Chương 72: Bao nhiêu nợ phong lưu.

Tân khách cung yến cũng đã tới đông đủ, ngoài điện truyền tới tiếng cổ nhạc.
Nghe được âm thanh này, các đại nhân đang trò truyện trong điện hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng dậy, sắp hàng chỉnh tề quỳ xuống nghênh đón.


Các cung nữ nâng chén hương lưu ly nhỏ trật tự ngay ngắn nuối đuôi nhau đi vào, thảm nhung hai bên trái phải của cửa điện được gạt mở.
Cao Tấn một thân lễ phục huyền đế ám kim văn xuất hiện ngoài điện Thái Hòa, không quên dừng bước trước khi vào điện, quay đầu vươn tay với nữ tử bên cạnh.


Tạ Khuynh được Cao Tấn nắm tay vào điện, tâm tình cũng không tốt lắm.
Mà cũng không có ý kiến gì với hắn.


Nói thật, mấy ngày gần đây thái độ của cẩu tử đối với nàng phải gọi là tốt. Tốt đến mức mọi người nhìn vào đều nhịn không được hoài nghi đầu óc Bệ hạ có phải là rơi mất cái gì hay không. Tốt đến mức Tạ Khuynh muốn chê trách hắn cái gì sẽ sực tỉnh lại tự mắng bản thân hỗn đản!


Mà sở dĩ hiện tại tâm tình Tạ Khuynh không tốt, chủ yếu là vì cung yến lần này có người ngoại quốc tham gia. Có thể nói hai tên hoàng tử Bắc Liêu ngu ngốc kia xuất hiện liền trực tiếp thay đổi tính chất của buổi cung yến này.


Vốn dĩ cung yến này có thể coi như gia yến, muốn ăn thế nào, uống thế nào, trò chuyện thế nào cũng đều là người nhà với nhau, người nhà thì dễ nói.
Đột nhiên tới một đám ngoại nhân, vậy hết thảy đều phải hành sự theo điều lệ nghiêm ngặt của Lễ bộ.


available on google playdownload on app store


Ném cái gì cũng không thể ném thể thống, mất cái gì cũng không thể mất mặt.


Thế là vì không để mất thể thống triều ta, Tạ Khuynh mặc lễ phục bảy tám tầng, đầu đội ít nhất hai mươi cân hoàng kim, nào là trâm phượng nào là trâm cài tóc. Tóm lại những gì sủng phi một nước nên có, nàng đều có, những gì sủng phi một nước không có, nàng cũng có luôn.


[ mẹ nó! Cái này nặng ch.ết được, không những phải đi vững còn phải cười. ]
[ Khương ma ma nói, phải cười sao cho ra dáng một nữ nhân tuyệt đại phong hoa. ]
[ mẹ nó mặt cười đến cứng đơ, phong hoa ở đâu ra! ]


[ còn cái thắt lưng này nữa, siết chặt quá rồi đó, muốn eo nhìn nhỏ một chút thì cũng đừng có quấn nhiều tầng như vậy a ]
[ hoàng tử Bắc Liêu chó ch.ết ăn no rửng mỡ tới đây làm gì? ]
[ con hàng Thác Bạt Diên kia quả nhiên là bệnh thần kinh! ]


Tạ Khuynh nắm tay Cao Tấn đi tới, ngoài mặt tươi cười, trong lòng nổ tung, đem tất cả những người những việc làm nàng bực mình chửi banh xác.
Lúc đi ngang qua lão Tạ, Tạ Khuynh trừng mắt liếc ông một cái. Lão Tạ cũng không cam lòng yếu thế, đáp lại với một ánh mắt đong đầy "thành thật một chút cho ta".


Đang muốn thuận tiện quét mắt sang bọn Tô Lâm Kỳ, Hầu Tử cùng Đại Mao quỳ bên cạnh, muốn nhìn xem lần này có những ai tới áp giải tù binh.


Ai biết ánh mắt Tạ Khuynh vừa quăng tới, còn chưa nhìn rõ hết tay đã bị người ta nhéo. Tạ Khuynh khó hiểu nhìn sang Cao Tấn, chỉ thấy hắn nhìn nàng cười như gió xuân, cười đến mức Tạ Khuynh không thể hiểu được.
Cao Tấn ghé sát vào tai nàng, thân mật nói:
"Ái phi chú ý dưới chân."
Tạ Khuynh: .....


[ cẩu tử lại bắt đầu lên cơn ]
[ trước mặt mọi người, ngươi nói chuyện có cần áp sát vậy không? ]
[ ngươi cứ nói như bình thường ta không nghe được chắc? ]
Trên mặt lại nhập vai rất nhanh, sóng mắt lưu chuyển, phong lưu thẹn thùng:
"Đạ tạ Bệ hạ, thần thiếp đã biết ~"


Giọng nói nhu hòa điềm mỹ, thanh thúy như hoàng anh xuất cốc, từng chữ đều êm ái dễ nghe.
Cao Tấn nhịn không được run rẩy, rất nhanh phản ứng lại, dùng hành vi càng buồn nôn hơn đáp lễ - ôm lấy nàng đi lên bậc thang, bộ dạng giống như đang che chở một tuyệt thế trân bảo. Tạ Khuynh chịu thua!


Lão Tạ quỳ gối dưới đài ở vị trí cao nhất, tai nghe mắt thấy Tạ Khuynh và Hoàng đế mùi mẫn dính chặt vào nhau, thật sự muốn tự chọc hai mắt, tự bịt lỗ tai.
Một nữ tử tốt đẹp vốn nam tính hơn cả đàn ông, sao lại trở nên thế này?


Mà Tô Lâm Kỳ quỳ phía sau lão Tạ mặc dù toàn bộ hành trình đều cúi đầu, không thấy được không gian màu hồng sến súa giữa Cao Tấn và Tạ Khuynh. Nhưng giây phút hắn nghe được thanh âm của nàng, hai tay mềm nhũn kém chút ngã quỵ, hoảng hốt qua đi chính là tự hoài nghi vô tận.
Hắn vừa nghe lầm sao?


Hảo đại ca Tạ Khuynh của hắn thế mà lại dùng cái thanh âm nũng nịu kia nói chuyện, vì sao da gà toàn thân không nhịn được dựng lên thế này?
"Các khanh bình sinh."


Sau khi bước lên đế đài, Cao Tấn đứng trước long ỷ nói. Sau một tiếng "Lên!" cao vút của Vạn công công, những quan viên quỳ trên đất từng người đứng dậy, quay về chỗ ngồi của mình.
Tô Lâm Kỳ ngồi bên cạnh Tạ Viễn Thần, đám Đại Béo cùng Hầu Tử ngồi phía sau, liền nghe Đại Mao nhỏ giọng nói:


"Ha, đây chính là muội tử của lão đại ta sao, khoan hãy nói, dáng dấp cũng có chút giống đó."
Hầu Tử nhỏ giọng phản bác:
"Giống cái rắm, lão đại ta là chân hán tử."
Đại Béo cũng gật đầu theo:
"Cũng đúng cũng đúng."


"Ngươi nói xem lão đại có đến kinh thành tìm nhà chồng không?  Có phải là sẽ bị nhốt trong phòng suốt ngày thêu hoa?"
"Không thể nào. Tường đồng vách sắt còn không nhốt được lão đại. Còn thêu hoa?"


Hai người ở phía sau trò chuyện đến quên trời đất, Tạ Viễn Thần vội ho một tiếng, hai người đang nói hăng say vội vàng ngậm miệng.
Mà sứ đoàn Bắc Liêu bên kia, từ khi Thác Bạt Diên trông thấy nữ nhân ngồi bên cạnh Hoàng đế Lễ triều, sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra hỏi sử quan bên cạnh:


"Xin hỏi vị nương nương ngồi trên kia là..."
Sử quan là người Hồng Lư tự, được phái tới tiếp đãi sứ đoàn Bắc Liêu, nghe vậy trả lời:
"Là Quý phi nương nương triều ta. Trung cung Bệ hạ chưa định, Quý phi nương nương đương nhiên là đứng đầu lục cung."
Thác Bạc Diên gật đầu:


"Ta biết nàng là Quý phi, xin cả gan hỏi tính danh nương nương."
Sở quan liếc mắt nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng trả lời vị Lục hoàng tử Bắc Liêu hiền lành này:


"Thật ra không nên nói, nhưng nếu Lục hoàng tử hỏi thì tiểu nhân liền đi quá giới hạn mà báo cho. Quý phi nương nương họ Tạ, tên một chữ Nhiễm, chính là đích nữ phủ Trấn Quốc Tướng quân, nhà ngoại cũng vô cùng ghê gớm....."
Những câu phía sau Thác Bạc Diên nghe không vào.


Bởi vì đều là những sự tình hắn đã sớm biết.
Thời điểm hắn ở Bắc Liêu, sau khi nghe nói Hoàng đế Lễ triều Cao Tấn đoạt vị, yêu cầu Tạ gia tiếp tục thực hiện hôn ước trước đó với Thái Tử, nhưng lại không muốn ban Hoàng hậu chi vị.


Khi đó toàn bộ Bắc Liêu đều ngóng trông Tạ gia tạo phản.
Mới đầu biểu hiện của Tạ gia cũng có chút dáng vẻ muốn tạo phản, chính là kéo lấy hôn sự không đáp lời. Khoảng thời gian đó đề tài nóng nhất của hoàng thất khi tụ hội chính là:
# Tạ Viễn Thần hôm nay phản chưa? #


# nữ nhi Tạ gia hôm nay gả chưa? #
# Hoàng đế hôm nay hạ chỉ thu lại binh quyền chưa? #
# rốt cuộc khi nào bọn họ đánh #
Tất cả mọi hy vọng cuối cùng tan thành bọt nước, bởi vì sau khi kéo dài suốt nửa năm, Tạ gia sợ!
Đích nữ Tạ gia được đưa vào cung làm Quý phi.


Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Thác Bạt thị đều nhịn không được bóp cổ tay. Lão già Tạ Viễn Thần này, đánh Bắc Liêu dùng bao nhiêu là sức lực, đến diện chống lại Hoàng đế nhà mình, sao lại sợ hả? Nếu hắn khởi binh tạo phản thì tốt biết bao nhiêu a! Nếu cảm thấy binh lực không đủ, Bắc Liêu bọn hắn hoàn toàn có thể cho mượn mà!!!!!


Xem ra vị Quý phi này chính là đích nữ Tạ gia lúc trước gả cho Lễ triều tân đế.
Sở dĩ lúc nãy Thác Bạt Diên có nghi vấn, hoàn toàn là vì đích nữ này quá giống Tạ Khuynh.
Nếu Tạ Khuynh mặc hoa phục bậc này, dáng vẻ sẽ thế nào?


Trong đầu Thác Bạt Diên nhớ lại dáng vẻ của Tạ Khuynh, sau đó thay đổi trang phục.


Nữ nhân làn da màu lúa mạch, đôi môi khô nứt ngậm cọng cỏ dại, lỗ mãng vô lễ, trên vai vác một thanh đại đao, chỉ có một đôi mắt hắc bạch phân minh, trong suốt hơn cả bầu trời được nước mưa gột rửa, nếu mặc vào trang phục hoa lệ nhu mì của Quý phi Lễ triều, yểu điệu bước đi, hình ảnh kia....


Làm người ta nhìn vào có chút không khỏe.
Thác Bạt Diên bị tưởng tượng của bản thân dọa cho rùng mình một cái, quyết đoán thu liễm, không dám nghĩ nữa.
Sau khi quần thần an tọa, cung yến đêm nay có thể bắt đầu rồi.


Vốn dĩ chủ đề của cung yến là ăn mừng và đón gió tẩy trần, nhưng vì sứ đoàn Bắc Liêu đột nhiên đến, nhân tố chủ đề đành phải làm nhạt một chút, sự tình phong thưởng sẽ không tuyên bố trực tiếp, khi cung yến chấm dứt sẽ an bài Lễ bộ và Hộ bộ khen thưởng sau.


Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới là, Lễ triều bên này vì bảo toàn mặt mũi của sứ đoàn Bắc Liêu mà giảm bớt chủ đề ăn mừng của cung yến, sứ đoàn Bắc Liêu bên kia lại chủ động nhắc đến trận chiến mấy tháng trước của Võ Uy quân cùng An cách bộ lạc.


Thác Bạt Diên chủ động bước ra khỏi hàng, đứng dưới điện đối diện với đế đài cao giọng nói với Cao Tấn:


"Bệ hạ, Võ Uy quân của quý quốc kim qua thiết mã*, khí thôn thiên hà*, An Cách bộ lạc nước ta thua tâm phục khẩu phục. Nghe nói mấy vị thủ lĩnh nước ta bị bắt, không sợ Bệ hạ chê cười, lần này tiểu vương cùng đại hoàng huynh chính là vì họ mà tới."


(Kim qua thiết mã: tư thế anh hùng của các tướng sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận.
Khí thôn sơn hà: khí nuốt núi sông.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Cao Tấn mặt không cảm xúc, nội liễm tôn quý, kiên nhẫn nghe Thác Bạt Diên nói xong mới lên tiếng trả lời:


"Hai nước giao chiến, có tử có thương, có hàng có bắt, đó là bình thường, lời này của Lục hoàng tử là ý gì?"


Thác Bạt Diên giương mắt đối diện với Cao Tấn, nhịn không được liếc mắt nhìn một cái sang Tạ Khuynh ngồi cạnh. Thấy nàng cũng đang nhìn mình, Thác Bạt Diên ưỡn ngực, không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay nói:


"Tiểu vương cùng đại hoàng huynh phụng mệnh Đại vương Bắc Liêu, tới đón mấy vị thủ lĩnh về nước."
Sau khi Thác Bạt Diên nói ra mục đích, mặt Tạ Khuynh không chút gợn sóng, nhưng lòng thì không ngừng mắng mỏ.


[ tiểu tử này ăn nhiều củ cải đường quá rồi, mấy suy nghĩ hão huyền này cũng dám nói ra ] 
[ nếu sau đó hắn không đưa ra cái điều kiện gì hợp lý, phỏng chừng ch.ết thế nào cũng không biết ]


Lời này của Thác Bạt Diên làm lửa giận nhiều người bừng lên, Cao Tấn còn chưa mở miệng, liền có không ít văn thần võ sĩ đứng ra mắng hắn si tâm vọng tưởng.
Tạ Khuynh chứng kiến tài ăn nói của mấy vị đại thần này, không khỏi tiếc nuối.


[ ài, hỏi cung yến đêm nay thất bại chỗ nào, thì chính là cho phép quan viên từ tam phẩm trở lên tham gia ]


[ nếu không có cái điều kiện này, đem đám thích nói nhảm trong Ngự Sử đài gọi lên hết, bọn họ sẽ dùng nước bọt từ cái miệng lưỡi lưu loát của mình đổi mới cách làm người của tiểu tử này ]
Cao Tấn giơ tay ngăn cản văn thần võ tướng dùng nước bọt thảo phạt Thác Bạt Diên, hỏi:


"Lục hoàng tử muốn dùng thứ gì trao đổi, nói thẳng đi."
Bắc Liêu nếu đã phái ra hai vị Hoàng tử đến Lễ triều cứu người, cũng không có khả năng đi tay không,  nhất định trong tay họ có cái gì để tự cho là Lễ triều nhất định sẽ đáp ứng, trước hết nghe xong lại nói.


Thác Bạt Diên thong dong bình tĩnh rút từ vạt áo trước ra một phong thư:
"Bệ hạ nhìn qua thư này, liền biết nước ta muốn dùng vật gì trai đổi mấy vị thủ lĩnh An Cách bộ lạc."
Cao Tấn cho Vạn công công trình thư lên, văn võ quần thần đều mong mỏi, sôi nổi hiếu kì nội dung trong phong thư kia.


Chỗ Tạ Khuynh đang ngồi, chờ lát nữa Cao Tấn mở thư ra đọc nhất định có thể thấy, tình ngay lý gian. Thời điểm Vạn công công nhận thư, nàng nhỏ giọng hỏi trước với Cao Tấn:
"Bệ hạ, thần thiếp đi nơi khác ngồi."
[ đỡ phải nhìn thấy những thứ không nên nhìn rồi chọc vào phiền toái ]


[ đã không thể trêu vào thì trốn trước vẫn hơn ]
Cao Tấn yên lặng lắc đầu xem như trả lời.
Tạ Khuynh thoải mái
[ là ngươi không cho ta đi đó nha ]
[ về sau tuyệt đối đừng trách ta nhìn lén ]
Vạn công công trình thư lên, Cao Tấn vừa nhìn thấy dòng chữ viết bên ngoài đã nhíu mày.


Hắn rút thư ra đọc lướt qua, càng đọc sắc mặt càng khó nhìn.
Tạ Khuynh nguyên bản không muốn xem nội dung bên trong, nhưng sắc mặt Cao Tấn thay đổi có thể thấy bằng mắt thường, xuất phát từ tò mò nàng thò lại gần nhìn thử, vừa thấy liền không dời mắt được, hít sâu một hơi.
[ khá lắm! ]


[ thế mà còn có chiêu này! ]
[ coi như đốt lên lửa giận của cẩu tử rồi ]
Cao Tấn bên này đang xem thư, Thác Bạt Diên bên kia liền bắt đầu diễn thuyết:


"Sáu năm trước, tiền Thái tử của quý quốc từng phụng mệnh diệt sơn phỉ Ô Long trại, bị sơn phỉ vây ở Tù Long cốc ba ngày ba đêm, thủ lĩnh Hô Diễn bộ lạc của nước ta trùng hợp đi ngang qua cứu hắn một mạng, còn giúp hắn đánh lùi sơn phỉ. Vốn muốn mời Thái tử tới Bắc Liêu làm thượng khách nhưng Thái tử từ chối,  cùng thủ lĩnh Hô Diễn nói điều kiện."


"Hắn lấy danh nghĩa Lễ quốc Thái tử đương triều hứa hẹn với thủ lĩnh Hô Diễn, chỉ cần thả hắn về, hắn liền đem một vị tiểu Hoàng tôn đưa tới Bắc Liêu, đợi tương lai hắn vinh đăng đại bảo, Bắc Liêu có thể đưa con tin tới đổi bất cứ thứ gì."


Thác Bạt Diên đem quá khứ không người biết này phô bày trước mặt mọi người.


Đây cũng là nội dung Cao Tấn đang xem, thư là do tiền Thái tử lúc còn sống tự tay viết. Hắn từng đem đứa con thứ ba Cao Nguyệt đưa đi Bắc Liêu làm con tin, hy vọng Bắc Liêu nể mặt mũi hắn, chớ làm nhục ấu tử, đối đãi thật tốt.


Trong cung yến không thiếu lão thần, đương nhiên sẽ biết sự tình năm đó Thái tử phụng hoàng minh diệt sơn phỉ Ô Long. Nhưng mọi người chỉ biết Thái tử đắc thắng mà về, không hề biết được những khúc chiết trong đó, càng không biết Thái tử vì giữ mạng mà đem thân sinh cốt nhục đưa tới Bắc Liêu làm con tin.


Người trong triều chỉ biết Tam hoàng tôn Cao Nguyệt đột nhiên nhiễm bệnh nặng, được đưa đi Giang Nam trị liệu, sau đó thì không còn tin tức gì nữa.
Bây giờ xem ra, Tam hoàng tôn cũng không phải nhiễm bệnh, mà là bị kẻ làm phụ thân vừa vô năng vừa nhẫn tâm như hắn đưa đi làm con tin.


Mà Bắc Liêu bên kia tất nhiên đã từng đưa ra yêu cầu khác, tiền Thái tử tất nhiên cùng bọn họ tới lui thân thiết.
Nhưng bây giờ Bắc Liêu không đem toàn bộ sự tình nói ra, chỉ mang mỗi việc Thái tử lấy con ra làm vật thế chấp chiếu cáo thiên hạ.


"Hừ, nói bậy nói bạ. Nếu việc này là thật, vì sao triều ta không một ai biết? Ngươi nói có chất tử thì nhất định là có sao?"
(Chất tử: con tin là nam, trái với chất nữ.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
"Lục hoàng tử kể chuyện xưa trăm ngàn chỗ hở. Còn không phải là khinh tiền Thái tử quá cố, ch.ết không đối chứng sao?"


"Không sai! Chiếu theo lời ngươi nói, lúc đó thủ lĩnh các ngươi rõ ràng có cơ hội bắt tiền Thái tử về làm con tin. Vì sao cố tình thả hắn đi, còn quanh co một vòng lớn, để hắn đưa con tin đi Bắc Liêu."
"Rắm chó không kêu, không thông chó ch.ết! Loại chuyện này đem ra nói xằng, ai tin?"


Những lời chất vấn tuôn ra từ miệng các đại thần, nhưng Thác Bạt Diên không hoảng loạn chút nào, ngược lại bình chân như vại, bộ dạng "các ngươi cứ việc chất vấn, ta mà sợ thì ta thua".
[ xem ra hắn còn chứng cứ khác! ]


[ trước mặt mọi người đem sự tình tiền Thái tử đưa con tin cho bọn hắn moi ra, chứ không chọn nói riêng, chính là để cẩu tử không thể từ chối được ]


[ mọi người đều biết hoàng vị của cẩu tử lai lịch bất chính, có thể nói là giẫm lên vai tiền Thái tử mà đoạt. Nếu việc chất tử kia là thật, vậy thì mặt ngoài Cao Tấn không thể vứt bỏ đứa bé đó, nhưng nếu muốn giữ, thì phải trả đại giới rồi ]


[ vẫn biết tiểu tử Thác Bạt Diên kia gian xảo, nhưng không ngờ lại gian xảo tới mức này! ]
[ sự tình chất tử kia sớm không nói muộn không nói, cố tình đợi người của bọn họ bị bắt về mới chạy tới nói ]
Thác Bạt Diên chờ các đại thần nói hết mấy lời chất vấn mới ung dung mở miệng:


"Sự tình năm đó, chính là Hô Diễn thủ lĩnh nước ta và tiền Thái tử quý quốc tự ước định. Đến nỗi vì cái gì mà Hô Diễn thủ lĩnh muốn thả tiền Thái tử trước, sau đó đánh một vòng lấy hài tử làm con tin, lý do này nói không chừng có thể tìm ra từ trong thư tín bao năm qua giữa hai người họ."


"Bất quá tại hạ vẫn phải khuyên nhủ chư vị một câu, sự tình của quá khứ, nếu muốn truy tới cùng, khả năng mặt mũi hai nước cũng sẽ không được đẹp, nhất là hình tượng của tiền Thái tử quý quốc sẽ tổn hại rất lớn, sợ các ngươi không tiếp thu được."
Tạ Khuynh nhẹ nhướng mày.


[ ha, lời này của Thác Bạt Diên kém chút đem mấy chữ tiền Thái tử thông đồng với địch bán nước khắc lên trán ]
[ chậc chậc chậc, trước kia vẫn nghe nói tiền Thái tử vô tài vô đức nhưng vận khí cực kỳ tốt ]


[ xem ra mỗi lần hắn ta gặp dữ hóa lành, đều không phải là nhờ vận khí tốt, mà là nhờ ôm đùi Bắc Liêu ]
[ mà Bắc Liêu bên kia đương nhiên cũng cảm thấy nâng đỡ một Thái tử mềm yếu vô năng leo lên hoàng vị trăm lợi mà không có một hại ]


[ đây là chính là lý do mà bọn hắn bắt Hoàng tôn làm con tin rồi thả tiền Thái tử ]
[ giờ sự tình chất tử bộc lộ, có trò hay để nhìn rồi ]


[ cẩu tử muốn vãn hồi uy danh hoàng tộc Cao thị, thì không thể bỏ đứa bé kia ở Bắc Liêu không màng. Cho dù là mang người về giam lỏng thì cũng không thể để hắn tiếp tục lưu lạc ở Bắc Liêu]
[ chỉ cần cẩu tử thỏa hiệp, Thác Bạt Diên liền đạt được mục đích ]
[ ai nha, tình thế khó xử a ]


Tạ Khuynh rất nhanh liền sắp xếp xong ngọn nguồn câu chuyện, sau đó bắt đầu vui sướng khi người gặp họa.
Cao Tấn sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Tạ Khuynh, nàng lập tức thu liễm biểu cảm.
Cao Tấn âm thầm thở dài, trầm giọng nói với Thác Bạt Diên:
"Những thư tín khác của tiền Thái tử ở nơi nào?"


Thác Bạt Diên thong dong trả lời:
"Bệ hạ anh minh, đương nhiên là được thờ phụng ở nơi bí ẩn nhất tại nước ta."
Cao Tấn cắn chặt răng rồi lại nhả, cầm lá thư trong tay đặt vào phong thư như cũ.
Văn võ quần thần trong điện hai mặt nhìn nhau, đợi xem Bệ hạ phản ứng thế nào.


"Bắc Liêu lần này đi sứ là muốn lấy chất tử đổi mấy tù binh An Cách bộ lạc?"
Thanh âm Cao Tấn nghe không ra hỉ nộ, nhưng tuyệt đối không một ai cho rằng hắn đang cao hứng.
[ làm sao có thể ]


[ tiểu tử Thác Bạt Diên kia rất xấu xa, hắn phí hết tâm tư đem sự tình chất tử giấu đến mức giọt nước không lọt, chính là vì ngày hôm nay ngữ kinh bốn tòa, nhất minh kinh nhân* ]
(*Bình thường im hơi lặng tiếng, đột nhiên làm khiến người ta kinh ngạc
ƯattpadTaiTheTuongPhung)


[ mấy tên thủ lĩnh An Cách bộ lạc cũng phỏng chừng cũng chỉ là một trong những mục đích của hắn thôi ]
[ khẳng định hắn còn có yêu cầu quá phận khác ]
Tạ Khuynh nghĩ như thế, vô thức cầm chén rượu lên uống, trông thấy ly của Cao Tấn trống rỗng, liền rót đầy cho hắn trước.


Thác Bạt Diên khoanh tay ôm ngực đứng dưới điện, cực kỳ tự tin, cao giọng nói:


"Chất tử quý quốc vẫn luôn được nước ta xem như khách quý, dùng để đổi vài thủ lĩnh bộ lạc thì thật là đại tài tiểu dụng. Nhưng cũng không có cách, ai bảo chúng ta đánh trận thua đây. Đổi mấy vị thủ lĩnh là thứ nhất, còn thứ hai, tiểu vương có một thỉnh cầu cá nhân, thỉnh Bệ hạ nghe qua một chút, nếu có thể đồng ý cả hai, vậy tiểu vương liền mỹ mãn."


Cao Tấn cắn răng nhìn Thác Bạt Diên, vươn tay, ý là "điều kiện gì, ngươi nói thử xem".


"Trong lòng tiểu vương có một cô nương, chính là nhân sĩ Lễ triều. Nếu Bệ hạ có thể chỉ hôn nàng cho tiểu vương, ít ngày nữa tiểu vương liền về Bắc Liêu, lấy nghi thức ngàn người đưa chất tử quý quốc trở về, tuyệt không nuốt lời."


Các đại thần trong điện châu đầu ghé tai, vừa rồi bọn họ còn tưởng tên này muốn đưa ra cái yêu cầu gì quá phận, không nghĩ tới chỉ là muốn một cô nương.
"Cô nương nhà ai?"
Cao Tấn đem ly rượu Tạ Khuynh vừa rót cho uống một hơi cạn sạch, trầm giọng hỏi.


Lúc này, nhóm người Tạ Viễn Thần đều phát giác không đúng, Tạ Viễn Thần và Tô Lâm Kỳ hai mặt nhìn nhau, muốn lên tiếng ngăn cản Thác Bạt Diên nói hưu nói vượn, nhưng chậm một bước.
Thanh âm của Thác Bạt Diên quanh quẩn trong đại điện:


"Nàng họ Tạ tên Khuynh, chính là ái nữ của Trấn Quốc Tướng quân quý quốc, cũng là người tiểu vương cầu mà không được, mất ăn mất ngủ."
[ cái gì ]


Tạ Khuynh - vừa đem rượu đưa vào miệng định rót chén thứ hai - trợn tròn mắt, rượu trong miệng còn chưa nuốt xuống, cánh tay run rẩy đem rượu rót lên mặt bàn.
"Khụ."
Tạ Khuynh vội vàng nuốt rượu, không có gì bất ngờ, bị sặc.


Cao Tấn từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, cố gắng hít sâu vài hơi bình phục tâm tình, yên lặng nhìn về phía Tạ Khuynh đang cúi đầu không dám nói lời nào.
Tạ Viễn Thần đứng dậy, trầm ổn như lão cẩu, nói với Thác Bạt Diên:


"Lục hoàng tử hậu ái, tiểu nữ không có phúc nhận, mong ngươi bỏ ý niệm này đi. Chỉ cần Tạ Viễn Thần ta còn sống một ngày, nữ nhi của ta tuyệt đối không có khả năng có dính líu gì tới người Bắc Liêu."
[ làm tốt lắm lão Tạ! ]
[ tên khốn nạn kia con mẹ nó tuyệt đối là cố ý ]


[ hắn ỷ vào lợi thế trong tay liền muốn đốt lửa, thấy chỗ nào đốt chỗ đó ]
[ lão Tạ xuất mã, trực tiếp chặt đứt những lời phía sau của hắn, chính xác! ]


Thác Bạt Diên tựa hồ đã sớm đoán được, bị Tạ Viễn Thần nói vậy cũng không tức giận, ngược lại nhàn nhã tới trước mặt ông, khom người thở dài:


"Tạ tướng quân, hai năm trước tiểu vương đã từng nói với ngài về việc đề thân, ngài cự tuyệt. Tiểu vương trở về, vốn nghĩ cứ thế từ bỏ. Nhưng hai năm qua đi, hình bóng lệnh ái chưa bao giờ phai nhạt trong trí nhớ của tiểu vương, chẳng những không quên, ngược lại càng tươi sáng. Tiểu vương đối với lệnh ái là thật tình, thiên địa chứng giám, Tạ tướng quân hà tất cự người ngàn dặm như thế? Cho tiểu vương một cơ hội, nói không chừng có thể xúc tiến giao hảo giữa hai nước, miễn đi những tranh chấp không cần thiết, chẳng lẽ không phải vẹn cả đôi đường?"


Thác Bạt Diên nói đến đường hoàng, còn nhắc đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước.
Tạ Khuynh âm thầm cắn răng.
[ thiết đầu công ]
[ lão Tạ, ngươi tuyệt đối  đừng khách khí với hắn a ]
[ đánh hắn! ]
Cao Tấn nhíu mày trợn mắt, hai tay ôm ngực, thỉnh thoảng nhìn sang Tạ Khuynh.


Không nói những cái khác, Cao Tấn hiện tại chỉ muốn biết nữ nhân này đến cùng chọc bao nhiêu nợ phong lưu bên ngoài!!!






Truyện liên quan