Chương 7: Rất trâu bò đó!
Tạ Khuynh múc một bát canh sò điệp nhìn vô cùng ngon miệng, bưng đến trước mặt Cao Tấn, nhận lấy trâm bạc thử độc sau đó múc một muỗng nhỏ nếm thử.
Phải trải qua hai lần thử độc, xác định ngự thiện chắc chắn không có độc mới có thể đến tay Cao Tấn.
Cao Tấn nhìn Tạ thị ưu nhã thử độc cho hắn, đây cũng không phải lần đầu, trên thực tế lúc trước hắn dành nhiều sủng ái cho Tạ thị nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì nàng "Hiểu chuyện" và "Thức thời" .
Biết hắn đa nghi, đối với đồ vật cho vào miệng sẽ phá lệ cẩn thận, vì lẽ đó mỗi lần Tạ thị đưa canh cho hắn, đều sẽ rất hiểu chuyện chính mình nếm một ngụm, hắn vốn cho là Tạ thị cam tâm tình nguyện, nhưng mà --
[ thật đáng buồn! ]
[ nếu mà có người hạ độc, ta sẽ phải ch.ết trước hắn! ]
[ dùng ngân châm cũng chỉ có thể thử một chút thạch tín, Hạc Đỉnh Hồng đại loại vậy thôi, độc mạn tính căn bản thử không ra có được hay không? ]
". . ."
Cao Tấn một bên ăn canh một bên nghe trong lòng nàng líu lo không ngừng, thực sự hiếu kì nàng làm sao nghĩ ra nhiều lời nói nhảm như vậy!
Ồn ào muốn ch.ết.
Trùng hợp Tô Biệt Hạc tiến vào điện bẩm bố phòng trong cung những ngày qua, giản lược nói vài câu, Cao Tấn hỏi hắn:
"Này, đã dùng cơm chưa?"
Tô Biệt Hạc tự nhỏ cùng Cao Tấn lớn lên, tình như huynh đệ, trước mặt Cao Tấn chưa từng khách khí, nghe vậy lắc đầu:
"Vẫn chưa ạ."
Cao Tấn nhìn Vạn công công phất tay, Vạn công công vội vàng hiểu ý gọi người chuyển đến chiếc bàn chuyên dùng khi ban thưởng thiện cho Tô Biệt Hạc, bày ra một bên.
"Tùy tiện ăn một chút đi." Cao Tấn nói.
"Vâng, tạ Bệ hạ." Tô Biệt Hạc cũng không khách khí, tháo đao ngồi xuống.
Vị công công nguyên bản có nghiệm vụ chia thức ăn cho Cao Tấn cuối cùng cũng có việc làm, tới tới lui lui giúp Tô Biệt Hạc lấy đồ ăn rồi đưa đồ ăn.
Nhìn Tô Biệt Hạc ngồi một bên dùng cơm, rồi nhìn lại một chút chính mình đứng bên cạnh Cao Tấn bận trước bận sau, Tạ Khuynh không khỏi cảm khái:
[ haz, đến cùng Tô phi càng được sủng ái hơn a! ]
"Khụ khụ -- "
Cao Tấn đang ăn bỗng nhiên bị sặc vài tiếng, Tạ Khuynh vội vàng buông đôi đũa chia thức ăn, tiến lên giúp Cao Tấn đập lưng thuận khí, ôn nhu thì thầm biểu lộ quan tâm.
Tô Biệt Hạc bên cạnh đang dùng ngự thiện, nghe thấy Cao Tấn ho khan, vội vàng đứng dậy hỏi:
"Bệ hạ không có sao chứ?"
Cao Tấn khoát khoát tay, để hắn tiếp tục ăn, giận dữ tiếp nhận khăn Tạ thị đưa tới, một bên lau còn một bên ghét bỏ dò xét nàng.
Tạ Khuynh bị nhìn đến ngốc:
[ nhìn ta làm gì? ]
[ biết ngươi sủng Tô phi, ta lại không có ý kiến gì. ]
Cao Tấn buông khăn muốn lật bàn.
[ cẩu hoàng đế cứ là lạ. ]
[ trước kia mặt ngoài còn có thể khách khí với ta, hiện tại liền khách khí cũng không có. ]
[ cũng không biết phát bệnh thần kinh gì. ]
Cao Tấn hít sâu một hơi, nhìn Tạ Khuynh chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh:
"Ngươi cũng ngồi đi."
Trước khi làm rõ vì sao bỗng nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng Tạ thị, Cao Tấn không muốn để người khác phát giác hắn bất thường.
Tạ Khuynh kinh hỉ, âm thầm reo hò, mặt ngoài còn muốn hơi chối từ:
"Thần thiếp hầu hạ Bệ hạ dùng bữa, cũng không quá đói."
Cao Tấn nói: "Nếu không đói bụng vậy liền. . ."
"không cần ăn" ba chữ còn chưa nói ra miệng, Tạ Khuynh quả quyết ngồi xuống, cười duyên dáng:
"Mặc dù không đói bụng, nhưng thần thiếp vẫn nguyện ý bồi Bệ hạ dùng bữa."
Cao Tấn: . . .
Tạ gia làm cách nào mà dưỡng ra một tiểu thư co được dãn được như thế? Mấu chốt nhất là hắn trước kia vậy mà một chút cũng không có phát hiện.
Tạ Khuynh ngồi xuống ăn cơm liền hơi trung thực một chút, chí ít không mắng Cao Tấn, toàn tâm toàn ý nhào vào đồ ăn phía trên, đương nhiên ngoài mặt vẫn là biểu hiện rất đoan trang.
Giả vờ ngó tới ngó lui một vòng, rồi nhìn tiểu thái giám chia thức ăn chỉ chỉ thịt ngỗng mà nàng vốn thèm từ nãy tới giờ.
Ưu nhã cắn xuống một ngụm, trong lòng Tạ Khuynh liền nở hoa:
[ cái thịt ngỗng này cũng quá thơm mềm điiiiiii! ]
[ hèm rượu cũng thơm quáaaa. ]
[ ăn quá ngon luôn! ]
[ không hổ là ngự thiện! ]
Cao Tấn nhìn nàng biểu lộ bình tĩnh, nhưng tiếng lòng lại hết sức khoa trương, không khỏi hướng mắt nhìn món thịt ngỗng nhồi một cái, nghi hoặc thật sự ngon như vậy sao?
Ăn xong thịt ngỗng nhồi thơm mềm, Tạ Khuynh lại đặt mục tiêu trên thịt hươu tam vang và thỏ sốt ớt cay, hai món ăn này, nàng chỉ nếm một ngụm liền cơ hồ trong lòng bắn pháo hoa, để Cao Tấn được một lần tận mắt thấy cái gì gọi là "Tâm hoa nộ phóng" .
Có thật là ăn ngon như vậy không?
Cao Tấn bị quỷ thần xui khiến gắp một miếng thịt hưu ba vang bỏ vào miệng, mới nhai thì còn được, đậm vị tươi non, nhưng nhai thêm vài cái đã cảm thấy không đúng.
Cảm giác cay sốc óc ập tới làm mặt hắn biến sắc, sao lại cay như vậy!
Vội vàng đem đồ ăn nuốt xuống, nhưng cảm giác cay trong miệng lại không chút nào biến mất, ngược lại có xu hướng càng thêm nghiêm trọng, liên tiếp uống hai chén trà mới khá hơn một chút.
Thở phào một hơi, phát hiện Tạ thị đang nhìn mình.
[ thịt hưu rất cay, cẩu hoàng đế không phải không ăn cay sao? ]
[ bị sét đánh một chút, khẩu vị đều sửa lại? ]
Tạ Khuynh nội tâm nghi hoặc, trên mặt lại một mặt hiếu kì:
"Bệ hạ, ăn ngon không?"
Cao Tấn hít một hơi gió mát cố ý giả vờ mây trôi nước chảy: "Còn tạm được."
Tạ Khuynh thấy thế, lập tức đề cử món khác trong mâm đồ ăn của mình: "Món thịt thỏ sốt ớt cay này càng ngon hơn! Bệ hạ nếm thử?"
Thấy nàng vươn tay định gắp cho mình, Cao Tấn digg tốc độ ánh sáng ngăn cản:
"Ách không cần!"
Nói xong cảm thấy giọng nói quá mức cứng nhắc, Cao Tấn đầu lưỡi đánh một vòng: "Trẫm no rồi, ngươi ăn đi."
Tô Biệt Hạc lúc này cũng ăn xong, đứng dậy đối Cao Tấn cùng Tạ Khuynh hành lễ cáo lui:
"Đa tạ Bệ hạ nương nương khoản đãi, thần đã ăn xong, hai vị từ từ dùng."
Tô Biệt Hạc đi, Cao Tấn cũng buông đũa xuống, vừa ngồi một bên vừa nhìn Tạ Khuynh dùng bữa, Cao Tấn trước đây chưa từng để ý, lúc này mới phát hiện Tạ Khuynh thích ăn thức ăn cay, cả một cái trứng bồ câu toàn sốt ớt nàng cũng có thể mặt không đổi sắc ăn, không chỉ có như thế, Tạ thị khẩu vị còn rất tốt.
Mặc dù ăn chậm rãi, nhưng ăn lại không hề ít, không hề khách khí, cảm giác như thật vất vả mò lấy một bữa phải ăn cho đủ vốn, đủ loại chi tiết trước đây Cao Tấn chưa từng để ý tới.
Hai người ăn xong, Tạ Khuynh lặng lẽ ợ một cái.
[ thoải mái. ]
[ một hồi trở về không thể để Khương ma ma biết mình ăn nhiều như vậy. ]
Nàng âm thầm nghĩ.
Cao Tấn nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu nàng vì cái gì không dám để cho một ma ma biết nàng ăn nhiều.
Đột nhiên giật mình, hắn gọi Tạ thị tới hỏi tội, sao cuối cùng lại biến thành chiêu đãi nàng ăn một bữa cơm? Cao Tấn không khỏi ảo não.
Cung nhân vào điện bẩm báo:
"Bệ hạ, Phan tiểu thư nghe nói Bệ hạ tỉnh, cố ý hầm chút canh bổ dưỡng muốn kính hiến."
Cao Tấn nghe vậy, vô ý thức nhìn Tạ Khuynh, Tạ Khuynh lập tức né tránh ánh mắt hắn, trong lòng nghi hoặc:
[ Phan tiểu thư? ]
[ Phan Hinh Nguyệt? ]
[ nàng tại sao lại vào cung? ]
[ thật sự xem trong cung là hậu hoa viên nhà nàng à? ]
Phan Hinh Nguyệt là cháu gái ruột của Thái hậu, Tín quốc công phủ đích trưởng nữ, là trong kinh số một số hai quý nữ, Thái hậu yêu thương chất nữ, thỉnh thoảng muốn nàng vào cung trò chuyện.
Đương kim Thái hậu Phan thị là Hoàng hậu của Tiên đế. Tiên đế qua đời, Thái tử chưa kịp đăng cơ liền bị Cao Tấn nạy ra hoàng vị.
Mà Cao Tấn sở dĩ có thể thuận lợi đăng cơ, chính là bởi vì vị nương nương này truyền chiếu thư, mới miễn đi cung cấm máu chảy thành sông, cũng thay Cao Tấn soán vị đăng cơ đắp lên tấm màn che cuối cùng, mà điều kiện chính là Cao Tấn đăng cơ vẫn như cũ tôn vị này thành Thái hậu.
"Tuyên."
Cao Tấn ra lệnh một tiếng, cung nhân lĩnh mệnh mà đi, chỉ trong chốc lát, một vị mỹ nhân đoan trang trang nhã đi vào.
Thế gian này có chút nữ tử xinh đẹp tận xương, khiến nam nhân trầm mê sắc đẹp khó mà tự kềm chế; mà có chút nữ tử hết sức đoan chính, làm nam tử thấy là tôn trọng, không dám khinh nhờn.
Phan Hinh Nguyệt là thuộc về cái sau.
Nghe nói nàng lúc sinh ra đời còn được lão đạo sĩ tha phương đoán mệnh, lão nói là cực quý, có phượng tường chi tướng, chính là mệnh Hoàng hậu.
Bởi vậy Phan gia đối nàng phá lệ sủng ái cùng coi trọng, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, tài tình văn thải mọi thứ không thua nam tử.
Phan Hinh Nguyệt vào điện, kính cẩn có thứ tự đối Cao Tấn cùng Tạ Khuynh hành lễ vấn an:
"Bệ hạ mạnh khỏe, nương nương mạnh khỏe."
Cao Tấn giơ tay, ngữ khí ôn hòa hỏi:
"Miễn lễ. Hinh Nguyệt lúc này tới, không biết vì chuyện gì?"
Phan Hinh Nguyệt hướng Tạ Khuynh liếc mắt một cái, dáng vẻ không có ý muốn mở miệng.
Tạ Khuynh nhịn không được âm thầm liếc mắt:
[ hai người này, thật là con mẹ nó giả vờ giả vịt! ]
[ trong tay nâng chén canh rõ rành rành, nghĩ ta mắt mù nhìn không thấy sao? ]
[ chậc, già mồm muốn ch.ết! ]
Cao Tấn: . . .
Quả nhiên cơm ăn no rồi, miệng lại bắt đầu rảnh rỗi.
"Quý phi nếu không còn việc gì thì hồi cung đi thôi." Cao Tấn lười nghe nàng ăn nói linh tinh, dứt khoát hạ lệnh trục khách.
[ a, chê ta kỳ đà cản mũi đúng không? ]
[ cây không cần da, người không biết xấu hổ, mời ta lưu lại ta cũng không lưu lại! ]
[ ta phi, buồn nôn! ]
Tạ Khuynh ở trong lòng mắng một trận, bề ngoài hiền lương rộng lượng đối Cao Tấn hành lễ:
"Thần thiếp cáo lui."
Vừa mới chuyển thân muốn đi, liền bị Phan Hinh Nguyệt gọi lại:
"Quý phi nương nương thứ tội, thần nữ chỉ là quá lo lắng thương thế của Bệ hạ, hôm nay tự mình canh lửa, hầm canh bổ suốt bốn canh giờ, nửa bước cũng không dám rời đi, thần nữ đem canh đặt xuống liền rời đi, xin Quý phi nương nương không nên suy nghĩ nhiều."
Tạ Khuynh nhìn Phan Hinh Nguyệt:
[ cô nương, nếu ngươi không gọi ta lại, thì ta thực sự không nghĩ nhiều! ]
[ không ngờ ngươi vậy mà quan tâm lo lắng, tự mình hầm suốt bốn canh giờ một tấc cũng không rời, cái năng lực không ăn không uống, nghẹn phân nghẹn nướƈ ŧıểυ này của ngươi rất trâu bò đó! ]
Cao Tấn nghe thấy Tạ Khuynh thô tục mà nhíu mày.
Tạ Khuynh không có hứng cùng Phan Hinh Nguyệt so chiêu, không thèm đáp lại cũng không quay đầu lại mà đi khỏi đại điện Minh Trạch cung.
Nàng rời đi rồi, Phan Hinh Nguyệt mười phần tự trách xoay người đối Cao Tấn hỏi:
"Bệ hạ, Quý phi nương nương có phải là tức giận? Thần nữ. . . Không nên tới."
Cao Tấn kêu nàng đem canh đặt ở trên long án, nói:
"Hinh Nguyệt không nên tự trách, ngày thường ai đến trong cung của trẫm nàng đều không cao hứng, không chỉ với ngươi."
Phan Hinh Nguyệt đắng chát cười một tiếng:
"Quý phi nương nương tất nhiên yêu Bệ hạ đến thảm rồi."
Cao Tấn chỉ cười không đáp, Phan Hinh Nguyệt còn nói: "Chẳng qua nam nhân anh minh vĩ ngạn anh hùng nam tử như Bệ hạ, thiên hạ lại có mấy nữ tử không yêu đâu?"
Cao Tấn dùng thìa khuấy nước canh trong chén, đột nhiên hỏi Phan Hinh Nguyệt:
"Ngươi cũng vậy sao?"
Phan Hinh Nguyệt e lệ cúi đầu: "Bệ hạ biết rõ còn cố hỏi. Nếu không phải như thế, thần nữ như thế nào lại như vậy không biết liêm sỉ. . ."
Câu sau, Phan Hinh Nguyệt còn chưa nói hết, ánh mắt lưu chuyển không dám tiếp tục.
Cao Tấn không nói lời nào, ngồi sau long án vừa khuấy nước canh trong chén vừa xem tấu chương, Phan Hinh Nguyệt thấy hắn không để ý mình, nhớ lời Thái hậu dặn dò, đánh bạo tiến lên phía trước nói:
"Thần nữ gần đây học mai chi kỹ pháp, Bệ hạ thích mai, có đồng ý thần nữ diễn họa cho Bệ hạ xem thử?"
Cao Tấn ngẩng đầu từ đống tấu chương chồng chất như núi, nhìn nàng một cái, hỏi:
"Dạng gì kỹ pháp?"
Phan Hinh Nguyệt thấy hắn có hứng thú, vui vẻ tiến lên giải thích:
"Là họa pháp của Giang Nam Hồng Mai phái, tổng cộng có bảy bảy bốn mươi chín loại biến hóa. Mỗi một loại biến hóa đều không giống nhau, nếu Bệ hạ cảm thấy hứng thú, thần nữ có thể họa từng cái ra."
Cao Tấn gật gật đầu, chỉ chỉ tiểu thư phòng rèm châu ở phía tây, nói:
"Ừm, trẫm cảm thấy rất hứng thú, đi họa đi."
"Vâng."
Phan Hinh Nguyệt nhận được cổ vũ, liếc mắt nhìn tiểu thư phòng góc tây nam một cái liền thẹn thùng không thôi, bảy bảy bốn mươi chín loại họa pháp vẽ xuống hết thì phải đến đêm khuya, Bệ hạ nếu lưu nàng đến đêm khuya, có lẽ là có dự định khác.
Nhưng mà chờ Phan Hinh Nguyệt vẽ xong hai loại, thời điểm ngẩng đầu nhìn phía sau long án, phát hiện Cao Tấn lúc nãy còn ngồi phê duyệt tấu chương đã không thấy.
Nàng để bút xuống, đang muốn đi khỏi án thư liền bị hai thái giám đứng một bên nhìn chằm chằm ngăn lại:
"Phan tiểu thư, Bệ hạ dặn dò ngài đêm nay phải vẽ xong bảy bảy bốn mươi chín loại, nếu không, không cho phép rời đi."
Phan Hinh Nguyệt kinh ngạc: "Bệ hạ đi đâu?"
Tiểu thái giám trả lời:
"Không còn sớm nữa, Bệ hạ nên đi hậu cung nghỉ ngơi. Phan tiểu thư mau mau họa, trước hừng đông nếu như họa không xong, ngày mai cũng không biết Bệ hạ có trách tội không."
Phan Hinh Nguyệt mặt như tàu lá, xấu hổ giận dữ phất tay áo.