Chương 29: Lịch sử

Từ rất lâu về trước, khi vị “Thị Thần” đầu tiên xuất hiện trong một thị tộc thương nhân nọ, đã mở ra chế độ thị tộc dài dằng dặc. Thị tộc tách biệt hẳn với quốc gia, thường có tôn ti trật tự sâm nghiêm và tập quán phong phú, tộc nhân tín ngưỡng thờ cúng Thị Thần, Thị Thần che chở tộc nhân và khiến gia tộc trở nên phồn vinh. Thị tộc không hề biến động thường xuyên như việc quốc gia thay đổi triều đại, từ khi ra đời, tất cả các thị tộc chắc chắn sẽ có kết cấu ổn định và việc thị tộc phát triển là điều tất nhiên.


Có một thời gian dài rất nhiều quốc gia nhỏ bé đều sinh tồn dựa vào thế lực khổng lồ của các thị tộc, mọi quốc gia đều kỳ vọng được thị tộc hùng mạnh nào đó ủng hộ và giúp đỡ.


Tần Thị Thần ra đời thời kỳ đầu giai đoạn giữa của chế độ ấy, ngài đã chứng kiến suốt mấy ngàn năm lịch sử, vào trăm năm trước lúc thời thế hết sức hỗn loạn, còn từng chứng kiến mười mấy thị tộc diệt vong —— bởi vì quốc gia những thị tộc này giúp đỡ tham gia chiến tranh, mất nước, gia tộc diệt vong, vậy nên Thị Thần cũng cứ thế mà tiêu tan.


Nhân loại luôn luôn phát triển, mấy ngàn năm trước sự phát triển đó chậm chạp tới cực độ, nhưng mấy trăm năm gần đây, đột nhiên mọi thứ cứ như bị một sức mạnh bí mật nào đó chi phối, thay đổi nhanh chóng đến mức khiến người ta quay cuồng. Ma quỷ và bệnh dịch đáng sợ đã từng là thứ khiến nhân loại sợ hãi nhất không còn nữa, thậm chí đến thời cận đại chẳng còn mấy người tin chúng từng tồn tại. Nhân loại phát triển theo cách hoàn toàn mới, lòng tín ngưỡng với Thị Thần dần dần cũng biến mất theo.


Hơn hai trăm năm trước, chính là phần kết cho mấy ngàn năm chia cắt các châu lục, ấy là lúc chính quyền ba sáu châu lục địa phía đông thống nhất với nhau. Chiến tranh kéo dài cả trăm năm cuối cùng cũng dựng ra tình thế ngày hôm nay.


Vào một trăm năm chiến tranh liên miên ấy có rất nhiều thị tộc bị xâm chiếm, không ít người cảm thấy rụt đầu rụt cổ để thị tộc bảo vệ mình thật vô nghĩa, trong thời đại hỗn loạn đó biết bao người khát vọng mình sẽ là kẻ tạo ra một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Người cầm quyền ở một chi nọ trong thị tộc Tần dứt khoát rời khỏi thị tộc, dẫn tộc nhân cả thị tộc ấy tham gia chiến tranh, thành lập một quân đoàn.


available on google playdownload on app store


Cuối cùng, chi này trở thành một trong những người thuộc phe chiến thắng, người cầm quyền vì là tướng quân trong quân đoàn nên hiển nhiên sẽ có tương lai xán lạn, nhưng hắn ta chưa thấy đủ, hắn muốn có thêm nhiều quyền lợi hơn nữa.


Lúc ấy, hầu hết các Thị Thần đều đã bước vào kỳ suy yếu, nhưng lời hiệu triệu của thị tộc vẫn rất có sức nặng, với chính quyền Đông Châu còn non trẻ mà nói, sự tồn tại của thị tộc như hủ tục cả ngàn năm nay, nếu không thể loại bỏ cái ung đấy, họ sẽ không thể thay đổi tình thế thị tộc tiếp tục hùng mạnh như cả ngàn năm qua, vì vậy mà cũng không thể hoàn toàn khống chế được Đông Châu.


Tần tướng quân xuất thân từ thị tộc, lại là một trong những người cầm quyền trong chính quyền Đông Châu nổi dậy, hắn ta quyết định hủy diệt chế độ thị tộc, bắt đầu là chính thị tộc của mình. Một khi hắn ta đã mở đường đi trước mạnh tay đánh chiếm thị tộc, thì hắn ta có công lớn nhất, nếu được những người không thuộc thị tộc ủng hộ còn có cơ hội tranh tư cách trở thành người đứng đầu chính quyền tối cao của Đông Châu —— chỉ có Du Châu thuộc về thị tộc Tần này thôi, hiển nhiên chẳng là gì so với toàn bộ lục địa phía Đông.


Với dã tâm hừng hực, hắn ta quay trở về vùng đất thuộc về thị tộc Tần. Tiếc rằng, khi hắn đưa ra ý kiến hủy diệt Thị Thần, giải tán thị tộc không chỉ bị các tộc nhân phủ nhận mà còn bị trách cứ. Nhưng Tần tướng quân đã chuẩn bị từ lâu, hắn ta ra lệnh cho quân đoàn lập tức bao vây Du Châu, khống chế những tộc nhân của các chi khác vẫn còn đang ngỡ ngàng, rồi dẫn người bên chi mình tới điện thờ chuẩn bị hủy diệt Thị Thần.


Trước đó, tất cả mọi người ngầm thừa nhận chỉ có thị tộc biến mất thì Thị Thần mới tiêu tan, nhưng không biết hắn ta học được cách từ đâu mà dẫn những kẻ ác đồ (*) đến giết trong điện thờ, âm mưu khiến Thị Thần bị ô nhiễm, chờ ngài trở thành “Quỷ” mất đi thần trí, rồi lợi dụng Thị Thần giết ch.ết hết tộc nhân, sau đấy bị phản lại bằng cách tự tiêu tan —— Người thuộc thị tộc Tần nhiều tới vậy, chỉ cần Thị Thần đã thành quỷ trong lúc mơ hồ giết hơn phân nửa là ngài sẽ yếu đến mức không thể uy hϊế͙p͙ tới chúng nữa.


(*) Ác đồ: Kẻ làm điều xấu xa, kẻ bất lương.
“Lúc ấy xảy ra bất ngờ nhỏ, ta không hề mất đi thần trí. Nhưng cách hành xử của đứa bé ấy quả thực khiến ta hơi tức giận, nên bèn ăn sạch bọn chúng.” 


Rốt cuộc chuyện lúc ấy ra sao, Thị Thần chưa bao giờ nói cho các tộc nhân biết, họ cũng không dám hỏi, thấy Tần tướng quân, tộc nhân chi đó và những ác đồ đã bị cắn nuốt bèn câm như hến, coi đây là việc mật trong tộc. Về sau, ngài đã hoàn toàn biến thành một tồn tại khác biệt hẳn so với những Thị Thần còn lại.


“Đứa bé ấy không hiểu chuyện, là con cháu của huynh trưởng ta, dã tâm lớn quá.” Giọng Thị Thần nhẹ bẫng, thậm chí ngài còn lắc đầu cười cười, “Trẻ con nghịch ngợm cũng không sao, nhưng gây ra họa thì phải bị phạt.”


La Ngọc An nghe mà không bình tĩnh nổi, Tần Thị Thần đã sống quá lâu, chứng kiến quá nhiều điều, mấy câu đơn giản ngài kể chính là quãng thời gian cả ngàn năm, trong lúc ấy không biết bao gia tộc lúc hưng thịnh lúc suy tàn, mà từ lời ngài kể, lại chỉ là một câu nói thật bình thản.


Một lần nữa La Ngọc An lại nhận thấy sự khác biệt giữa mình và Thị Thần, lòng cô bất giác dâng lên nỗi sợ hãi trước kia chưa từng xuất hiện —— sao lại là mình? Vì sao mình lại có thể trở thành phu nhân Thị Thần chứ?


La Ngọc An bất giác ôm Thị Thần càng chặt thêm, Thị Thần nhầm tưởng phu nhân của mình thấy sợ bèn vỗ vỗ vai cô, mỉm cười, “Đừng sợ, dù ta quả thật đã bị “ô nhiễm” rồi, nhưng cũng không ăn thịt người lung tung đâu.”


La Ngọc An ra sức lắc đầu, cô gác cằm lên lồng ngực ngài, “Em không sợ, em chỉ đang nghĩ, có phải vết nứt trên ngực nhị ca là do kẻ kia tạo ra không?”
Thị Thần: “Là do đứa trẻ đó không hiểu chuyện nên đập đập ra ấy mà.”


Thế mà ngài vẫn còn có hứng nói giỡn, ngài thở dài: “Tiếc là sức nó yếu quá, chứ không đập bể luôn chắc sẽ thành công đó.”
Trong giây phút ấy, La Ngọc An chỉ muốn xuyên không về quá khứ cầm dao thọc ch.ết gã Tần tướng quân kia.


Thị Thần: “Hahaha, đùa thôi, là do cắn nuốt cái ác nên mới vỡ ra.”


Nhưng La Ngọc An không hề thấy khá hơn chút nào, cô nhớ tới Lương Thị Thần có thật nhiều vết nứt trên người bèn nắm chặt lấy cánh tay Thị Thần, truy hỏi, “Nhị ca, cứ tiếp tục cắn nuốt ác thế này có phải vết nứt sẽ ngày một nhiều lên không? Cho đến cùng, ngài sẽ ra sao đây? Sẽ ch.ết ư?”


So với sự căng thẳng của cô, thì Thị Thần vẫn rất bình thản, “Cho dù “sinh mạng” của Thị Thần rất dài, nhưng rồi vẫn có lúc phải kết thúc, thời đại của Thị Thần đã qua, ta chính là kết thúc cuối cùng của cái thời đại này.”


Thấy vị phu nhân nhỏ tuổi vẫn chưa giãn mày, ngài ôm lấy cô như ôm một đứa trẻ, quanh quẩn bên vườn hoa cô mới trồng, “An sợ ch.ết ư?”


La Ngọc An gác cằm bên vai ngài, cô ngửi mùi hương thoảng trên mái tóc đang xõa của Thị Thần, “Em đã ch.ết từ lâu rồi, em chỉ sợ nhị ca khó chịu thôi, nếu nhị ca phải chịu nỗi thống khổ (*), em sẽ càng thấy thống khổ hơn.” 
(*) Thống khổ: Đau đớn và khổ sở tột độ.


Thị Thần: “Nhưng may mà có An, ta mới có được nhiều niềm vui trước nay hiếm khi có được.”
La Ngọc An không dám tin, “Thật vậy ư? Em có mang đến niềm vui gì cho ngài không?”


Thị Thần cười, “Trước kia ta chỉ có những đứa trẻ của thị tộc Tần, nhưng bây giờ, em cũng là đứa trẻ quý giá nhất của ta.”
La Ngọc An: “… Dù em biết với số tuổi của em thì nhị ca coi em như trẻ con cũng là có lý, nhưng nhị ca đừng gọi em là đứa trẻ nữa ha, cứ giống như đang phạm tội ấy.”


Thị Thần: “Ừ, không gọi nữa.” Ông cụ này thì chăm chỉ nhận lỗi lắm, nhưng chẳng nhớ được, thuận miệng là lại nói ra hai từ đứa bé với giọng điệu yêu thương tràn trề.


“Thật ra nhị ca cũng mệt mỏi rồi đúng không.” La Ngọc An bỗng nhiên ôm lấy cổ Thị Thần, “Ngày nào nhị ca bỗng nhiên tiêu tan, hoặc là chủ động muốn biến mất, em cũng sẽ ở bên nhị ca.”


Lần thứ hai Tề Quý gặp cô từng nói cô ta ao ước vĩnh hằng. Nhưng La Ngọc An cảm thấy cô ta quá tham lam, trên đời nào có vĩnh hằng, quá tham lam không phải chuyện tốt. Lúc còn làm người cô đã hiểu nhân loại yếu ớt và cuộc đời ngắn ngủi vô thường tới đâu, cô có thể chịu đựng được việc Thị Thần tự nhiên tiêu tan, nhưng không thể chịu được việc kẻ khác âm mưu hủy hoại Thị Thần, việc ngài bị tộc nhân mình luôn che chở phản bội.


“Được, hãy ở bên ta. Chẳng qua là trước đó, chúng ta vẫn còn tối thiểu trăm năm, em và ta vẫn có thể làm vợ chồng cả một đời người.” Thị Thần nói câu ấy xong, La Ngọc An không nhịn được mà đỏ hết cả mặt.


Đột nhiên ngài lại nói ra những lời này, khiến lồng ngực cô nóng như lửa đốt.


Rốt cuộc thì đây là cảm giác của cô hay cảm giác Thị Thần truyền đạt lại cho cô? Trái tim như bị bỏng, cơ thể như cháy lên bùng bùng, Thị Thần – người phóng hỏa – còn đang mỉm cười thật điềm đạm thật thuần khiết.
La Ngọc An không nhịn được, lặng lẽ hôn cần cổ trắng như ngọc của ngài.


Vừa hôn cô lại vừa xỉ vả chính mình, sao lại thế này không biết, vì sao mỗi lần nhìn thấy Thị Thần là mình lại không nhịn được vậy, cái cảm giác xúc động không nói thành lời thế này đến từ đâu vậy chứ, chẳng lẽ do thiên tính của cô là vậy nhưng trước kia cô không nhận ra thôi? Hoặc do cô rất yêu Thị Thần, nên thấy ngài thân mật với mình đến vậy mới không khống chế nổi bản thân?


Thị Thần cười khẽ, ngài nghiêng nghiêng đầu, liếc cô.
La Ngọc An ngại ngùng rụt tay về, cố gắng kiềm chế bản thân. 
Thị Thần: “Ta hiểu rồi.”
La Ngọc An: “… Nhưng mà em không hiểu.”
Thị Thần che mắt cô lại.


La Ngọc An thầm nghi hoặc, bị nhị ca che mắt khiến cô lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trong kén đỏ, lại bắt đầu cảm thấy nóng nảy bất an.


Nhưng cơn buồn ngủ đột nhiên xông tới, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nằm bên thân Thị Thần mà ngủ thiếp đi. Đây đương nhiên không phải trạng thái ngủ bình thường, mà là Thị Thần khiến hồn phách cô rơi vào giấc ngủ đông.


Thị Thần bế vợ mình, đặt cô lên trên bàn thờ. Ngài trỏ ngón tay vào giữa trán cô, chầm chậm thò vào trong đầu La Ngọc An —— giống tuyết tan hòa vào dòng nước.


Có lẽ hành động này khiến cô khá khó chịu nên cơ thể vốn ngưng thành thực thể đã bắt đầu tán loạn, một tay Thị Thần dò xét trong đầu cô, tay kia thì cẩm cổ tay La Ngọc An, vuốt ve an ủi không ngừng.


Bàn tay trắng như ngọc lấy ra một nhúm đen đen lại hiện sắc đỏ ở giữa ra khỏi đầu La Ngọc An. Vừa tách rời khỏi cơ thể cô, thứ đó như mất hẳn chất dinh dưỡng, ủ rũ lại hẳn, đồng thời còn không ngừng vặn vẹo trong tay Thị Thần như muốn hấp thụ sức mạnh của ngài.


Một tay Thị Thần ôm vợ, vỗ lưng cô nhè nhẹ, tay còn lại cầm chặt vật kia quan sát thật kỹ.
Một hồi lâu sau, ngài mỉm cười với vẻ “thì ra là thế”.
Còn thân thiện nói với thứ kia: “Hóa ra là La Thị Thần.”


Thứ kia không hề đáp lại ngài, Tần Thị Thần lại nhìn một chốc, càng thấy thú vị hơn. Thị tộc La, ngài nhớ không nhầm là sinh sống ở vùng Nghiễn Châu, La Thị Thần lẽ ra đã tiêu tan từ hai trăm năm trước rồi, không ngờ còn để lại thứ này chứ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.


“Mặc dù có là Thị Thần bên nhà vợ ta, nhưng trốn trong người cô ấy, hấp thụ sức mạnh của ta, hình như không tốt lắm đâu.”


Phu nhân rất yêu ngài, muốn được thân mật với ngài, nhưng trạng thái mê mẩn, thân mật quá độ của La Ngọc An như bị thứ gì đó ảnh hưởng dẫn dụ quả thực hơi bất thường, chính cô có lẽ cũng thấy không đúng mới vất vả kiềm chế bản thân lại, đúng là khó cho cô. Trước kia ngài đã nhận ra gì đó rồi, hiện tại cắn nuốt Lương Thị Thần xong mới thấy rõ thứ này trong đầu cô.


“Khó trách lúc trước ta không thể cắn nuốt em ấy, xem ra ngươi chính là nguyên nhân nhỉ.”


Vừa bảo vệ La Ngọc An, lại vừa phóng đại cảm xúc và các loại dục vọng, cảm xúc yêu thương, hay hận thù của cô. Mảnh vỡ Thị Thần đang ký sinh này muốn làm gì đây? Trong tay Tần Thị Thần trào ra dây đỏ, nhanh chóng bọc đám đen đen ủ rũ ấy thành một quả cầu dây đỏ nho nhỏ.


Ngài đang định đánh thức vợ dậy, bỗng lại “Hửm?” một tiếng đầy nghi hoặc, lại vươn tay túm được một thứ gì đó nho nhỏ, đỏ thẫm trong đầu cô.
Có vẻ chúng coi cảm xúc như đất đai, cứ thế mà không ngừng sinh sôi.


“Không thể trừ tận gốc được, thế này hơi phiền rồi nhỉ.” Thị Thần nọ miệng thì nói phiền, nhưng vẫn cứ mỉm cười nhét thứ đó vào cục dây đỏ, xong mới cúi đầu đánh thức La Ngọc An dậy.
La Ngọc An vẫn còn mơ màng, “Nhị ca…?”


Thị Thần ừ một tiếng, mỉm cười hỏi: “Muốn sinh hoạt vợ chồng không?”
Vì sao lần nào nhị ca cũng hỏi thẳng thế được nhỉ? La Ngọc An vẫn chưa tỉnh táo lắm: “… Không được đâu.”


Cô mới tỉnh ngủ, vẫn chưa nghĩ đến chuyện vừa nãy, hãy còn đang mơ mơ màng màng đã nghe thấy Thị Thần nói tiếp: “Vậy mình chơi game đi.”
La Ngọc An lấy điện thoại ra, quen cửa quen nẻo mà mở game xếp hình ra chơi.


Chơi một lát, cô dần dần tỉnh táo lại, Thị Thần sau lưng cô bỗng nói: “An, giờ ta mới hiểu, em là tộc nhân của La Thị Thần đấy.”
Ngón tay La Ngọc An cứng ngay giữa không trung, cô quay ngoắt đầu lại: “Gì cơ ạ?!”


Tuy nói trước kia có họ giống nhau là cùng một bộ tộc, nhưng một bộ tộc sẽ chia ra thành rất nhiều thị tộc, chỉ có một thị tộc được Thị Thần che chở thôi. Mà không phải bộ tộc nào cũng có Thị Thần, đại đa số mọi người đều không được Thị Thần che chở, trước khi gặp được Tần Thị Thần cô còn không biết đến sự tồn tại của thị tộc, càng không nghĩ mình có quan hệ gì với một Thị Thần khác, tự nhiên nghe nói vậy thì kinh hãi tột độ.


Một khối lập phương màu đỏ dài và mảnh rơi thẳng vào chính giữa, nhô cao lên, không thể ghép vào khe hở phía bên cạnh được.
Thị Thần: “Ầy, tiếc thật, khối này dịch sang bên cạnh là vừa khít.”
Thấy ánh mắt kinh hoàng của La Ngọc An, Thị Thần tỏ ra khó hiểu: “Hử? Sao em không chơi nữa?”


La Ngọc An: “…” Nhị ca Vì sao đột nhiên thuận miệng nói ra bí mật kinh khủng đến vậy còn bắt em chơi game tiếp như không có chuyện gì xảy ra thế?!
Lời tác giả:
Nhị ca, người luôn luôn bồi hồi giữa ranh giới hai giả thiết “đại tiểu thư yếu đuối đài các” và “đại boss ẩn mình rất kỹ”.


Thỉnh thoảng tôi yêu mến ngài, có đôi lúc lại thấy ngài hơi đáng sợ.






Truyện liên quan