Chương 13
Vậy mà kẻ được lợi lại bày ra vẻ mặt khổ đại thù sâu, một phát bóp ngay cổ Lục Vĩnh Hạo.
Lục ca dù gì cũng là một gã đàn ông to khỏe, đáng tiếc vẫn không sao so nổi với đám người Đế Tư trời sinh vạm vỡ. Hai cái tay gã ra sức cào cấu cũng không cách nào thoát được bàn tay cứng như kìm sắt kia.
Khi gã dùng tay bị thương còn chưa kết vảy của mình liều mạng túm Đại vương tử, vẻ mặt đáng sợ của Tuấn Hải vương có chút thả lỏng, khóe miệng y buông ra trong giây lát rồi lại mím chặt, rốt cuộc đến khi Lục Vĩnh Hạo trợn trắng hai mắt, y mới bằng lòng buông tay.
Lục Vĩnh Hạo chỉ cảm thấy cổ họng bỏng rát, ho khan hồi lâu mới khàn khàn mắng chửi: “Ông nội nhà mày! Hiện tại mày không bóp ch.ết tao, sớm muộn cũng có ngày tao thiến ch.ết mày!”
Đại vương tử không hề nổi giận, chỉ bình tĩnh hỏi: “Làm sao ngươi trốn thoát khỏi tay Lý Hải vương?”
Lục ca cảm thấy mình chẳng việc gì phải giải đáp hết thắc mắc của thằng này, bèn không thèm nói nữa, từ trên giường lảo đảo đứng dậy. Động tác này của gã khiến cho “súp nóng” chảy dọc xuống theo mặt trong bắp đùi, làm ánh mắt Đại vương tử lại trở nên âm trầm.
Đúng lúc đó, bên ngoài có người bẩm báo: “Vương, Lỗ Tháp đã trở về.”
Đại vương tử nhặt quần áo lên, vừa mặc vừa nói: “Không cần tiến vào, ở cửa bẩm báo đi!”
Giọng nói thô lỗ của Lỗ Tháp truyền tới: “Vương, khi chúng thuộc hạ tìm đến gần thác nước, thuộc hạ nhìn thấy thị vệ tùy thân của Tam vương tử. Có vẻ như Tam vương tử đã bị thương, bọn chúng rối loạn vô cùng, thuộc hạ không dám tự ý hành động, chỉ lén phái người đi trinh sát một vòng liền rút về.”
Tuấn Hải vương nghe nói Lý Hải vương bị thương, liền liếc mắt nhìn kỹ Lục Vĩnh Hạo một hồi, mới nói với bên ngoài: “Ngươi làm tốt lắm, lát nữa báo cho ca ca ngươi rút khỏi khe Sa Vụ, sau đó thả Tứ Dực ưng, thông tri các đạo quân ở vực Ác Hổ bày trận chuẩn bị tiến công, đồng thời kêu gọi Nhị vương tử, chỉ cần hắn chịu giết ch.ết con tẫn thú dị thế khiến lòng người náo động kia, bản vương sẽ lập tức rút lui, không tiến một phân một tấc nào vào lãnh địa của hắn.”
Lỗ Tháp có phần không nắm rõ tình hình: “Nhưng mà… Dị thú đó đã không còn trong vực Ác Hổ nữa rồi!”
“Dị thú đó ở đâu không quan trọng, ngươi cứ an bài như vậy đi!”
Lỗ Tháp không hiểu được thánh ý, nhưng Lục Vĩnh Hạo thì suy xét rõ ràng.
Xem ra Lý Hải vương còn không có mưu kế cao thâm bằng anh trai của hắn!
Thác Hải vương bị một vố đau như vậy, liệu có thể khoan dung cho Tam đệ của hắn không? Hiện tại tất cả những người biết chuyện đều cho rằng dị thú đang ở trong tay Tam vương tử, bao gồm cả các thuộc hạ của Tuấn Hải vương cũng không ngờ rằng, con tẫn thú mà chủ tử của bọn họ nhặt về mới chính là bảo bối mà người người tranh giành đỏ mắt.
Trong mắt người ngoài, Đại vương tử nhất định là một hình tượng hoàn mỹ, chí công vô tư, không bị dị thú mê hoặc, thay Thánh Hoàng dạy dỗ hai tên đệ đệ không hiểu chuyện.
Hiện tại Đại vương tử chỉ cần ngồi một bên phất cờ cổ vũ, làm ngư ông đắc lợi, bàng quan xem hai tên đệ đệ choảng nhau sứt đầu mẻ trán.
Lục Vĩnh Hạo lại một lần nữa phát hiện thằng này có chỗ giống Vân ca, đều là đa mưu thâm hiểm, giết người không thấy máu.
Khi Lỗ Tháp thối lui, Đại vương tử đứng trước giường, ánh mắt vẫn như cũ âm trầm dán chặt vào Lục Vĩnh Hạo không tha: “Ngươi cũng khá lắm, cư nhiên có thể làm Lý Hải vương bị thương?”
Nói xong, y nghĩ ngợi chốc lát, đột nhiên đi đến cái tủ bên cạnh, mở tủ lấy ra cây súng lục của Lục Vĩnh Hạo.
Thứ này lúc ban đầu rời đi thuận tay mang theo, lật tới lật lui nhìn vài lần, y thử tháo ra, chốc lát sau, cư nhiên chó ngáp phải ruồi thực sự gỡ được băng đạn xuống.
Y cầm băng đạn đưa lên mũi ngửi: “Máu của băng thú biển sâu? Đủ để phá giải mọi lá chắn ma pháp…” Uy lực của thứ này y đã được thưởng thức lúc còn ở rừng Đen, lực đạo lớn vô cùng, nếu như không phải y đang ở trong thời kỳ lột da mười năm một lần, trên thân có vảy rắn cứng rắn ngăn trở, chỉ sợ đã bị viên đạn sắt từ thứ này bắn xuyên thủng rồi.
Loại vũ khí tinh xảo này y chưa bao giờ gặp được, e là đồ vật đến từ dị giới kia.
Nhìn xong, y lần nữa cất kỹ vũ khí, thuận tiện cầm lấy một con dao bén đi đến trước giường.
Lục ca biết, lần này y quyết tâm giết người diệt khẩu. Nếu đã đánh không lại, không bằng thẳng thắn trừng mắt nhìn Đại vương tử, đợi y ra tay.
Đại vương tử cũng rất có năng khiếu làm đồ tể, thủ pháp không tệ, dao vung lên hai cái, liền cắt đứt hai bên gân chân của Lục Vĩnh Hạo.
Đau đến nỗi Lục Vĩnh Hạo rống cổ lên mà gào.
Đáng tiếc chưa gào được phân nửa, đã bị nhét một viên thuốc vào miệng, có lẽ là thuốc tê, vừa vào miệng liền tan ngay, lập tức cảm giác đau đớn biến mất không ít, nhưng miệng cũng trở nên cứng ngắc, nói không ra lời.
“Đừng sợ, không đau đâu. Ta sẽ gọi thầy thuốc nối gân chân lại cho ngươi, sau này chỉ cần không vận động kịch liệt, sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại bình thường…. Nhịn một chút, qua vài ngày ngươi sẽ có một thân da thịt xinh đẹp vô song. Từ giờ trở đi, quá khứ của ngươi đã hoàn toàn bị xóa bỏ, ta ban cho ngươi một tên mới, gọi là Bối Gia. Đây là tên một loài hoa dại sinh trưởng tại vực Cuồng Xà, cũng giống như ngươi vậy, toàn thân mọc đầy gai nhọn, nhưng lại là thức ăn mà ɖâʍ xà thích nhất, kết cục luôn luôn là bị bẻ gẫy từng mũi, từng mũi gai, cuối cùng chỉ còn lại đóa hoa yếu ớt nằm bên trong, bị ɖâʍ xà nuốt ực một ngụm vào bụng.
Lục Vĩnh Hạo cũng cảm thấy cái tên này quả thật thích hợp gã. Móa nó thật đúng là “Bối.Đáo.Gia”!!!
(*”Bối đáo gia” dịch từng chữ theo nghĩa đen thì là “xui từ ngoài đường xui tới tận nhà”, nhưng cụm từ tương ứng của nó trong tiếng Việt hẳn là “xui bỏ mẹ!”)
Thằng nhãi này còn đáng hận hơn là thằng em Tam đệ biến thái kia. Không biết nó đào đâu ra cái thứ thuốc nước gì đó, đổ lên trước ngực gã cùng với toàn thân. Thứ nước kia có tính ăn mòn, nháy mắt đã ăn mòn một mảng lớn da ngực, hình xăm vừa mới xuất hiện trong giây lát liền biến mất không còn tăm tích.
Tuy rằng đã uống thuốc tê, nhưng vẫn không cách nào ngăn được cảm giác đau đớn như bị kim châm trên da thịt.
Ba ngày sau, lớp da non trước ngực quả nhiên đã sinh ra.
Toàn thân trên dưới đều trắng như tuyết, phối hợp với tóc dài màu đỏ, quả thật đủ lẳng lơ!
Đại vương tử cũng rất vừa ý với công trình thay da này, liên tục mấy đêm gấp rút lên đường, cuối cùng cũng về tới lãnh địa của y, vẻ mặt y rõ ràng buông lỏng. Sau khi rót một chén rượu đầy đỏ tươi, y đưa đến bên môi Lục Vĩnh Hạo, lúc này đang ngồi trong lòng y: “Nào, nếm mùi vị rượu cống phẩm thử xem.”
Lục Vĩnh Hạo mặt mày ảo não, dùng sức xoay đầu sang một bên.
Quá sức thất đức! Hiện tại gã vừa què vừa câm, còn thêm một thân diêm dúa như đàn bà!
Đây là cách thức bọn buôn người dùng để lừa gạt phụ nữ miền núi đúng không? Móa nó đúng táng tận lương tâm! Bao nhiêu ngày rồi mà gã vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, những lúc nóng lòng muốn nói còn bị nước miếng trào ra chảy dọc theo khóe miệng không kìm lại được.
Đại vương tử ngược lại không chút ghét bỏ, những lúc xung quanh không ai, y nổi hứng còn có thể vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ, hứng trí còn phải hôn gã một hồi.
Có lẽ lo lắng da thịt gã còn chưa hoàn toàn lành lại, Tuấn Hải vương không có ngủ gã nữa, bình thường phần lớn thời gian đều là dáng vẻ cặn bã ôn hòa nho nhã, điều này khiến Lục Vĩnh Hạo âm thầm thở phào.
Sau khi về tới lãnh địa, Lục Vĩnh Hạo được đưa tới góc tây bắc cung điện, Lỗ Tháp bị phái tới mang theo mấy tên thị vệ canh gác.
Ngoài ra còn có hai thị nữ và một người đàn ông đứng tuổi thiếp thân hầu hạ gã.
Lục Vĩnh Hạo phát hiện, hai tên thị nữ cũng bị câm, hơn nữa là câm hoàn toàn, nguyên cả cái lưỡi bị cắt mất. Mà người đàn ông đứng tuổi kia, bề ngoài không cao lắm, dáng người mảnh mai, hẳn là tẫn thú mà người ta nói.
Vị này thì có thể nói chuyện, đáng tiếc lời của hắn không phải để cho người nghe: “Tôi tên là Bố Lạp Đạt, là nhũ mẫu của Đại vương tử, từ hôm nay trở đi tôi sẽ hầu hạ ngài trong các công việc hằng ngày, cũng sẽ dạy ngài làm sao để hầu hạ Đại vương tử, khiến cho chủ nhân của ngài có thể đạt được khoái hoạt lớn nhất.”
Lúc hắn nói những lời này, Lục Vĩnh Hạo đang nằm dài trên ghế dựa ngoài hành lang, trầm tư gặm nhấm nỗi sầu nhân thế. Nghe hắn nói, gã thuận tay nắm lấy mâm đựng trái cây bên cạnh ném về phía nhũ mẫu Bố Lạp Đạt nọ như ném một cái đĩa sắt, cho hắn biết cái gì gọi là thống khổ lớn nhất.
Nhũ mẫu cũng không tránh né, bị ném trúng chảy máu đầu. Nhưng cho dù như vậy, vẻ mặt của Bố Lạp Đạt không có gì biến hóa: “Hôm nay tôi sẽ dạy ngài làm sao mặc áo trang điểm.”
Lục ca không thèm để ý đến cái loại ngu nô này, dứt khoát xoay người, nhắm mắt, đánh một giấc.
Hiện tại đầu óc gã chỉ có một câu, chính là nửa câu quỷ dị trong thánh thư: “Vào ngày hai mặt trời chiếu rọi xuống đại lục Đế Tư, phải nhớ không được…”
Rốt cuộc là không được làm gì? Vốn gã lo sợ về tới lãnh địa Đại vương tử sẽ nhịn không được ngủ mình, thế nhưng từ khi gã vào ở trong tòa nhà này, Đại vương tử không hề xuất hiện.
Chỉ có Bố Lạp Đạt giống như âm hồn không tiêu tan lẽo đẽo theo gã, dạy gã làm sao để trở thành một tẫn thú tốt biết chăm lo gia đình.
Nhưng mà Lục Vĩnh Hạo cũng không đánh hắn nữa. Đối với loại người nô tính kiên cường như thế này, quả thật cùng một khuông một giuộc với bà mẹ hết thuốc chữa của gã.
Lục Vĩnh Hạo vốn tưởng rằng, tên kia là nhũ mẫu một tay chăm sóc Đại vương tử đến lớn, ở nơi cung đình này hẳn là có chút danh vọng, ít ra cũng phải là một thị quan có chút địa vị chứ.
Không ngờ một hôm nọ, gã đang ngồi bên cửa sổ tiểu lâu nhà mình, từ trên cao nhìn xuống, thấy Bố Lạp Đạt ôm một đám y phục vừa giặt xong đi qua, nhìn thấy tên Lỗ Tháp cao lớn thô kệch đang dựa vào hòn non bộ bên đường, rõ ràng toàn thân run rẩy một trận, sau đó vội vàng quay ngược trở lại.
Đáng tiếc Lỗ Tháp nhanh tay lẹ mắt, vươn tay kéo lại Bố Lạp Đạt, ôm hắn ra phía sau hòn non bộ bắt đầu xé y phục.
“Lỗ Tháp tướng quân, xin đừng… Tôi đã lớn tuổi rồi, không thích hợp sinh sản nữa.”
Lỗ Tháp nào có nghe hắn nói, thoắt cái tuột phăng quần hắn: “Vương ra lệnh cho ta canh gác ở đây, mấy ngày rồi không thể rời đi, hai tên thị nữ kia không phải loại ta thích, vẫn là Bố Lạp Đạt vừa miệng, tuy rằng lớn tuổi một chút, nhưng da dẻ láng mịn như thế này, sinh cho ta một đứa đi thôi.”
Tiếp theo là một màn phim cấp ba vô cùng thảm thống vô nhân đạo.
Lục Vĩnh Hạo cứ vươn cổ ra mà nhìn, mà Lỗ Tháp phát tiết xong rồi, hiển nhiên cũng phát hiện ra Lục Vĩnh Hạo nhìn trộm, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, giống như hắn vừa rồi chỉ là ghé vào tiểu tiện một cái mà thôi, xong kéo quần vỗ mông đi mất.
Bố Lạp Đạt thì gian nan bò dậy, bình tĩnh chậm rãi nhặt lên y phục rơi vãi đầy đất, sau đó hướng về phía Lục Vĩnh Hạo hành lễ, mới thất tha thất thểu rời đi.
Lục ca rốt cuộc cũng ý thức được trong cái thế giới này, địa vị của tẫn thú là như thế nào, tóm gọn lại chính là một cái bồn cầu, ai muốn xả thì xả!
Thì ra việc mình xuyên qua bồn cầu tới đây, quả thật cũng có triết lý riêng của nó.