Chương 27: Quân ân
Cuối xuân, thời kỳ tuyển tú cũng đã tới.
Ngoài thành Tử Vi xe ngựa nhộn nhịp, đủ loại lui tới, nữ tử như tiên như hoa, nhan sắc tô điểm cho kinh thành to lớn.
Phàm là nữ quyến trong nhà quan viên thất phẩm trở lên, nữ nhi ruột thịt của nghiệp quan vinh hiển, vừa đến độ tuổi thì đều tham gia tuyển chọn.
Đối lập với cảnh tượng Bích Tiêu Cung lộng lẫy, bách hoa nở rộ tạo nên cảnh tươi sáng, Hàm Nguyên Điện vẫn cứ im ắng như mọi ngày.
Hoàng thượng hình như căn bản không để việc tuyển tú trong lòng, theo danh sách mà phân công hướng dẫn cho các nhũ mẫu, kiểm tr.a tú nữ theo lệ, hắn trước sau vẫn chưa từng hỏi lấy một câu, toàn bộ đều giao cho Hoàng hậu đi làm.
Hoàng thượng còn chưa hạ triều, Khương Nhiêu đang ở Phương Hoa Các sửa ngự sách, thị nữ Linh Ca bưng chén thuốc vào, nói là thái y đưa thuốc bổ tới.
“Ta chưa từng ngã bệnh, có phải đưa nhầm chỗ rồi không?”
Linh Ca gật đầu xác nhận, “Chính là Trương thái y tự mình đưa tới, hiện giờ còn đang chờ ở bên ngoài.”
Trương thái y… Trương Tuấn!
Nghĩ như vậy, Khương Nhiêu không khỏi có chút phiền lòng, từ lần trước vội vàng gặp mặt, hai người chưa có cơ hội gặp lại.
Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ cố chấp mà chất vấn hắn đến tận cùng, nhưng hiện giờ, đột nhiên nàng cảm thấy bất quá là chuyện cũ như gió, đã không còn cần thiết nữa.
Bất luận Trương Tuấn này rốt cuộc có phải Trương Tuấn Chi từng là vị hôn phu hay không, nàng cũng không muốn có quan hệ gì nữa.
“Vậy để đó đi, thay ta cám ơn Trương thái y đã quan tâm.”
Linh Ca nhìn chén thuốc nguội dần, muốn nói lại thôi, đúng lúc này cửa điện vang lên, Khương Nhiêu xoay người lại, không nói gì.
Trương Tuấn một thân trang phục thái y xanh xám, xách hòm thuốc đứng ở ngoài cửa, bộ dáng tuấn dật vẫn như mọi ngày.
“Không biết bệnh tình Khương cô cô có chuyển biến gì không, vi thần phụng mệnh Hoàng thượng đến bắt mạch.” Giọng nói thanh nhã vang lên.
Trương Tuấn thật là một túi da tốt ( ) tốt, bằng không kiếp trước sao có thể giao thiệp với hai tỷ muội các nàng, mọi việc đều thuận lợi.
( ) túi da: ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai
Khương Nhiêu kiềm chế lại, không muốn hai người ở chung một chỗ, “Vậy xin cứ tự nhiên.”
Bởi vì không phải là phi tần hậu cung, cũng không cần phải buông rèm treo tâm, Khương Nhiêu lộ ra cổ tay nhỏ nhắn, trắng nõn như tuyết.
Linh Ca đứng dậy muốn ra ngoài, lại bị Khương Nhiêu gọi trở về, Trương Tuấn rất lễ phép trình lên một toa thuốc, “Còn phải làm phiền Linh Ca cô nương đến dược phòng lấy một vị thuốc, ta đã chép lại trên giấy.”
Khương Nhiêu thần sắc trấn tĩnh, lẳng lặng nhìn hắn, Trương Tuấn này quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.
“Khương cô cô còn cảm thấy choáng váng đầu, hoa mắt, nôn khan khó nhịn không?”
Khương Nhiêu lắc đầu không nói, ánh mắt Trương Tuấn dừng trên mặt nàng rất lâu, Khương Nhiêu đã thu cánh tay lại, “Nếu không có trở ngại gì, xin Trương thái y cứ trở về.”
Con ngươi Trương Tuấn tắt lịm, không giống như dò xét Tưởng Anh trước đó, chỉ lặng lẽ đưa tay qua, đặt một cái vòng ngọc thạch lên trên bàn.
Khương Nhiêu chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hoa văn phía trên, bởi vì đó là tín vật đính ước hắn tặng ình, là nguồn sáng ấm áp duy nhất khi mình triền miên trên giường bệnh, lại không biết đó là uống rượu độc giải khát ( ), hư tình giả ý.
( ) uống rượu độc giải khát: ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau
Nàng giống như vô tình mà đưa tay đảo qua, chỉ nghe tiếng vang lạch cạch giòn tan, vòng ngọc kia lăn mấy vòng trên mặt đất.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Trương Tuấn rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt, hắn ngước mắt chăm chú nhìn cô gái trước mặt, người con gái mà hắn đã từng yêu rất nhiều năm, dường như ở ngay trước mắt.
Lúc trước phụ thân gây áp lực, hắn không thể không từ hôn, bởi vì Đại tiểu thư Khương gia thân thể gầy yếu, ai cũng nói nàng sống không được lâu, mà Nhị nữ nhi Khương Anh tuy rằng là con thứ, nhưng mẫu thân nàng ta được sủng ái nhất, nếu hai người lấy nhau thì vị trí sẽ vững chắc hơn.
Còn nhớ đêm hôm đó, mình quỳ suốt một đêm ngoài thư phòng của phụ thân, mẫu thân tức giận bệnh không dậy nổi.
Hắn không phải thánh nhân, không thể vứt bỏ con đường làm quan của dòng họ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, lén tìm Khương Anh, làm ra vẻ ghét bỏ Khương Nhiêu. Khi từ hôn, Khương Nhiêu lại bình tĩnh ngoài dự đoán, thậm chí còn không liếc hắn một cái, chỉ giữ lại ình một câu cuối cùng, đó là từ nay về sau, ta và huynh ân đoạn nghĩa tuyệt.
Ân đoạn nghĩa tuyệt…
Không ai biết sau lưng nụ cười gượng đó, mình đã khổ sở thế nào, ngày cưới Khương Anh kia, ánh mặt trời rực rỡ cũng mất đi màu sắc.
Khương Nhiêu ốm ch.ết, hắn nhiều ngày liên tục không vào triều, ngày đêm cầm chiếc vòng ngọc kia thì mới ngủ được.
Lên trời xuống đất, cuộc đời này, hắn biết, Khương Nhiêu cũng không thể tha thứ ình, mà chính mình cũng vĩnh viễn không thể yêu thương một ai khác.
Cho đến sau đó, thành thân không bao lâu, Khương Anh liền té ngựa qua đời, hắn lo hậu sự, ngồi lặng trước mộ phần, thậm chí có chút khuây khoả khó nói.
Có lẽ, quả thật là có nhân quả báo ứng, mình đã phụ lòng quá nhiều người, cuối cùng vẫn còn ở lại.
Cho nên hắn mất đi tất cả, vừa tỉnh lại đã nằm ở trong thành Tử Vi Đại Chu triều Chiêu Hoà, biến hóa nhanh chóng, trở thành thái y Trương Tuấn.
Thu hồi suy nghĩ, hắn ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vụn, bất luận như thế nào, chỉ cần có thể gặp lại nàng thì đã là xa xỉ, nghĩ đến đây, trong lòng nổi lên một trận vui sướng chưa bao giờ có.
Nàng nhất định chính là Khương Nhiêu, bởi vì ánh mắt này không lừa được hắn, hơn nữa nàng vung tay làm vỡ vòng ngọc, chẳng phải là nói rõ trong lòng có hận?
Cho dù là hận, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Người mình có tình cảm chân thành nhất, lại đứng ngay trước mặt mình, hơn nữa vẫn xinh đẹp như xưa, vẫn động lòng người như trước. Còn có gì có thể so sánh với cảnh xuân càng thêm động lòng người lúc này đâu?
Khương Nhiêu vừa ra tay thì có chút hối hận, kỳ thật bất quá là nghẹn một hơi mà thôi, vốn cho là nếu có đau xót khắc cốt ghi tâm thì sẽ có oán hận khắc cốt ghi tâm, nhưng khi hắn đứng ở trước mặt lại không thể dấy lên cơn hận.
Tất cả tình cảm của Trương Tuấn Chi đều chôn cùng khi ch.ết bệnh ở kiếp trước.
Không yêu, cũng sẽ không hận. Hiện giờ, chỉ là người xa lạ không liên quan gì mà thôi.
Nhưng thấy Trương Tuấn cầm chiếc vòng ngọc vỡ nát lên, khóe môi lại lộ ý cười nhợt nhạt.
“Vi thần hôm khác lại đến, Khương cô cô hãy bảo trọng thân thể.” Trương Tuấn ngoài miệng cũng không tiếp tục hỏi đến cùng, cầm vòng ngọc đứng dậy rời đi.
“Ngươi không cần đến nữa.” Khương Nhiêu bị hắn làm ờ mịt không hiểu ra sao, Trương Tuấn lại cúi đầu nói, “Vi thần nhất định sẽ đến nữa, đây là trách nhiệm của vi thần, cáo từ.”
—
Hoàng thượng vừa hạ triều, Khương Nhiêu đã chuẩn bị xong thường phục và khăn, chờ ở trong phòng.
Vệ Cẩn sải bước đi vào, ngồi lên trên giường, Khương Nhiêu liền tiến lên, nhẹ nhàng cởi long quan cho hắn, Vệ Cẩn tuy rằng nhắm mắt, nhưng nét mặt xem ra rất là thư thái.
“Ngồi ba canh giờ, bả vai thật đau nhức.” Vệ Cẩn cũng không nâng mắt, Khương Nhiêu thì thầm trong lòng, nhưng động tác vô cùng mềm mại, quỳ ngồi sau lưng hắn bóp vai.
“Tốt lắm, lực đạo lớn chút nữa.” Vệ Cẩn hết sức tận hưởng, hơn nữa dường như rất hưởng thụ việc Khương Nhiêu hầu hạ, trái phải nặng nhẹ vừa phải.
Vận động xong, Khương Nhiêu đã mỏi eo đau lưng, nhưng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài.
Vệ Cẩn rốt cuộc cũng mở mắt ra, sóng mắt dồn dập, đưa tay kéo nàng lại gần chút, một bàn tay cầm cánh tay của nàng, bóp nhẹ vài cái.
Thỉnh thoảng lại còn đưa mắt ra hiệu, Khương Nhiêu lập tức hiểu ý, cười tủm tỉm nói, “Nô tì không dám chịu sự đãi ngộ của bệ hạ.”
“Còn mỏi không?” Vệ Cẩn bóp xong cánh tay trái rồi đổi sang cánh tay phải, cách lớp y phục, xúc cảm mềm mại dưới tay như là lên cơn nghiện.
Khương Nhiêu hơi cúi đầu, im lặng hồi lâu mới nói, “Vẫn còn mỏi chút, bệ hạ có thể nặng hơn tí.”
Vệ Cẩn hắng giọng cười một tiếng, nhẹ nhàng buông tay ra, Khương Nhiêu biết tính tình của hắn, ngươi càng muốn cái gì, hắn lại càng không thoả mãn.
Làm Hoàng thượng, chẳng lẽ đều có… đam mê khác biệt như thế?
Toàn Cơ cùng hai tiểu cung nữ tiến vào, bưng hơn mười cuốn tranh cuộn, “Bích Tiêu Cung đưa bức họa tú nữ lại đây, bệ hạ cần xem một chút?”
Khương Nhiêu làm như bịt tai không nghe, vẫn thay hắn cởi bỏ long bào đâu vào đấy, đem nội sam tới.
“Không cần, mấy ngày nữa sẽ điện tuyển, thấy nhiều sẽ sinh chán ghét.”
“Dạ.” Toàn Cơ lẳng lặng đáp lại lui ra.
Thay thường phục, Vệ Cẩn đột nhiên quét ánh mắt ở trên người nàng, “Thay quan phục này đi, chốc lát theo trẫm đi một nơi.”
“Nô tì là nữ quan ngự tiền của bệ hạ, không dám ăn mặc tùy tiện.”
“Người bên cạnh trẫm, tất nhiên phải khiến trẫm nhìn hài lòng mới được.” Vệ Cẩn xưa nay như thế, mọi chuyện không cho bất luận kẻ nào cự tuyệt, Khương Nhiêu cũng không phải là thật sự từ chối, chẳng qua ngoài miệng hay dựa theo quy củ nói một câu.
Chờ Khương Nhiêu thay y phục xong, Vệ Cẩn đang uống trà ngẩng đầu lên, mặc dù chỉ là gật đầu ra hiệu, nhưng ngạc nhiên trong mắt chợt lóe lên vẫn cứ biểu hiện ra.
Váy dài màu xanh lam, hoa hải đường như ẩn như hiện, áo khoác gấm phủ ngoài trường sam, lay động như gió xuân lướt qua mặt, gọn gàng mà quyến rũ.
Vệ Cẩn lại uống một ngụm, thầm nghĩ ánh mắt chọn nữ nhân và xiêm y của mình quả nhiên rất tốt, bộ y phục này càng tăng thêm vẻ đẹp của Khương Nhiêu.
Vương thượng nghi thấy thế, vẫn cứ nhắc nhở một câu, nói là nữ quan chưa từng có tiền lệ như thế, nhưng Vệ Cẩn hình như căn bản không nghe, lập tức đi ra cửa điện.
Khương Nhiêu nhắm mắt theo đuôi, Vệ Cẩn chỉ cho Cao Ngôn đi theo, cũng không làm lớn chuyện.
Sau một lúc, trong gió chợt có một mùi hương thơm ngát phả tới, cung xá chằng chịt dần dần mở ra, hương tuyết tựa biển.
“Hoá ra là nơi này.” Khương Nhiêu nhìn cảnh đẹp trước mắt, tự lẩm bẩm, Vệ Cẩn quay đầu nhìn sang, “Nơi này tên là Hải Đường Uyển, đêm đó chỉ có hoa đào, nay hải đường nở rộ, nhưng mà càng đẹp mắt nhỉ?”
Lần trước đánh bậy đánh bạ chạm mặt Vệ Cẩn ở đây, nhưng không hề nhớ rõ đường đi, lúc này nhìn lại dưới ánh mặt trời, càng tăng thêm diễm lệ.
Chưa từng nghĩ, hắn thế nhưng cũng còn nhớ.
“Nô tì thích nhất hải đường kiều mị, vừa không phô trương, nhưng rực rỡ mười phần.”
Vệ Cẩn hài lòng nói, “Trẫm biết, cho nên mới dẫn nàng tới đây, nếu không biết thưởng thức thì quả nhiên là không thú vị.”
Khương Nhiêu bật thốt lên, “Bệ hạ biết?”
Vệ Cẩn sải bước đến giữa biển hoa, khoanh tay nói, “Trí nhớ trẫm rất tốt, trước đây nàng đã từng nói qua một lần.”
Khương Nhiêu đỡ trán, ngày ấy khi đang chép văn trong thư phòng, quả thật có thuận miệng nói qua.
Lại nhìn hải đường trên váy, hợp với một mảnh kiều hoa trước mặt, Khương Nhiêu không khỏi có chút lâng lâng, Hoàng thượng đây coi như là thỏa mãn sở thích của mình sao?
“Theo trẫm.” Vệ Cẩn không kiên nhẫn thúc giục vài tiếng, Khương Nhiêu bước nhỏ đuổi theo.
Người trước mặt đột nhiên dừng lại, Khương Nhiêu có chút đăm chiêu, suýt nữa thì đụng vào, lại bị Vệ Cẩn giữ chặt.
Mặt mày hắn dãn ra, tay nâng một đóa hải đường, “Đừng nhúc nhích.”
Khương Nhiêu hơi nghiêng mặt, Vệ Cẩn liền một tay nâng mặt nàng lên, tự nhiên cài lên búi tóc.
Động tác tuy rằng cứng rắn, nhưng rất nhẹ nhàng.
Khương Nhiêu vẫn duy trì nụ cười yếu ớt, Vệ Cẩn cứ mải miết như vậy, giống như là đang thưởng thức.
“Hải đường quả thật kiều diễm hơn hoa đào rất nhiều.”
Khương Nhiêu vẫn duyên dáng đứng giữa biển hoa, ôn nhu cười với Vệ Cẩn, một nụ cười trong chớp mắt kia như bụi hoa nở rộ phong tình.
Gió nhẹ lướt qua, đung đưa mép váy, cùng với hải đường trước mắt tựa như hoà làm một thể.
Đẹp không sao tả xiết, hoa không say mà người tự say.
Vệ Cẩn đột nhiên giữ lấy đầu vai nàng, “Trẫm thưởng nàng hoa hải đường nàng thích nhất, nàng nên báo đáp như thế nào?”
Khương Nhiêu bị hắn đột nhiên chuyển đề tài, nhất thời mở to mắt, “Hay là, nô tì cũng ngắt một đóa cho bệ hạ?”
Vệ Cẩn được đằng chân lân đằng đầu, dứt khoát giữ vòng eo nhỏ nhắn của nàng lại, vòng ra trước người, “Trẫm muốn nàng chủ động làm chuyện tối hôm qua.”
Hắn nói chưa dứt lời, một câu này nhất thời gợi lên chuyện tối hôm qua, bị đè trên án thư bóc lột nửa canh giờ, sự đòi hỏi như vậy thật khiến nàng chịu không nổi, cho tới bây giờ đôi môi vẫn còn chút sưng, eo mỏi lưng đau…
Hai gò má Khương Nhiêu như rặng mây đỏ dày đặc, nàng nâng mắt lên, nhìn Vệ Cẩn một chút, sau đó vô cùng ngoan ngoãn kiễng mũi chân, chậm rãi để sát vào.