Chương 45: Bí mật

Mặt trời lên cao, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ bằng sa mỏng như cánh ve, để lộ từng quầng sáng.
Vừa ngủ sâu một giấc, mãi đến tỉnh lại, bên hông vẫn vô cùng đau, Khương Nhiêu theo bản năng sờ qua bên cạnh, cũng không ngờ vừa vặn nắm tay của nam nhân.


Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Vệ Cẩn đan cánh tay bên người, nở nụ cười nhìn nàng.
Thưòng ngày đến canh giờ này, hắn sớm đã vào triều, đều là một mình Khương Nhiêu sửa sang lại giường, nay như vậy, thật ra lại thấy không quen.


Kéo tấm chăn phù dung lên, đắp lên bờ ngực trắng noãn, nàng nhõng nhẽo, “Nô tì đau hết cả người, không muốn đứng dậy.”
Vệ Cẩn nhéo cái cằm xinh xắn của nàng một cái, “Không muốn đứng dậy thì khỏi đứng dậy, trẫm cũng thừa dịp này khoan khoái mấy ngày.”


Lúc trên giường, Khương Nhiêu chưa bao giờ tuân theo lễ nghi quân thần, Vệ Cẩn đơn giản sẽ không trói buộc nàng, điềm đạm hồn nhiên như vậy, quả nhiên là người bên ngoài muốn bắt chước cũng bắt chước không được.


Mỗi khi tình cảm nồng nàn, vui sướng tới cực điểm, Khương Nhiêu không chần chừ mà gọi “A Cẩn, A Cẩn”, nam nhân kia lại càng thêm hưởng thụ, cứ như thế, Khương Nhiêu tuy là thân thể thướt tha phong tình nhưng cũng không chịu nổi sự đòi hỏi của hắn, ngược lại có phần yếu ớt, lại không biết sẽ tăng thêm tư thái phong lưu khác.


“Nếu đã đến đây, bệ hạ cũng không thể ở cùng với nô tì, Hoàng hậu nương nương thường xuyên lại đây, nếu nô tì không biết lễ nghi, cũng không dám xấc xược như thế,” Khương Nhiêu vòng tay lên cổ hắn làm nũng, “Nếu chọc Hoàng hậu nương nương không vui, sau này hồi cung, chỉ sợ nô tì sẽ thành cái đinh trong mắt mọi người…”


available on google playdownload on app store


Vệ Cẩn dừng ở bên hông nàng, “Hậu cung của trẫm không chấp nhận có người gây sóng gió.”


Khương Nhiêu bĩu môi, đấm một cái vào ngực hắn, “Đó là suy nghĩ của nam nhân các chàng, A Cẩn không thể lúc nào cũng ở hậu cung, trong lúc đó, nếu nữ tử so đo với nhau, còn khó ứng phó hơn giết địch trên chiến trường.”


Vệ Cẩn cười cười, không nói gì, đạo lý này từ bé hắn đã hiểu được, hắn tận mắt nhìn thấy Tịnh Quý phi đã phá huỷ dung mạo nữ nhân Phụ hoàng thích nhất thế nào, đẩy vào hào ra sao.
Năm đó, hắn vừa tròn mười bốn tuổi.


Công chúa Đại Yến tiền triều nước mất nhà tan, nay rốt cuộc là sống hay ch.ết, là người hay quỷ, chỉ sợ thế gian không ai biết.


“Thai vị Bạch Chiêu nghi trước giờ khỏe mạnh,” Khương Nhiêu tự lẩm bẩm, “Nô tì không tin không có người ra tay mà vô duyên vô cớ sinh non. May mà mẹ con bình an, nhưng nghĩ đến đây thì đã cảm thấy vô cùng sợ hãi.”


Vệ Cẩn vỗ vỗ phía sau lưng nàng, “Ở bên người trẫm không ai dám làm hại nàng.” Hắn dừng một chút, lòng bàn tay di chuyển đến vùng bụng bằng phẳng, vô cùng thân thiết tựa vào chiếc cổ mềm mại thơm ngát của nàng, “Nhiêu nhi, sinh cho trẫm một đứa bé.”


Khương Nhiêu đỏ mặt giả câm vờ điếc, mặc kệ hắn ôm, Vệ Cẩn nói tiếp, “Trẫm biết trong lòng nàng còn băn khoăn, sau khi khởi hành hồi cung là có thể gặp Yên Tần Hầu phu nhân. Trước đây trẫm đã đồng ý với nàng, trẫm sẽ thay nàng loại trừ hết thảy chướng ngại, để nàng không còn băn khoăn nữa, cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của trẫm.”


Từ từ ngẩng đầu lên, Khương Nhiêu nhẹ nhàng hôn lên lông mày hắn, “Chuyện cũ đã qua thì thôi, ta sẽ không làm gì tổn thương đến A Cẩn.”


Tạ Uẩn đi theo đại ca săn bắn, không yên lòng ngồi ở trên lưng ngựa, cảnh tượng lúc này vô cùng long trọng, rượu ngon cao lương mỹ vị đều không hề gây hứng thú, toàn bộ tâm tư của hắn đều dành cho tiểu mỹ nhân sẽ nằm trong tay khi đêm tới.


Đại tỷ và Hoàng thượng cùng đi với nhau, tôn trọng nhau như khách nhưng rất là hài hòa, có thể nhấm nháp vẻ đẹp như thế, quả nhiên chuyện vui nhất thế gian.
Kẻ ăn chơi trác táng này không biết từ đâu ra, bừa bãi ngang ngạnh, có chút hâm mộ Hoàng đế.


Vất vả lắm mới đến chiều tà, rồi trăng rằm lặng lẽ treo lên đầu cành, đêm nay Hoàng thượng đại khai đặc xá, mọi người đều tắm rửa ở Ôn Tuyền Cung.
Tạ Uẩn vốn định cáo ốm không đi, nhưng đại tỷ mấy ngày nay phái người đến canh chừng, một chút cũng không có cơ hội xuống tay.


Nhưng càng bức bách hắn, hắn càng chống đối, Tạ Uẩn chính là loại người như vậy.
Quầng sáng trong đầu chợt lóe, mưu kế nổi lên, Tạ Uẩn thay quần áo rửa mặt, nghiêm chỉnh theo đại ca và phụ thân đến Ôn Tuyền Cung.


Dọc theo đường đi hắn vô cùng trầm tĩnh, đến cung xá, cũng không có gì hành vi gì quá trớn, ngay cả thị nữ Hoàng thượng ban cho cũng không nhúng chàm.
Tạ Thiên thở phào nhẹ nhõm, đệ đệ này chung quy cũng hiểu chuyện một chút.


Thiên tử cho tắm, nam quyến đều tham gia, Hoàng hậu đi theo dùng tiệc xong thì khởi giá hồi cung.
Tạ Uẩn đắm chìm trong suối nước nóng, lửa giận trong lòng càng khó nhịn, đại ca và phụ thân thì ở cách vách, tiếng đàn sáo lượn lờ như chốn bồng lai vậy.


Đôi mắt hoa đào của Tạ Uẩn nhếch lên, hắn vẫy vẫy tay với nội thị bên cạnh.
Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Tạ Uẩn đã thay một bộ áo bào rộng có chút cợt nhả, lén chạy ra ngoài từ Ôn Tuyền Cung, tiểu nội thị kia chìm nửa người trong ao nước, không dám lên tiếng.


Sau điện là một khu rừng trúc đuôi phượng rậm rạp, cỏ thơm ngát hương mọc đầy đất, tựa như đất ấm thiên nhiên.
Bóng dáng trong rừng lay động, Tạ Uẩn mượn ánh trăng nhàn nhạt, liền nhìn thấy bóng hình xinh đẹp ngày nhớ đêm mong kia.


Hắn nhanh chóng tiến lại gần, tách cành trúc ra, “Đã để cô cô đợi lâu.”
Người nọ cúi đầu cười nhẹ một tiếng, xoay người đi sâu vào trong rừng trúc, Tạ Uẩn vội vàng chạy theo.


Xiêm y, búi tóc mai, ngay cả trâm ngọc trên đầu cũng giống Khương Nhiêu hôm qua y như đúc, cô gái Tạ Uẩn ao ước, tất nhiên hắn vô cùng bén nhạy, một chút đều có thể nhớ rõ ràng.
Lại nhìn bóng người xinh đẹp thướt tha kia, chiếc cổ và mu bàn tay lộ ra nước da trắng như tuyết, chắc chắn rất vừa ý hắn.


Hai người một trước một sau, dần dần đi tới Hợp Hoan Điện.
Bởi vì Tưởng Anh bị phạt, vì thế không dám lộ mặt, chỉ chờ đợi tin tức ở Hợp Hoan Điện.


Mới vừa rồi Vu Đào lại đây, nói là Khương Nhiêu đã mắc câu, đồng ý đi dạo ở rừng trúc đuôi phượng, lại lấy thẻ bài của Khương Nhiêu ra. Tưởng Anh vốn luôn đa nghi cẩn thận lúc này mới tin tưởng.


Lúc gần đi, Vu Đào lại lắp bắp cầu xin nàng ta đừng đem việc này nói cho Hoàng hậu, Tưởng Anh ra vẻ tính trước kỹ càng, đồng ý với Vu Đào.


“Ở đây hành sự không tiện, Tạ công tử hãy theo ta vào trong phòng đi…” Cô gái che nửa mặt, giọng nói vừa thấp lại mềm mại, Tạ Uẩn sắc tâm vào đầu, không nghĩ nhiều, luôn miệng đáp lại.


Nàng lại dừng bước, “Đợi ta tắt nến trong điện đã rồi công tử hãy vào, chớ để cho người bên ngoài biết được…”
Thân ảnh yểu điệu vụt qua, biến mất ở khu vườn phía sau Hợp Hoan Điện.


Tạ Uẩn nấp ở trong rừng, nhìn ánh sáng đèn dầu trong điện nhỏ như hạt đậu, thầm nghĩ Khương Nhiêu này quả nhiên vô cùng cẩn thận, lại âm thầm muốn phát tiết dục vọng với nàng một lần.
Tưởng Anh thấy Vu Đào vội vã chạy vào, ngay cả quần áo đều xốc xếch, trong lòng thấy không ổn.


“Cô cô cứu ta, Khương ngự thị và tiểu Thế tử ầm ĩ, nàng ta… nàng ta còn đánh tiểu Thế tử một bạt tai… Nói muốn tìm Hoàng thượng nói rõ lý lẽ!” Vu Đào thất kinh, túm lấy tay áo Tưởng Anh.


Lòng bàn tay Tưởng Anh chợt lạnh, “Nhưng chưa tới giờ, lúc này Hoàng hậu nương nương còn chưa kịp đến…” Dứt lời liền hung hăng đẩy Vu Đào một cái, “Đều tại ngươi tay chân vụng về làm ăn vô tích sự! Lúc này chỉ có thể lui một bước, để lại thẻ bài của nàng ta ở trong rừng trúc, nghĩ cách giữ họ lại!”


“Nếu Hoàng hậu phát hiện chúng ta cũng ở đấy thì phải làm sao?” Vu Đào thấp giọng khóc lên, khiến Tưởng Anh cực kỳ rối rắm.
Nàng ta vừa bước đi, Vu Đào lại nói, “Chỉ sợ nhóm cung nhân đã sắp tới, nô tì không dám đi ra ngoài…”


Tưởng Anh xưa nay là người không kiên nhẫn, lúc này lại bị Vu Đào khóc đến rối loạn, nghĩ đến tính tình của Hoàng hậu, đành phải trở lại.


“Ngươi nhanh đi ra ngoài, đừng làm phiền ta.” Tưởng Anh mặc kệ Vu Đào năn nỉ, đuổi nàng ta ra ngoài, thổi tắt ánh nến, tựa lên giường định xem biến cố lần này, không đếm xỉa đến.


Tuy rằng sự tình vượt ra ngoài dự đoán, nhưng danh dự Tạ thế tử và Khương Nhiêu xem như đã xong rồi, mặc dù Hoàng thượng có lại đây, nhìn thấy sao không sinh thù ghét?
Nàng ta càng nghĩ càng cảm thấy sắp được việc, cũng không ngại ngoài điện có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.


Nàng ta vội vàng lui vào trong, buông rèm xuống, che khuất thân mình, nín thở im lặng nghe.
Cửa điện mở ra, trong bóng đêm, không thấy rõ hình dáng.
Ngay lúc Tưởng Anh đang ngờ vực, đột nhiên bị người khác mạnh mẽ ôm lấy, đặt ở trên giường!


Mọi chuyện hoàn toàn bất ngờ, Tưởng Anh vừa định kêu cứu, đã bị người nọ dùng sức chặn môi, tiến đầu lưỡi vào.
Tay chân đá lung tung, bị người nọ ra sức giữ lấy, Tạ Uẩn cho là nàng ta giả bộ, liền lập tức xé rách y phục của nàng ta.


Nơi mềm mại trước ngực bị hung hăng nắm lấy, Tưởng Anh vừa thẹn lại sợ, há miệng cắn hắn.
Tạ Uẩn ăn đau, thầm nghĩ Khương Nhiêu này đã đáp ứng cuộc hẹn, còn giả trinh tiết liệt nữ cái gì, lòng thương tiếc không khỏi vơi hơn phân nửa, chỉ muốn nhanh chóng nếm thử tư vị.


Dù sao sức lực nam nữ khác biệt, vả lại vóc người Tưởng Anh thon nhỏ, dục vọng vào đầu nam nhân còn lớn hơn nữa! Căn bản không thể nào phản kháng.


Tạ Uẩn dùng một tay hung hăng che miệng nàng ta lại, một tay khác đã kéo váy sam xuống hơn phân nửa, cúi đầu cắn quả anh đào kia, ʍút̼ không ngừng, “Dáng người cô cô thật tốt, quả thật là vừa thơm lại vừa mềm mại, khiến ta không nỡ bỏ qua…”


Tưởng Anh nghe vậy sửng sốt, trong đầu ầm ầm nổ vang! Người này đúng là Tạ Uẩn!
Nhưng Tạ Uẩn này đang cao hứng, làm sao để ý? Bàn tay không an phận đã luồn xuống dưới thân, hết sức ɖâʍ loạn.


“Mau thả ta ra, có người bày mưu hãm hại…” Tưởng Anh hổn hển hô lên, Tạ Uẩn căn bản nghe không rõ, hoàn toàn đè lên người nàng ta, đòi hỏi không ngừng.
Tưởng Anh trong cơn phẫn nộ, lòng nóng như lửa đốt, người nọ còn liên tiếp làm nhục nàng ta, căn bản không thể thoát thân.


Ngoài điện bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng Lưu Ly truyền đến, “Nương nương, đúng là ở đây.”
Thậm chí ngay cả tiếng kêu cứu còn chưa kịp thốt ra, cửa điện đã bị người ta đẩy vào.
Ánh đèn thoáng chốc sáng lên, soi rõ bốn bóng người.


Hoàng hậu nhìn chằm chằm hai người gần như trần trụi trên giường, đôi mắt đẹp như bị lửa đốt.
Tưởng Anh run rẩy, lại phát hiện một chữ cũng nói không nên lời.


Hoàng hậu thường ngày dáng vẻ đoan trang khoan thai, vào lúc này đã không nén được lửa giận. Nàng nặng nề bước tới, vung tay chưởng một cái, “Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng! Dám làm ra cái chuyện đê tiện như vậy!”


Tạ Uẩn bị đánh, tuy rằng e ngại đại tỷ, nhưng nghĩ dù sao cũng là tỷ tỷ ruột, bất giác tức giận tăng lên mấy phần, hắn đem quần áo che ở trước người Tưởng Anh, “Dù sao đi nữa hôm nay kết cục đã định, đại tỷ đưa nàng cho ta, chúng ta coi như xoá bỏ.”


Hoàng hậu nhìn bộ dáng phóng đãng ngỗ ngược của hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đẩy hắn sang phía Tưởng Anh, “Thường ngày sợ ngươi sinh sự, nhưng không ngờ đánh ch.ết cái nết không chừa, trước khi đi còn phải gây ra thị phi!”


Cái này không quan trọng, khi Tạ Uẩn thấy rõ khuôn mặt cô gái trên mặt đất, sắc mặt không khỏi tối sầm.
Hắn chợt đứng dậy hô to, “Tại sao lại là người này! Khương Nhiêu đâu?”


“Khương Nhiêu?” Vẻ mặt Hoàng hậu kinh ngạc, đôi mi thanh tú chau lại, “Hoá ra tâm tư của ngươi đúng là thế này!”


Nhìn bộ dạng thất bại, bực bội vò tóc của Tạ Uẩn, Hoàng hậu tức giận đến cả người phát run, “Đứa con gái nịnh hót kia rốt cuộc đã dùng mê hồn thuật gì mà câu hồn các ngươi vậy!”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Tạ Uẩn đột nhiên nhìn thẳng ra cạnh cửa.


“Lời này của Hoàng hậu nương nương thật là oan uổng cho nô tì.”
Hoàng hậu bỗng nhiên quay đầu lại, cả người lảo đảo, được Lưu Ly đỡ lấy.
Ngoài điện có bốn người đang đứng, Vu Đào đứng sau Cao Ngôn, mà Khương Nhiêu lại đứng bên cạnh Vệ Cẩn, nở nụ cười hành lễ với nàng.


Sắc mặt Vệ Cẩn không tốt, nhưng không nhìn ra cảm xúc gì, đảo mắt qua đám người Tạ Uẩn.
Hoàng hậu vội vàng lại gần, “Là thần thiếp quản giáo không tốt, thế cho nên nội đệ (*) phạm sai lầm, mong bệ hạ thấy nó còn nhỏ mà xử phạt nhẹ.”
(*) nội đệ: em trai vợ


Tạ Uẩn nén giận tiến tới quỳ xuống, nhưng ánh mắt cũng chưa từ bỏ ý định dừng ở trên mặt Khương Nhiêu quyến rũ động lòng người.


“Trẫm không muốn tiếp tục truy cứu việc này nữa,” Vệ Cẩn trầm giọng, ngay lúc Hoàng hậu nhẹ nhàng thở phào, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên, “Nhưng Hoàng hậu quản giáo không nghiêm, không làm tròn bổn phận, phạt cấm túc ở Tử Thần Cung suy nghĩ một tháng, tạm để cho Hoa Thục phi quản lý lục cung.”






Truyện liên quan