Hòa Chân mặc màu đỏ được, một khi mang ra so sánh không phải nữ nhi nhà mình sẽ kém hơn sao!


Hòa Linh làm sao không biết tâm tư của Nhị phu nhân, nàng cúi đầu cười yếu ớt, dịu dàng, màu đỏ sắc bén diễm lệ cũng được nụ cười ôn nhu kia hóa giải vô tung vô ảnh.


“Khởi bẩm lão phu nhân, Đại thiếu gia đang lại đây!”. Tiểu nha hoàn bên người Lão phu nhân vào cửa bẩm báo, người nào đó vừa nghe thấy thế trên mặt tràn đầy ý cười: “Trí Tín đã trở lại?”


“Tổ mẫu!”, giọng nam vang lên, Hòa Linh vừa nhìn sang, quả đúng là đại đường ca Trí Tín của nàng. Sở Trí Tín vén rèm lên vào cửa, hành lễ nói: “Trí Tín gặp qua Tổ mẫu.”


Triều đại này chú trọng khoa cử, trọng văn khinh võ, thái bình thịnh thế, đã thành tục lệ. Nam tử cho dù gia cảnh ưu việt cỡ nào, cứ thông qua khoa cử xuất sĩ thì luôn được người ta xem trọng ba phần, cũng chính vì thế mà chỉ cần vừa độ tuổi, nam tử đều đã gia nhập học đường, để thuận lơi cho việc đọc sách mấy tôn tử Sở gia đều ở luôn tại học đường.


Lão phu nhân không hề nghiêm túc như ngày thường, mặt mày đều là ý cười:“Mau tới đây ngồi, sao đã trở lại rồi? Có chuyện gì không?”.


Trí Tín vội vàng trấn an nói: “Tổ mẫu đừng lo lắng, cũng không có chuyện đại sự gì cả. Lần này xuống núi, là cùng đi với Tạ công tử.”


Lão phu nhân vui vẻ hỏi lại: “Là Cẩn Chi công tử, nhi tử Tạ tướng?”


Trí Tín gật đầu, đáp: “Vâng!”


Trưởng tử Tạ tướng, Tạ Du Vân, tự Cẩn Chi, chín tuổi đã đề tên trên bảng thám hoa, trong vòng một trăm năm qua chỉ có duy nhất một người làm được như vậy. Cao nhã tuấn mỹ, ngọc thụ chi lan, là nhân tuyển tốt nhất trong lòng các nữ nhi gia tại kinh thành, đồng thời, cũng là đối tượng tôn quý mà các nam tử tranh nhau kết giao.


Vĩnh An có câu tục ngữ, nam Hàn Mộc, bắc Cẩn Chi. Phía nam có Lục Hàn Mộc là nhi tử độc nhất của Túc Thành hầu cùng trưởng công chúa, mà phía bắc đứng đầu là trưởng tử Tạ Cẩn Chi của Tạ thừa tướng. Hai người một nam một bắc này nổi tiếng khắp Vĩnh An, bởi vậy mới có lời đồn đãi như vậy. Lục Hàn Mộc là hoàng thân quốc thích, thân phận tôn quý, tính cách cao ngạo, lạnh lùng, làm việc chưa bao giờ lưu tình không dễ tiếp xúc. Còn Tạ Cẩn Chi công tử tuy rằng lạnh nhạt, nhưng thật ra thân cận hơn rất nhiều, trừ việc đó ra, hắn tài hoa hơn người, có thể trở thành bằng hữu của hắn, đối với sự nghiệp học hành của bản thân sẽ có trợ giúp rất lớn.


“Có thể kết bạn với Tạ công tử, cũng đủ chứng minh Trí Tín ưu tú thế nào. Tình nghĩa học đường là trân quý nhất, cháu phải cố gắng quý trọng!”. Lão phu nhân vừa lòng nói.


Trí Tín: “Tôn nhi biết.”


“Hôm nào rảnh, Tín nhi nhớ mời Cẩn Chi công tử về nhà chúng ta làm khách. Các cô nương của Sở tướng quân phủ đều bất phàm, nói không chừng còn có thể tác thành một mối hôn sự tốt, đến lúc ấy từ bằng hữu lại biến thành muội phu, không phải lại càng dệt hoa trên gấm sao!“. Nhị phu nhân a dua nịnh hót.


“Đúng là nói bậy!” Lão phu nhân cười trách mắng, tuy rằng như thế, nhưng nội tâm lại chưa hẳn không nghĩ như vậy. Lời này của Nhị phu nhân kỳ thật cũng nói trúng tâm tư của mấy người khác, sắc mặt ai nấy đều nhu hòa, bầu không khí cũng hòa thuận không thôi.


Hòa Linh cúi đầu cười lạnh một tiếng, nội tâm lại khó nén kinh hãi, cơ hồ vò nát chiếc khăn trong tay.


Tạ công tử, thật tốt cho một Tạ công tử!


Những người đang ngồi đây làm sao đoán được, Tạ công tử mà họ vẫn luôn ngưỡng mộ, ở kiếp trước thiếu chút nữa đã cưới Sở Hòa Linh nàng. Mà người này cũng chính trong ngày thành thân lại đến hối hôn, người như thế có khác gì một tên đạo đức giả đâu cơ chứ, ha ha, quá đạo đức giả!






Truyện liên quan