Chương 32: Kết thúc
Lão già hoàn toàn không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, lão ta tận mắt thầy bà lão ra tay với con bé này, rõ là bà ta đã chạm vào người con bé rồi, cũng chẳng biết vì sao chỉ trong giây lát thôi, lão lại như bị hoa mắt, thấy người con bé trở nên trong suốt, bà lão phi ngang qua cơ thể con bé, ngã xuống dưới vì vồ hụt.
Lão ta ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn La Ngọc An, nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tận đến khi nghe thấy La Ngọc An nói “Bà cụ ngã rồi” lão mới kêu lên rền rĩ, vọt tới trước cửa sổ nhìn xuống dưới.
Dưới đáy hồ sen, hơn nửa cơ thể bà lão cắm thẳng vào trong bùn, chỉ lộ ra đôi chân nhỏ gầy, giống hai cành cây khô queo, đôi chân ấy đã không còn nhúc nhích nữa.
“Có phải bà ấy ch.ết rồi không.” La Ngọc An nhường chỗ cho lão ta, cô khẽ khàng hỏi một câu bên tai lão.
Lão già nhào về phía cầu thang, lúc này dưới tháp bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, nhóm Tần Phi Thường như những đội cảnh sát tới cứu trận, họ cầm vũ khí vọt vào trong, chuẩn bị đâu ra đấy thế trận để bảo vệ phu nhân rồi. Thế mà vừa vào trong đã thấy bà cụ cắm mình dưới hồ sen, ai nấy cũng sững sờ, lại thấy lão già phi từ trong tháp ra, ghé vào bên mép hồ khóc lóc thảm thiết.
Tần Phi Thường nhìn La Ngọc An thong thả ra khỏi tháp, cô ấy lại gần hỏi cô: “Phu nhân, có chuyện gì thế ạ?” Vì sao trông bọn họ lại giống nhân vật phản diện thế này.
La Ngọc An: “Tôi chẳng làm gì cả.”
Tần Phi Mạc dẫn hai vệ sĩ lại chỗ họ, hai cậu vệ sĩ còn đang giúp một cô gái trẻ, cô gái ấy mặc quần bò và áo T-shirt, quần áo trông rất bình thường, mặt xám mày tro, trên cổ tay cổ chân còn có vết hằn như đã bị trói.
“Phu nhân, bọn tôi tìm được người trong căn phòng ngoài kia ạ.” Tần Phi Mạc lại trở về với dáng vẻ tinh anh lúc ban đầu. Khi nãy anh nghe thấy tiếng khóc xa xăm từ nơi nào đấy vọng ra thì sợ gần ch.ết, giờ phát hiện thật ra đấy là người sống thì thấy may mắn nhất trần đời. Anh ta nhanh chóng hỏi được thân phận của cô gái và lí do cô ta xuất hiện ở đây.
Cô bé này chỉ là một du khách vô tội, hai ngày trước một thân một mình tới núi Hành Vân đi du lịch, trong lúc leo núi gặp được một đôi vợ chồng bán trà lạnh bèn bắt chuyện với họ, sau khi biết cô ta họ La, hai cụ già mới nhiệt tình bảo mình cũng họ La, cứ nhất định bắt cô ta uống một chén trà lạnh miễn phí.
Lát sau bà cụ bất cẩn bị trẹo chân, hai cụ già không tiện đẩy xe nên mới nhờ cô bé đưa mình về nhà, cô ta thấy họ đã lớn tuổi thế rồi, lại hiền lành bèn đồng ý, không ngờ mới đi nửa đường đã choáng váng bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh lại đã nhận ra mình bị hai người già đó trói trong phòng.
Cô ta còn tưởng mình gặp phải mấy lão già buôn người, trong cơn kích động bèn chửi ầm lên.
La Ngọc An đợi cô ta trút hết nỗi lòng mới hỏi tiếp: “Cô họ La?”
Cô gái trẻ thấy mấy vệ sĩ đứng quanh đó, nuốt mấy câu mắng chửi vào trong, lại bắt đầu thấy sờ sợ, vì nhóm người này trông không tốt hơn đám già buôn người kia là bao. Cô ta không khỏi hạ giọng: “Đúng thế, tôi họ La.”
La Ngọc An thấy cô bé có vẻ sợ bèn đưa cho cô ta một chai nước, thân thiện mỉm cười với cô ta, rồi mới hỏi tiếp: “Cô là hậu duệ của La Thị Thần à?”
Cô bé cầm lấy chai nước, thoáng thả lỏng lại, cô ta tỏ ra khó hiểu: “Cái gì La Thị Thần, cái gì mà hậu duệ cơ?”
Cũng không phải ai cũng biết đến sự tồn tại của Thị Thần, hiện nay hầu hết các gia tộc có Thị Thần đều đã sa sút, những thị tộc ấy đều hành xử rất kín đáo, cho dù là thị tộc Tần quản lý cả Du Châu, cũng đều náu mình sau cái mác tổ chức công quyền và xí nghiệp tư nhân, tình hình thực sự ra sao chỉ có nội bộ thị tộc mới biết rõ. Còn những người bình thường hầu như không biết về Thị Thần hay gia tộc, cũng như La Ngọc An lúc trước, đến tận khi được chọn làm tế phẩm cô mới biết đến sự tồn tại của Thị Thần.
Cô gái này hoàn toàn không biết gì về Thị Thần cả, chỉ tới đây để du lịch mà thôi, có lẽ cũng không phải hậu duệ của thị tộc La, trừ cũng là họ La ra thì không hề liên quan đến thị tộc La, hai người già kia sao lại bắt cô ta tới đây?
Thấy cô gái đó đứng ngồi không yên, ánh mắt ngày càng thêm ngờ vực, La Ngọc An đành để Tần Phi Thường tiễn cô ta đi, để tránh việc cô ta phải ở đây lo lắng hãi hùng.
Nhớ tới chuyện lúc nãy bà lão định đẩy mình xuống hồ sen, La Ngọc An mới mở miệng hỏi lão già: “Có phải các người dùng người vô tội để tiến hành hoạt động hiến tế quái lạ nào đó không?”
Lão già ngồi yên bên hồ sen không nhúc nhích, với cô ông ta cũng cứ mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm vào thi thể bà lão trong hồ sen.
La Ngọc An cũng nhìn hồ sen ấy, cô nói với đám vệ sĩ nghiêm nghị: “Phiền các anh tìm đồ đến đào hồ sen ra xem bên trong có gì.”
Nghe thấy cô nói vậy, lão già đang ngồi sững sờ như pho tượng đồng lập tức nhảy dựng lên, lão dang tay bảo vệ hồ sen một cách tốn công vô ích, kêu gào điên loạn: “Không được! Không được động vào cái hồ sen này, bọn mày cút, cút hết đi!”
Xách lão già điên loạn ấy sang một bên, đám người bắt đầu đào bùn khỏi hồ sen.
Một nhát xẻng đâm xuống mùi hôi tỏa khắp nơi, cậu vệ sĩ đầu tiên ra tay xoay xẻng một cái, không ngờ lại đào lên mấy khúc xương trắng ngắn dài có cả. Đám vệ sĩ này không phải người thường, lúc đào ra đầu lâu xương cốt chẳng thấy ai tỏ ra ngạc nhiên, ngay cả hai anh em Tần Phi Thường đều đứng cạnh hồ quan sát với vẻ vô cảm.
Nhưng theo số lần đào bới của đám vệ sĩ, sắc mặt ai nấy dần dần trở nên nghiêm trọng. Bởi vì, trong hồ sen thực sự có vô cùng nhiều hài cốt, trong lớp bùn đỏ sền sệt cơ hồ là tầng tầng lớp lớp xương trắng, thậm chí còn có cả thi thể chưa kịp phân hủy.
La Ngọc An nhất thời im lặng, cô có một phỏng đoán đáng sợ —— bùn trong hồ sen này, có thật là bùn không? Hay là vật chất hình thành sau khi xác người bị phân hủy?
Tần Phi Thường định gọi thêm nhiều người chờ dưới chân núi tới giúp đỡ bèn lại gần La Ngọc An hỏi ý cô.
La Ngọc An: “Đào hết ra, nếu có thể, thì nhớ đặt đống xương này gọn sang một bên.” Những hài cốt này cô không biết là của ai, nhưng về sau cô sẽ chôn cất họ đàng hoàng.
Đó là một công trình vô cùng vĩ đại, cho dù sau đó họ đã gọi thêm chừng trăm người khỏe mạnh thanh lý cái hồ sen không rộng lắm ấy, cũng phải làm hùng hục tới tận đêm khuya.
Mười mấy ngọn đèn tỏa ánh sáng rực khiến xung quanh sáng như ban ngày, giờ họ đã có thể để gọn đám hài cốt một bên, chất đống những thứ hỗn tạp dưới đáy sang một bên khác, cuối cùng ước lượng trong đây phải tầm trên năm trăm bộ hài cốt trở nên, căn cứ theo lời chuyên viên chuyên nghiệp vừa được điều tới phân tích, thì xem chừng những thi hài này phải từ vài chục năm, thậm chí trên vài trăm năm.
Họ tìm được rất nhiều đồ đạc linh tinh trong phòng hai người già, bao gồm cả quần áo cũ, các loại ba lô… Rõ ràng là đồ của người khác, thẻ căn cước họ tìm thấy trong túi xách cũng chứng minh họ đã đoán đúng, điểm giống nhau duy nhất là, tất cả giấy tờ tùy thân đều là của những cô gái họ La.
“Nhiều thế này, chúng đang lừa giết người vô tội để phụng dưỡng La Thị Thần ư? Nhưng chẳng phải La Thị Thần đã tiêu tan lâu rồi sao, làm thế này cũng chẳng có ích gì cả.” Tần Phi Thường cầm chồng giấy tùy thân ấy, không khỏi thổn thức.
Bên kia, lão già bị khống chế lại, lão đang ngồi ngơ ngác nhìn thi thể dính đầy bùn của bà lão, vẻ già nua run run rẩy rẩy trông mà thương hại. La Ngọc An nhìn vẻ chán chường của lão ta, bỗng dưng đứng phắt dậy.
Cô đứng dậy, hiện trường tuy ồn ào nhưng rất trật tự đột nhiên yên tĩnh trở lại, ai nấy đều nhìn về phía cô.
Hài cốt trong hồ sen đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn từng đống bùn tỏa ra mùi tanh hôi khó ngửi và nước bùn đục ngầu chảy trên đống bùn.
La Ngọc An bước tới chỗ lão già đang chán chường, cô bóp cổ lão, kéo lão tới bên hồ sen.
Lão già giãy giụa kịch liệt, lão hoảng hốt vùng vẫy, há miệng định nói gì đó, nhưng lại bị La Ngọc An dúi đầu vào nước bùn.
“Ùng ục —— phụt —— “
Lão già liều mạng lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm giác ngạt thở ấy nhưng sức lão ta không bằng La Ngọc An, cường độ giãy giụa ngày một yếu hơn. Cuối cùng, lão ta không động đậy nữa, từ trong nước bùn đục ngầu tràn một dòng máu đỏ, bàn tay lão ta vẫn ghìm bên bờ hồ sen, máu tươi chảy ròng ròng.
Thấy lão đã ch.ết rồi, xúc cảm vô danh đang sôi trào trong lòng La Ngọc An lập tức chững lại, dường như có thứ gì đó nặng nề đang từ từ tách ra khỏi cơ thể cô.
Không phải là ảo giác, thực sự có thứ gì đó đỏ thẫm như nước bùn tràn ra từ bàn tay đang nhúng dưới nước của cô, chảy vào trong hồ sen hôi thối.
Trong thoáng chốc, dường như cô nghe thấy một tiếng thở dài thật dài, thật dài, như đã thoát khỏi gông xiềng.
Cô buông tay, mọi người vốn đang sững sờ vì hành động của cô lập tức hồi thần lại, Tần Phi Thường vội vã chạy tới đưa một chiếc khăn lông cho cô, “Phu nhân, mời ngài xoa tay ạ.”
La Ngọc An quay đầu lại, nhận ra cô ấy đang nhìn mình với ánh mắt thông cảm kiểu “Quả nhiên là thế tôi biết ngài là sát nhân cuồng mà”.
Cô không biết nên giải thích hành động đột ngột của mình thế nào, lúc nãy, từ tận chốn sâu thẳm, có thứ gì đó trong cơ thể đã điều khiển La Ngọc An làm như thế, hẳn là thứ vật chất sền sệt đã tràn ra kia.
Tần Phi Mạc cầm xấp tài liệu lại gần cô: “Phu nhân xin cứ yên tâm, chuyện ở đây bọn tôi đều đã xử lý sạch sẽ rồi ạ.”
Câu này cứ như kiểu nhóm họ là quần thể tội phạm làm chuyện gì phi pháp không thể công khai ấy, nhưng nghĩ lại cũng phải, thị tộc Tần có rất nhiều thứ không thể công khai. Đại đa số dân chúng đã không còn biết đến sự tồn tại của Thị Thần nữa, vậy thì, việc Thị Thần liên quan đến “ác”, cũng không cần phải báo cáo tình hình thực tế cho dân chúng biết làm chi.
Cô yên lặng lau tay sạch sẽ, vẫn cảm thấy lòng xao động không nguôi, bỗng nhiên lại muốn thấy nhị ca bèn đi sang một bên call video.
Tần Thị Thần nhìn đống đổ nát bừa bộn sau lưng La Ngọc An bèn mỉm cười, giọng ngài vẫn bình thản như thường: “Mọi chuyện đã được giải quyết rồi nhỉ, bao giờ thì An về?”
La Ngọc An: “Nhị ca, ngài biết chuyện này sẽ xảy ra nên mới bảo em tới đây một chuyến ư?”
Thị Thần khẽ lắc đầu, mái tóc vì chẳng có ai ở đó để buộc bay tán loạn, “Không biết, chỉ là hình như La Thị Thần có chấp niệm nào đó, nên ta mới để em đi một chuyến thôi.”
Vốn ngài còn định tự tìm nguyên nhân, chờ phu nhân về, sẽ giúp em ấy xử lý việc này, không ngờ phu nhân đã tự giải quyết vấn đề rồi.
“An, khi nào thì em về?”
Ngài như một đứa trẻ cô đơn, cứ không ngừng truy hỏi người thân khi nào về nhà, mặc dù giọng điệu và thần thái thì không giống, nhưng La Ngọc An lại cứ cảm thấy vậy đấy. Tâm trạng khó chịu vì đống hài cốt của cô bay biến đâu mất, La Ngọc An giãn mày: “Em về ngay đây, nhanh thôi.”
Tần Phi Mạc ở lại nơi này xử lý nốt phần sau, Tần Phi Thường theo cô về Du Châu. Trên đường đi, vì cô im lặng đến lạ, nên Minh Hoàng mới lo âu chạy tới khuyên cô.
“Chị An, tuy lúc trước chị đột nhiên ra tay làm em cũng giật mình nhưng em không thấy chị sai đâu. Nếu giao việc này cho bên hình sự Nghiễn Châu, họ còn phải xử lý theo quy trình nữa, lão già kia lại cao tuổi rồi, khả năng còn được khoan hồng, chỉ phải sống già trong tù thôi, trong các tập tục bên Nghiễn Châu, “Kính già yêu trẻ” là quan trọng nhất đấy, xì… Nghĩ lại tức, phải như chị An giải quyết lão tại chỗ em mới thấy hả dạ.”
Mặc dù rất cảm ơn lời khuyên của cô nhóc, nhưng thực ra La Ngọc An không hề nghĩ về chuyện của lão già kia, vả lại, cô còn lâu mới áp lực như Minh Hoàng tưởng.
Cô chỉ đang nghĩ về quan hệ giữa tộc nhân và các Thị Thần mà thôi, có nhị ca và thị tộc Tần là thế này, cũng có Tề Quý và Lương Thị Thần thế kia, bây giờ thị tộc La lại là một dạng khác nữa. Có Thị Thần muốn vĩnh viễn tồn tại, có tộc nhân ép Thị Thần ở lại, có tộc nhân muốn hủy diệt Thị Thần, dục vọng của mỗi người là không giống nhau, Thị Thần cũng chẳng ai giống nhau.
Kết cục của họ cũng vậy, không hề giống nhau. Vậy kết cục của nhị ca sẽ ra sao đây?
Chỉ rời đi có hai ngày, khi lại chiêm ngưỡng tòa nhà cổ quen thuộc, vậy mà La Ngọc An đã thấy yên lòng, mùi hôi thối từ hồ sen cứ quanh quẩn mãi đâu đây lập tức bị hương hoa cỏ thơm ngát xua tan.
Tần Phi Thường dẫn cô tới cổng, tận tụy kết thúc nhiệm vụ lần này, còn hơi đỏ mặt nói muốn xin số cô, sau khi rời khỏi đây, cô ấy còn phải trở về Nghiễn Châu giúp anh họ xử lý chuyện lần này nữa.
Minh Hoàng đi cạnh cô thì líu ríu nói muốn kể chuyện ở Nghiễn Châu cho Minh Hồi nghe, đám vệ sĩ tự tản ra, trở về vị trí vốn có của mình, sau khi trở về nhà cổ, bước chân họ thong dong nhàn nhã hơn hẳn —— trừ La Ngọc An ra, chẳng ai nhìn thấy Thị Thần đứng ngoài cổng chờ cô trở về, ngài bay lơ lửng bên cạnh cô, cùng cô quay về điện thờ.
Nhà cổ không huyên náo như bên ngoài kia, nơi này cây cối um tùm, rừng sâu vắng lặng, người không quen đến đây có lẽ sẽ thấy nơi này âm u đáng sợ, nhưng còn La Ngọc An sau khi đã quen với nơi đây, chỉ cảm thấy tòa nhà này cũng giống như nhị ca vậy. Thoạt trông thì uy nghiêm đáng sợ đấy, nhưng thực ra đâu đâu cũng dạt dào sức sống do bao năm tháng trôi qua đọng lại, xanh um tươi tốt muôn nơi.
“Nhị ca.”
“Ừ?”
“La Thị Thần… Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Y ấy hả, lẽ ra đã tiêu tan lâu rồi, nhưng tộc nhân của y không muốn, cố chấp dùng cách ô nhiễm để giữ lại một bộ phận của y. Ác nghiệp này tồn lưu trong tất cả cơ thể của hậu duệ thị tộc La, vừa để nguyền rủa, vừa để bảo vệ họ.” Thị Thần từ từ than thở, “Nhân loại đúng là kỳ lạ, dù yêu hay hận, đều làm ra chuyện giống nhau.”
Yêu Thị Thần, muốn giữ ngài ở lại, hận Thị Thần, muốn hủy diệt ngài đi, nhưng dù thế nào vẫn cứ dùng cách khiến Thị Thần ô nhiễm.
La Ngọc An đã đoán được chuyện này từ trước cúi đầu xuống. Chẳng mấy mà ngài lại nắm tay cô, bàn tay ngài lạnh buốt, nhưng giọng nói lại dịu dàng như gió mùa xuân, “An, lần này em ra ngoài, có sợ không?”
La Ngọc An thật thà nói: “Không, nhưng hình như những người khác sợ em mất rồi.”
Thị Thần nở nụ cười, tư thái vẫn ung dung, “Đúng là kỳ lạ thật, thỉnh thoảng ta cũng vậy đấy, dù ta chẳng làm gì cả nhưng vẫn khiến mấy đứa bé đó sợ.”
La Ngọc An: “Chuyện này… Nhị ca à, em thấy tình huống của ngài không giống với tình huống của em lắm.”
Thị Thần: “Chúng ta là vợ chồng, sao lại khác nhau được?”
La Ngọc An thấy ngài ngoan cố vậy nên đành đổi giọng: “Được rồi ạ, giống nhau giống nhau, mình đều giống nhau hết.”
Chỉ nói mấy câu như thế với nhị ca thôi, tâm trạng cô đã bình tĩnh lại hẳn.
“Nhị ca, em muốn ôm ngài.”
Thị Thần vẫn cứ mỉm cười, nhưng ngài chợt dừng lại vài giây, ngẩng đầu lên nhìn về phía cây cổ thụ xuề xòa xung quanh, tường hoa chỉ cao tới eo mình, và con đường mòn sẽ có người đi qua bất kỳ lúc nào, rồi nói: “Em muốn… Ở chỗ này à?”
La Ngọc An: “… Nhị ca, chỉ là cái ôm bình thường thôi mà.” Cô cứ thấy hình như nhị ca hiểu lầm gì đó về mình thì phải.
Thị Thần tủm tỉm cười dang tay ra, La Ngọc An nhào tới ôm chặt lấy ngài. Quả thực chỉ là một cái ôm bình thường mà thôi, lòng La Ngọc An tĩnh tại lại hẳn, thậm chí còn không thèm cử động bàn tay, Thị Thần mỉm cười, nghĩ thầm, mình lấy nguyền rủa của La Thị Thần ra hình như hơi thất sách thì phải? Phu nhân chẳng còn nhiệt tình như trước nữa.
“An, những thứ còn sót lại của La Thị Thần cũng cần phải xử lý nữa, hay là em lại đi một chuyến?” Thị Thần bỗng nhiên nói vậy.
La Ngọc An mơ màng ngẩng đầu, “Ngài nói nước bùn và thi thể trong hồ sen ư? Nhưng mà, em đã để họ xử lý mất rồi, thi thể thì mang đi thiêu, vì nước bùn quánh đặc, nên em đã bảo họ pha loãng chúng ra một vạn lần bằng nước, lần lượt đổ vào năm đại dương…”
Cơ thể Thị Thần chợt rung lên, thậm chí cả mái tóc hay tay áo cũng dao động một hồi, ngài hỏi với giọng rất khác lạ: “Em nói, pha loãng chúng ra gấp một vạn lần, đổ vào… đại dương ư?”
La Ngọc An thấy ngài phản ứng hơi bất thường mới tỏ ra ngần ngừ, “Đúng rồi ạ, sao, sao vậy, em xử lý như thế không ổn ạ? Mặc dù có hơi phiền toái thật, nhưng em nghĩ, năm đại dương cách đây khá xa, lại rộng nữa…”
Thị Thần nhìn phu nhân ngỡ ngàng nói ra ý kiến của bản thân thì đột nhiên ôm lấy cô cười ha hả. Lần đầu cô thấy ngài cười thoải mái thế, La Ngọc An suýt nữa sợ đến ngất đi, cô tưởng mình làm hỏng chuyện thật bèn ghìm eo Thị Thần, trông mong nhìn cằm ngài.
“Nhị ca, có phải em lại làm sai gì không?”
“Không, không đâu, An thông minh lắm.” Thị Thần ôm cổ La Ngọc An, ngài yêu thương hôn cô, “May mà có An, hẳn La Thị Thần đã hoàn toàn tự do rồi, chẳng qua… Ha ha ha ha!”
Cho nên vì sao nhị ca lại cười đến mức này nhỉ? La Ngọc An bất đắc dĩ nhìn ngài bật cười, song, lòng cũng vui vẻ trở lại.
“Nhị ca, về sau kết cục của ngài sẽ là gì đây?”
Thị Thần ngừng cười, ngài buông cổ cô ra, lướt tay qua ấn đường của La Ngọc An, trong lòng bàn tay ngài chợt hiện ra một đóa sơn trà đỏ đang nở rộ, ngài đặt nó xuống trước mặt cô, “Còn An ở đây, nhất định là một kết cục tốt đẹp đấy.”
Vấn đề khiến La Ngọc An rối bời cả đường đi tan biến chỉ nhờ câu nói ung dung này đây. Cô hít một hơi thật sâu mùi hương lành lạnh trên người Thị Thần, giơ tay đặt trên đóa trà ấy, đè hẳn tay lên nó mà nắm chặt lấy tay Thị Thần, cứ vậy, mười ngón đan xen cách một đóa hoa, “Ừm, mình đi chơi game đi.”
Bóng dáng hai người một cao một thấp quấn quýt lấy nhau không thể tách rời, chồng chéo lên nhau mà biến mất ngay giữa bụi hoa.