Chương 64
Trí Ninh bị trách mắng, xin lỗi cúi thấp đầu, không biết nói thế nào mới phải.
Hòa Linh cười lạnh: "Vị tiên sinh kia, tỷ thấy cũng chỉ dạy đệ vô ích. Nếu như thật học từ sách, làm sao sẽ dạy đệ thành ra như vậy? Ta thấy tiên sinh như vậy, thật là dạy hư học sinh."
Trí Ninh nghĩ cách giải thích, nhưng không biết nên giải thích như thế nào mới đúng. Hòa Linh thấy y như vậy, càng thêm giận, nàng cười lạnh nói: "Xem ra, ta thật sự nên đi nói chuyện với tổ phụ một chút. Dạy ra toàn gia ngu xuẩn!"
Trí Ninh rốt cuộc không nhịn được, "Tiên sinh không phải người vậy đâu!"
Hòa Linh cười lạnh: “Tiên sinh của đệ? Thông thái đến cỡ nào? Đọc sách được không đại biểu dạy được, lại nói, có đi học học nhiều kết quả đọc được trong bụng chó đi."
Trí Ninh đỏ mặt đứng đó, nhưng lại không thể nói tỷ tỷ không đúng, chỉ uất ức không ngừng lặp lại: "Tiên sinh không phải vậy đâu! Là đệ, là đệ không có học tốt!"
"Ta đi tìm tổ phụ!" Hòa Linh là người nói là làm, nàng rất nhanh đứng dậy, Trí Ninh nhìn tỷ tỷ mình như thế, lập tức ngây dại, chờ phản ứng lại, Hòa Linh đã chạy tới ngoài cửa, y vội vả đuổi theo, kéo Hòa Linh vẫn xin: "Tỷ tỷ, tỷ cho đệ thêm một cơ hội được không? Tỷ tỷ!"
Không biết, còn tưởng rằng Trí Ninh phạm sai lầm lớn gì, mà Trí Viễn tới chính là nghĩ như vậy, y vốn là đến tìm Trí Ninh, nhưng nhìn Trí Ninh và Hòa Linh ở trong viện lôi kéo, đi cũng không được, không đi cũng không phải! Thấy Hòa Linh sắc bén nhìn sang, y chỉ dám cười tiến lên, "Tỷ đệ các ngươi tình cảm quả nhiên tốt. Ở trong sân đùa giỡn như vậy."
Hòa Linh cười khanh khách, nàng kiều tiếu ngửa đầu nhìn Trí Viễn, nói: "Ánh mắt tam ca thật đúng không tốt rồi!"
Trí Viễn bị nghẹn, y cười nhạt: "Đúng vậy, ta từ lúc lớn, không tự nhiên giống như Ngũ muội muội! Nghe nói Trí Ninh ở chỗ này, ta đi tới tìm y, không biết Ngũ muội muội có thể đem Trí Ninh cho ta mượn hay không?"
Hòa Linh gật đầu: "Vừa đúng lúc, dẫn y đi thôi. Tiết kiệm ở nơi này quấy rối muội, muội còn muốn đi gặp tổ phụ!" Hòa Linh lẽ thẳng khí hùng.
Trí Ninh vội vàng nói: "Tam ca mau giúp ta khuyên nhủ tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn đi tìm tổ phụ cáo trạng tiên sinh!" Như vậy rõ ràng chính là đổi tiên sinh cho y, y đi theo tiên sinh cũng đã lâu lắm rồi, dĩ nhiên là không muốn. Hơn nữa tiên sinh rất tốt.
Không trách được Hòa Khánh có chút sợ cô muội muội này, lợi hại như vậy, tính tình Hòa Khánh như vậy, làm sao có thể không sợ! Hơn nữa, y không thể đoán đựợc cái từ “lớn” này là ám chỉ ai! Quá thâm thúy!
Trí Ninh bị Hòa Linh dạy dỗ, đầu lắc như là trống lắc, y nghiêm túc: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ đi thư viện, dĩ nhiên là vì nghiêm túc học, cái khác tuyệt đối sẽ không nghĩ, tỷ tỷ tin tưởng đệ đi! Đệ thề, tuyệt đối không thích hai nữ nhi của Triệu tiên sinh."
Y đã sợ đến phải thề, tỷ tỷ thật là đáng sợ!
Trí Viễn và Trí Ninh cùng một tiên sinh, y tự nhiên cũng bảo hộ lão sư của mình, y suy nghĩ một chút, thong thả ung dung hỏi "Vậy không biết, Hòa Linh cảm thấy, tiên sinh dạy không tốt chỗ nào?"
Hòa Linh cười lạnh: "Ông ta dạy tốt chỗ nào? Trí Ninh, tự ngươi nói!"
Trí Ninh thuật loại cuộc đối thoại vừa rồi một cách ngắn gọn, Trí Viễn trầm mặc chút. Hòa Linh theo dõi y, hỏi "Vậy muội phải hỏi Tam ca một chút, Tam ca thấy thế nào sau thời cuộc?" Hòa Linh cũng không phải là người kiêu ngạo, dù nàng không biết tương lai sắp phát sinh chuyện gì, nàng cũng nhìn ra được Thiên gia tiếp đó sẽ làm cái gì! Hơn nữa, những chuyện này kiếp trước không có xảy ra, không, nói cho đúng, nàng dự đoán sau đó sẽ phải xảy ra, trên thực tế là ba năm sau mới có thể xảy ra chuyện.
Trí Viễn trầm mặc một chút, nghiêm túc: "Ta không biết!" Có điều dừng lại như vậy một chút, y nghi ngờ hỏi: “Ngũ muội muội cảm thấy, tiếp đó sẽ xảy ra cái gì?"
Hòa Linh không quan tâm bất kể cía gì, nàng đã ghét người nào thì không cần khách khí. Mặc lệ người ta nghĩ như thế nào, nàng chỉ biết lòng mình nghĩ gì!
"Vậy dám hỏi Hòa Linh, muội cảm thấy, kết cục về sau là cái gì? Hoặc là, Thiên gia sẽ có động tác gì?" Trí Viễn chưa bao giờ nghiêm túc vậy, lúc trước y đã nhìn xung quanh, không có người khác, lúc này, cũng sẽ không có người đi tới.
Hòa Linh đứng dưới ánh nắng chiều, chói mắt kì lạ.
"Trừ phiến loạn!" Hòa Linh nặng ra ba chữ, nàng cảm thấy, hoàng thượng sẽ nói trừ phiến loạn trước ba năm, so với kiếp trước, Thiên gia sẽ trừ hiến loan!
Trí Viễn và Trí Ninh đều kinh ngạc, Trí Viễn hòa hoãn một chút, nhìn chằm chằm Hòa Linh: "Ngũ muội muội vì sao chắc như vậy?"
Hòa Linh quả thật không muốn nói chuyện với người đầu óc rỗng tuếch, tâm thần mệt mỏi!
"Muội trong lúc bất chợt cảm thấy, cùng các người nói những chuyện này chỉ biết hỏi, hoàn toàn không mang đầu óc để nói chuyện thật không thú vị! Muội đi tìm tổ phụ. Các người nếu như không đổi lại lão sư, Sở gia thật đúng là không có gì để trông cậy vào!" Hòa Linh cũng không phải thật tâm vì Sở gia suy nghĩ, Sở gia có được hay không, thành công hay thất bại, nàng không có chút nào cảm thấy hứng thú, nàng cảm giác hứng thú nhất, chính mình có thể thay đổi cục diện, như vậy mới có chút thú vị! Có thể thấy được, con người bị đả kích lớn nên có chút biến thái, giống như nàng bây giờ chính là như vậy!
Hòa Linh cảm thấy, mình thật đúng là bệnh lâu thành đại phu, cũng có thể tự mình chẩn đoán đầu óc có bị bệnh hay khôn! Nhưng thật ra khó có đưược!
"Ngũ muội muội thông tuệ không người nào có thể địch, nhưng muội muội có nghĩ tới hay không, thiên hạ đều là chú trọng Tôn Sư Trọng Đạo, chúng ta tùy tiện đổi tiên sinh như vậy, không dám nói có người nào nhận chúng ta hay không, truyền ra ngoài rất ngó nghe" Trí Viễn ngăn cản Hòa Linh, phân tích.
Y cũng không khẳng định Hòa Linh nói có thật hay không, nhưng y biết, hiện tại muốn ngăn cản Hòa Linh, nếu không còn xảy ra chuyện gì cũng không chừng! Mặc dù thân thể y nơi thư viện, nhưng là...... Thật đúng là nghe nói không ít sự tích kính người của Ngũ muội muội này. Dám cùng phủ Thừa Tướng náo loạn, làm sao có thể là tiểu Cô nương đơn giản!
Hòa Linh buồn bực nhìn Trí Viễn, nói: "Muội chỉ là muốn đổi tiên sinh khác cho Trí Ninh thôi, mắc mớ gì đến huynh chứ! Đừng gọi là chúng ta, ai là chúng ta với huynh chứ!"
Trí Viễn cười khổ, nếu thân thể y không tốt, có thể bị nghẹn đến phun ra một búng máu.
"Muội muội nói giỡn!"
Hòa Linh nghiêng đầu nhìn Xảo Âm, hỏi "Ta thích nói giỡn sao? Sao ta cũng không biết vậy!"
Xảo Âm cúi đầu, "Tiểu thư xưa nay chưa bao giờ biết nói giỡn!" Quả nhiên là một chút mặt mũi cũng không lưu cho Trí Viễn.
Trí Viễn cũng không ngại, chỉ chân thành nói: "Muội muội nghe ta một câu, dù là Trí Ninh, cũng không cần đi. Nếu như muội cảm thấy học không tốt, thì tự tìm thêm một tiên sinh, còn như trực tiếp từ tiên sinh cũng là không tốt."
Hòa Linh cười lạnh: "Mặc dù muội biết huynh tốt bụng, nhưng muội không thể nào nhân Muốn dạy dỗ muội, càng không thể nào, tổ phụ muội còn không sợ, như huynh chỉ là Tam ca ca mà thôi! Nói dễ nghe thì là đường huynh, nói khó nghe, thật ra thì quan hệ cũng không lớn!"
Trí Viễn đúng là lần đầu tiên nghe nói, đường huynh muội coi là quan hệ không lớn.
Y vân tốt bụng lắc đầu: "Được được, muội nói cái gì chính là cái đó, nhưng muội tin ta. Ta hiểu biết rõ muội không giống như người khác nói, coi ai cũng như cứt chó, nhưng Trí Ninh còn phải tiến vào triều đình, không giống như muội. Muội có thể không quan tâm, muội có thể không câu chấp, nhưng đệ ấy không thể. Cõi đời này đối với nữ nhi yêu cầu nhiều, nhưng mà đối với nam tử không phải vậy! Hòa Linh, thích thay đổi, không hẳn là không thể! Muội nói đúng không? Ca ca cũng không phải là dạy dỗ muội, chỉ là thành tâm đề nghị."
Trí Viễn coi như là ôn tồn rồi, đưa tay không đánh người mặt tươi cười loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra với Hòa Linh, nhưng bọn họ nói nhiều như vậy, khiến cho Hòa Linh cũng không có hứng để nói. Vả lại nói, người ta như thế nào, liên quan gì tới nàng chứ! Nàng là muốn thay đổi cục diện, nhưng lòng của nàng chính là tiểu hài nhi, ba tháng biến hóa. Có điều như vậy một lát, lại cảm thấy không thú vị!
"Được rồi được rồi, nghe các ngươi đi!"
Trí Viễn và Trí Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, Trí Ninh lấy lòng tiến lên: "A tỷ, tỷ nói cho đệ biết đi, tỷ mới vừa nói trừ phiến loạn, tỷ nói là hoàng thượng muốn trừ phiến loạn sao? Diệt nơi nào chứ! Làm sao tỷ biết?"
Hòa Linh cười lạnh: “Tự mình trở về suy nghĩ đi, đầu óc chứa phân sao!"
Trí Ninh: "......" Có điều cũng may, thiếu niên không nên nóng giận, "Tỷ tỷ tức giận thật là đẹp!"
Trí Viễn ôm bụng, y thiếu chút nữa phun ra một hớp. Thật! Tốt! Nhìn! Sở Trí Ninh, ngươi thẩm mỹ, rõ là......
"Tỷ tỷ, tỷ không cần giận đệ, đệ bảo đảm, đệ sẽ đi học cho giỏi, vận động đầu óc thật tốt. Thật ra thì tiên sinh đối với đệ tốt vô cùng. A đúng, đệ nhìn thấy hai tiểu sư muội, lẫn mất xa xa, nhất định không cùng bọn họ nói hơn một câu!" Trí Ninh vội vã lấy lòng tỷ tỷ mình!
Hòa Linh không quan tâm liếc y một cái, "Ta mệt rồi, phải đi về nghỉ ngơi, hai người cũng đi thôi!"
Thật là đáng vẻ không thể nhịn được, nhưng ngay cả như thế, Trí Ninh cũng cảm thấy tỷ tỷ mình là tốt nhất, dù tỷ tỷ muốn đổi tiên sinh cho y, cũng là cực tốt, nếu như không phải tỷ tỷ quan tâm y, tại sao sẽ làm như vậy chứ!
"Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ nỗ lực!" Trí Ninh nghiêm túc nắm quyền!
Còn sống, dù sao cũng nên có chút khiêu chiến! Chính là bởi vì nàng phát hiện không giống, cho nên mới có chút gấp gáp. Thôi đi, nhưng nghĩ lại, một Sở gia, cũng chỉ là tranh giành trúng phải vật hy sinh thôi, lại có cái gì chứ!
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Trí Ninh nhìn Hòa Linh ngẩn người, gọi lần nữa.
Hòa Linh lắc đầu: "Không có chuyện gì! Đi thôi!"
Nói xong, trực tiếp xoay người vào phòng. Trí Viễn cho là mình đã khuyên được Hòa Linh, thậm chí ngay cả Trí Ninh cũng nghĩ như vậy. Nhưng hai nhà hoàn đi theo bên cạnh Hòa Linh lại biết, căn bản không phải, tiểu thư nhà bọn họ tuyệt đối là thay đổi chủ ý của mình! Nàng căn bản không thể bị bất luận kẻ nào thấy đổi, danh chấn kinh thành Lục công tử cũng không chút nào nể tình, người khác...... Ha ha ha ha ha! Hòa Linh cũng cảm thấy mình có chút mất trí, chỉ là nàng không thèm để ý!
Phân phó hai nha hoàn chuẩn bị nước, nàng ngâm mình vào trong nước, vẫn là như vậy tốt nhất, thân hình ở dưới những cánh hoa, lẳng lặng suy nghĩ, nàng xế chiều hôm nay suy nghĩ về Triệu Uyển Oánh này, nhưng suy nghĩ tới suy nghĩ lui, lại nghĩ tới người có quán hệ với Triệu Uyển Oánh, Lại Vân Phong! Lại nói, thời điểm kiếp trước, trừ phiến loạn xảy ra vào ba năm sau, khi đó trừ phiến loạn rất thuận lợi, nếu như nói không được hoàn mỹ, chính là để Lại Vân Phong chạy mất, khắp kinh thành cũng dán đầy Hoàng bảng truy nã y! Chỉ là từ đó về sau, Lại Vân Phong cũng không có xuất hiện nữa, mọi người đều nói, lúc đó y bị thương nặng, dù chạy thoát, nhất định cũng sẽ ch.ết!
Hòa Linh phân tích thế cục của triều đình, có lúc, dù sống lại cũng không thể giống nhau. Quỹ tích triều đình vẫn có một ít biến hóa, chính vì những biến hóa này, Hòa Linh suy đoán, Thiên gia sẽ nói trước trừ phiến loạn. Thật ra thì suy nghĩ một chút cũng không có cái gì ngoài ý muốn, lúc ấy Lục Hàn ở trong hoa viên nói với nàng, không nên xem thường Triệu Uyển Oánh, lo lắng của y cũng không xác định, tuyệt đối không phải là bởi một Triệu Uyển Oánh tay trói gà không chặc, chân chính mà nói, phải là Triệu Uyển Oánh và gian phu Lại Vân Phong. Mà Lục Hàn biết tất cả, Lâm gia biết tất cả, thậm chí, Tạ Thừa Tướng cũng biết. Bọn họ đều biết bí mật của Triệu Uyển Oánh, như vậy lúc này, rõ ràng lợi dụng Triệu Uyển Oánh đối phó với Lại Vân Phong rồi.
Giang Nam Thủy Phỉ càng phát hung hăng ngang ngược, Thiên gia tất nhiên là muốn diệt trừ, có một cái cơ hội nhanh chóng tiêu diệt được bọn chúng như vậy, lại có các phe thế lực thúc đẩy, chuyện tất nhiên xảy ra sớm. Nghĩ tới đây, Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười, mặc dù chuyện thay đổi, nhưng nàng so với người bình thường biết còn nhiêu hơn, tổng hợp tất cả tin tức, nàng có thể phân tích ra được Thiên gia muốn trừ phiến loạn là bình thường, mà bọn họ phân tích không ra, cũng là bình thường. Ặc, thật giống như có điểm quá đề cao bọn họ! Có điều, bọn họ làm sao giống như nàng, nam tử cả ngày học tập vậy mà không thể phân tích phán đoán ra, chính là đần!
Đúng, chính là đần!
"Thật là đần ch.ết được!"