Chương 65: Quăng lên giường.
Ngẫu nhiên gặp cha con Thẩm Thiên Phong trên phố, món cháo hải sản Duyệt Tân lâu của Tạ Khuynh không trông cậy gì được nữa.
Thẩm Thiên Phong nhiệt tình mời Cao Tấn đi phủ Thái sư làm khách.
Tô Biệt Hạc bị Cao Tấn tống cổ về cung, Tạ Khuynh cũng muốn đi cùng Tô Biệt Hạc nhưng nàng thân mang trọng trách phải "dây dưa" Cao Tấn. Nói thẳng ra là cẩu tử không buông tay, nàng không đi được.
Mà Thẩm Thiên Phong cùng Thẩm Tiêm Vân tựa hồ cũng không quá thích Tạ Khuynh "quấn" Cao Tấn, nhưng khó mà mở miệng, chỉ có thể mang nàng cùng Cao Tấn mời hết về phủ.
Vốn dĩ Tạ Khuynh nghĩ, Thẩm Thiên Phong tốt xấu gì cũng là Thái sư, gia yến không đến cái tiêu chuẩn như Mãn Hán toàn tịch, thì cũng là món ngon vật lạ. Ai ngờ, nghênh đón nàng cùng Cao Tấn chính là món do Thẩm phu nhân tự mình xuống bếp làm nồi sắt hầm cá bánh nướng. . .
Cái món ăn nồi sắt hầm cá theo phương thức nông thôn phương bắc nổi tiếng này Tạ Khuynh khi còn bé ngược lại là thường xuyên ăn, ở biên quan xem như thức ăn dân gian được dân chúng địa phương yêu thích, trong Võ Uy quân có một lão binh làm bếp núc chuyên nấu món này. Mỗi khi hắn trổ tài, ngay cả nước canh trong nồi cũng bị các tướng sĩ chia nhau vét sạch.
Món ăn này làm cũng không khó, mấu chốt là phải có cái nồi đặc biệt. Bởi vì đến nỗi ngay cả nồi cũng bưng lên bàn, dù sao Tạ Khuynh ở kinh thành tới bây giờ vẫn chưa thấy qua nhà ai có cái trang bị này.
Phu thê Thẩm Thiên Phong đi theo cẩu tử từ Tịnh Châu đến kinh thành, Tịnh Châu nằm ở Tây Bắc, sao họ lại làm đồ ăn Đông Bắc?
Dù sao món ăn này xuất hiện trên bàn của phủ nhất phẩm triều thần Thái sư đã rất thần kỳ, mà Thái sư mời Hoàng đế ăn cơm, lại đãi bánh nướng càng thần kỳ hơn.
[ đây cũng quá thuần phác. ]
Tạ Khuynh nói thầm, nhịn không được liếc mắt sang Cao Tấn một cái:
[ Thẩm Thiên Phong là muốn lãnh đạm ta, hay là muốn lãnh đạm ngươi? ]
[ cẩu tử ngươi tốt xấu vẫn là cái Hoàng đế a! ]
[ hắn mời ngươi về nhà ăn cơm, lại qua loa như thế sao? ]
Cao Tấn nghe Tạ Khuynh phun tào vẫn hồn nhiên như cô tiên, thần sắc ôn nhu ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Phong uống trà trò chuyện, Thẩm Tiêm Vân cũng ngẫu nhiên tiếp vài lời.
Thẩm phu nhân tự mình bưng chút rượu vào nhà ăn, tạp dề trên người còn chưa gỡ xuống, chỉ nghe nàng mỉm cười nói:
"Thiếp thân không biết Bệ hạ muốn tới, trong nhà chưa chuẩn bị thức ăn tử tế, nhớ lúc Bệ hạ còn ở Tịnh Châu từng nói thích ăn cá hầm thiếp thân làm, không biết nhiều năm qua đi, Bệ hạ có còn vừa miệng hay không."
Tạ Khuynh thật bất ngờ:
[ cẩu tử thích ăn cá hầm? ]
[ thật không nhìn ra. ]
[ chắc không phải lúc đó hắn muốn cua con gái nhà người ta nên cố ý nói vậy chứ? ]
[ thật sự là quá thanh thuần, quá không làm ra vẻ! ]
Cao Tấn uống trà, hướng Tạ Khuynh liếc mắt một cái, Tạ Khuynh lập tức trái lương tâm mỉm cười.
Thẩm gia nhân khẩu rất đơn giản, chính là nhà ba người, không có ngoại nhân dư thừa, vì lẽ đó cộng thêm nàng cùng Cao Tấn, cả cái bàn cũng chỉ mới năm người, thập phần rộng rãi.
Thẩm phu nhân khách khí nói:
"Quý phi nương nương là lần đầu tiên đến, tuyệt đối đừng ghét bỏ."
Tạ Khuynh vội vàng đáp lại: "Thẩm phu nhân tự mình xuống bếp, bản cung như thế nào ghét bỏ."
Thẩm phu nhân mỉm cười, lời nói xoay chuyển:
"Bệ hạ lúc trước đều là tới một mình, ba người bọn họ tứ phương tám hướng, lên trời xuống đất, nói không hết chuyện, thần phụ chen miệng vào cũng không lọt, luôn cảm thấy rất câu nệ, lần này có Quý phi nương nương cùng đi, không biết sao, thần phụ cảm thấy tự nhiên rất nhiều."
Thẩm phu nhân nói xong, Thẩm Tiêm Vân liền nhã nhặn cười một tiếng:
"Mẫu thân lúc trước không nói, chúng ta cũng không biết người câu nệ nha."
Tạ Khuynh mặt ngoài cười đến hiền lương thục đức, nội tâm lại nhịn không được liếc mắt:
[ cô nương này ý gì? ]
[ muốn khoe khoang cẩu tử thường xuyên đến nhà của ngươi thì cứ việc nói thẳng, âm dương quái khí, nghe mà phiền. ]
[ ba người bọn họ có chuyện nói không hết?. . . ha, sao ngươi không chỉ thẳng vào mũi ta nói ta là người dư thừa luôn đi? ]
Tạ Khuynh vẻ mặt tươi cười:
"Thẩm phu nhân, đó là thời điểm Bệ hạ tới một mình, hắn cùng ngươi không lời gì để nói, với bản cung thì chưa chắc. Chẳng qua ngươi không cần câu nệ, bản cung rất hiền hoà."
Sự khó chịu Thẩm phu nhân cố ý mang tới cho Tạ Khuynh bị nàng đẩy ngược lại.
Thẩm Thiên Phong cau mày, liếc mắt nhìn Tạ Khuynh một cái, sắc mặt Thẩm Tiêm Vân cũng hơi đổi, chỉ có mình Cao Tấn còn giữ được tự nhiên, giống như không nghe thấy Tạ Khuynh nói gì.
Thẩm phu nhân xấu hổ cười cười, gom hỏa lực tổng tiến công:
"Nương nương trước và sau khi vào cung giống như hai người khác nhau, thần phụ còn có chút không nhận ra."
Tạ Khuynh không chút yếu thế:
"Nếu bản cung nhớ không lầm, Thẩm phu nhân là hai năm trước mới theo Thẩm tiên sinh vào kinh a, bản cung trước khi vào cung chẳng qua chỉ gặp ngươi một lần. Chỉ với lần gặp mặt duy nhất đó Thẩm phu nhân liền khẳng định bản cung thay đổi, không khỏi quá võ đoán."
Hai người đấu võ mồm một trận, mắt thấy sắp không thu lại được, Thẩm Thiên Phong chủ động giảng hòa:
"Nương nương bớt giận, nội tử không biết ăn nói, đắc tội nương nương. Đây là bánh bột ngô chiên giòn, hay là chúng ta bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, được không?"
Tạ Khuynh không có thói quen hùng hổ ở nhà người khác, nếu không phải Thẩm phu nhân có địch ý với nàng mở miệng trêu chọc, nàng cũng sẽ không như thế, bây giờ Thẩm Thiên Phong nói vậy, Tạ Khuynh tạm thời cho hắn cái mặt mũi."
"Tiêm Vân, còn không rót rượu cho Bệ hạ và Quý phi." Thẩm Thiên Phong nói.
Thẩm Tiêm Vân dịu dàng đứng dậy, cầm lấy bầu rượu bên cạnh, đi tới chỗ Cao Tấn và Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh chỉ thấy chân mình dưới bàn bị người ta đạp một cước, không chút biến sắc nhìn về hướng Cao Tấn, đúng lúc hắn cũng đang nhìn mình, hai người mắt đối mắt. Cũng không biết thế nào, đầu Tạ Khuynh "đinh" một tiếng liền hiểu ý tứ của hắn.
Quả quyết đứng dậy, ngăn động tác rót rượu của Thẩm Tiêm Vân, nói:
"Sao lại làm phiền Thẩm tiểu thư được, rượu của Bệ hạ có bản cung phụ trách."
Nói xong liền muốn đoạt bầu rượu, Thẩm Tiêm Vân né đi, dịu dàng hào phóng:
"Quý phi nương nương là khách, mấy chuyện rót rượu này giao cho Tiêm Vân đi."
Tạ Khuynh không muốn tốn nhiều nước miếng với nàng, cấp tốc vươn tay cầm lấy bầu rượu, Thẩm Tiêm Vân nhìn bàn tay trống không của mình, còn đang kinh ngạc sững sờ, Tạ Khuynh đã rót xong rượu cho bản thân và Cao Tấn, ung dung mỉm cười với Thẩm Tiêm Vân: "Để ta."
Động tac liền mạch dứt khoát, nếu phải tìm ra chỗ dư thừa, vậy nhất định là Thẩm Tiêm Vân từ chỗ ngồi lạch bạch chạy tới rót rượu lại rót ra trái bơ đi.
Bất quá, đầu óc nàng nhảy số cũng nhanh, bị Tạ Khuynh đoạt bầu rượu cũng không lập tức về chỗ, mà đứng yên đó, điềm đạm đáng yêu cúi thấp đầu, lộp bà lộp bộp rơi nước mắt.
Thẩm thái sư và Thẩm phu nhân thấy con gái khóc, phản ứng đầu tiên không phải là an ủi nữ nhi, mà là nhìn Cao Tấn, phảng phất như đang chờ mong phản ứng của hắn.
Tạ Khuynh câm nín nhìn Thẩm Tiêm Vân.
[ cô nương này ôm cái chấp niệm gì với việc rót rượu sao? ]
[ không cho nàng ta rót rượu thôi, khóc cái gì mà khóc? ]
Tạ Khuynh nhìn về phía Cao Tấn, xác nhận xem lúc nãy mình có hiểu sai ý hắn không.
Sau đó nàng trông thấy Cao Tấn chậm rãi đứng dậy, cúi người dùng khăn tay lau nước mắt cho Thẩm Tiêm Vân, nói:
"Được rồi được rồi, sao lại giống như hài tử nói khóc liền khóc vậy. Quý phi không phải cố ý nhằm vào nàng, xem cái tính tình này của nàng đi."
Giọng nói cưng chiều kia, lập tức làm cho Thẩm phu nhân cảm thấy hòa một ván với Tạ Khuynh, khóe miệng nâng lên một nụ cười khó phát giác.
Mà Tạ Khuynh chỉ cảm thấy mưa đá lạnh lẽo rơi lung tung trên mặt, linh hồn như bị một cơn bão cấp mười sáu xé tan rồi thổi tán loạn tứ tung đầy trời, làm cho tam quan nàng vỡ vụn!
[ nhằm vào ngươi? Muội muội nó chứ nhằm vào! ]
[ vậy là ta hiểu sai rồi? ]
[ nhưng nếu ngươi nàng rót rượu thì nhìn ta bằng cái ánh mắt ám chỉ đó làm gì? ]
[ ám chỉ cái rắm! ]
Tạ Khuynh trơ mắt nhìn Cao Tấn đưa Thẩm Tiêm Vân về chỗ ngồi, cảm thán một câu "ta đúng là thằng hề", sau đó thì không thèm nhìn Cao Tấn một ánh mắt nào nữa, giả vờ tức giận ăn bánh.
Cho dù sau đó trên bàn cơm Thảm Thiên Phong liên tục mời rượu Cao Tấn, Cao Tấn liên tục đạp chân Tạ Khuynh dưới bàn, ý đồ kêu nàng hỗ trợ chống đỡ chút, Tạ Khuynh cũng tỏ ra không phát hiện.
Ha, làm sao dám giúp, vạn nhất lại hiểu sai ý, Tạ Khuynh còn cần mặt không?
Lý do mời rượu của Thẩm Thiên Phong ào ào như nước, từ những gian nan khi gặp nhau ở Tịnh Châu, đến những khó khăn của Cao Tấn, rồi những công lao của ông ta, tóm lại, Tạ Khuynh nghe còn muốn vỗ tay cho Thẩm thái sư, bán hàng đa cấp tẩy não còn không nói lại ông ta.
Xong một bữa cơm, Cao Tấn nốc cạn hai vò rượu, Thẩm thái sư cũng không kém bao nhiêu, lúc đứng dậy còn say khướt.
Cao Tấn bước chân phù phiếm, muốn thuận tay vịn vai Tạ Khuynh, ai ngờ Tạ Khuynh đoán trước động tác của hắn, âm thầm nghiêng sang bên để hắn vịn hụt.
Người Thẩm gia nhìn rõ biểu hiện của Tạ Khuynh, trực tiếp tưởng tượng thành Quý phi ăn dấm, đang cáu kỉnh với Bệ hạ.
Thẩm Thái sư đỡ Cao Tấn, thành khẩn xen lẫn với men say nói:
"Bệ hạ, đêm đã khuya, Tô thống lĩnh lại không có ở đây, thần lo lắng an nguy của Bệ hạ, không bằng tối nay Bệ hạ nghỉ ở phủ của thần, sáng mai lại hồi cung, có được không?"
Cao Tấn còn chưa lên tiếng, Thẩm phu nhân đã tiếp lời:
"Vậy Bệ hạ vẫn ngủ ở cái sân nhỏ trước kia chứ? Thái sư sai ɖú già ngày ngày quét tước, vẫn luôn sạch sẽ, hiện tại thần phụ đi thu thập một phen."
Nói xong Thẩm phu nhân liền hành lễ cáo lui.
Tạ Khuynh khoanh tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn về phía Cao Tấn đang say khướt.
[ cẩu tử say thật hay giả đây? ]
[ lần trước lão Tạ chuốc hắn cũng đâu ít hơn hôm nay, hắn cũng đâu say miếng nào ]
[ chắc là làm bộ đi? ]
[ diễn y như thật ]
[ người Thẩm gia lưu hắn qua đêm không biết là có chủ ý gì đây? ]
[ quan trọng nhất là, cẩu tử lưu lại, vậy thì ta? ]
[ nhưng ta lại không muốn ngủ ở phủ Thái sư ]
Cao Tấn mơ mơ màng màng bỗng nhiên nắm lấy bả vai Tạ Khuynh, sau đó không khách khí miếng nào đem nửa người dựa lên vai Tạ Khuynh, ép cho Tạ Khuynh đứng cũng không vững ra sức đỡ hắn.
Sau đó Cao Tấn cười ha ha hai tiếng đầy mùi rượu rồi nói:
"Thái sư thịnh tình không thể chối từ, vậy trẫm liền làm phiền."
Tạ Khuynh lập tức cự tuyệt:
"Bệ hạ, mạo muội quấy rầy cả nhà Thái sư không tốt lắm, hay là hồi cung đi."
Cao Tấn ôm Tạ Khuynh, lại đè ép nàng một phen, Tạ Khuynh toàn lực chống đỡ, trên mặt còn phải bảo trì nhẹ nhõm, vì để gánh vác tốt hơn, Tạ Khuynh đành phải vòng một tay qua eo hắn, tận lực sát lại gần.
"Trẫm không hồi cung, ngủ chỗ này."
Hơi rượu pha cùng hơi nóng thổi vào bên tai Tạ Khuynh. Lòng nàng phẫn nộ.
[ ngươi không muốn về nhưng ta muốn a ]
[ ta dứt khoát về một mình là được, ngươi thích ở thì cứ ở ]
Đang nghĩ như vậy, Cao Tấn bỗng nhiên mượn tửu lực, đem Tạ Khuynh kéo thẳng về hướng sân nhỏ Thẩm gia chuẩn bị cho hắn.
Tâm tình Tạ Khuynh giờ phút này phải nói là đậu má, toàn bộ hành trình Cao Tấn đều treo trên người nàng, những người khác tới gần muốn hỗ trợ hắn đều đẩy ra, nhìn vào giống như say lắm rồi.
Bọn tỳ nữ phủ Thái sư đã chuẩn bị sẵn nước ấm và xiêm y sạch sẽ, nhưng Cao Tấn ch.ết sống cũng không chịu buông Tạ Khuynh, không biết là cố ý hay vô tình nữa. Tạ Khuynh không còn cách nào, cũng không muốn người khác chê cười thêm nữa, chỉ có thể nói với bọn cung tỳ:
"Các ngươi đều lui xuống đi, bản cung tự mình hầu hạ."
Bọn cung tỳ nhìn sang Thẩm Thiên Phong đang đứng ở cửa, thấy ông giơ tay liền lĩnh mệnh lui ra. Thẩm Thiên Phong ở cửa chắp tay thi lễ:
"Nếu đã vậy, thần liền không quấy rầy Bệ hạ và nương nương nghỉ ngơi."
Nói xong, tỳ nữ phủ Thái sư cũng nối đuôi nhau ra khỏi phòng, còn thay hai người đóng cửa.
Tạ Khuynh vịn Cao Tấn tới mép giường, sau khi xác nhận phòng không có ai, eo dùng sức, đưa tay đập hai cái lên cánh tay tê dại của Cao Tấn, trong nháy mắt hắn thả lỏng, phẫn nộ đem thân thể đang treo lên người nàng quăng lên giường.