Quyển 1 - Chương 11: Gặp sói

Edit: Mộc LanBeta: LenivyMấy ngày nữa lại trôi qua, nhưng hai người chưa đi quá nổi ba trăm dặm đường.
Cứ theo tính cách tuỳ hứng của tiểu thư, biết bao giờ mới đến được Hàng Châu đây! Giữa rừng núi hoang vu, Hạ Mộc nhìn tiểu thư đang ung dung đi phía trước, bất đắc dĩ nghĩ thầm.


“Tiểu thư, trời sắp tối rồi. Nếu giờ không tăng tốc độ để đến trấn gần nhất trước khi trời tối thì chúng ta phải nghỉ lại nơi sơn dã này mất.” Hạ Mộc nói.


Trong khoảng thời gian này, hai người thường xuyên không tìm được chỗ dừng chân nên phải ăn ngủ ven đường. Hắn không đồng ý tiểu thư làm như thế. Mình là đàn ông còn chịu được, nhưng tiểu thư vốn ăn sung mặc sướng… Cho nên hắn không yên lòng, đành phải nhắc khéo tiểu thư một tiếng.


“Đừng vội, giờ tìm chỗ dừng chân là được.” Tức Mặc Tử Tang tuỳ tiện nói.
Hạ Mộc há hốc miệng, không nói gì thêm. Hắn biết ngay mà, vốn dĩ không mong tiểu thư sẽ thay đổi, trả lời hắn rằng: “Thế thì đi nhanh hơn, cố gắng đến trấn gần nhất, thuê khách sạn trọ lại” .


Tuy hắn vẫn muốn nói thêm về vấn đề này, nhưng cũng biết không khuyên nổi tiểu thư, làm thế chỉ tốn công vô ích, nên tận dụng thời gian tìm một nơi thích hợp dừng chân thì hơn!


Hai người lần theo tiếng nước chảy. Đập vào mắt là một thác nước hùng vĩ, làn nước trong suốt đến độ nhìn rõ đàn cá đang tung tăng bơi lội. Hai bên bờ mọc đầy hoa dại. Dưới ánh hoàng hôn mùa hạ, cánh bướm dập dờn bay lượn trong bụi hoa. Xa xa, cây cối xanh tươi um tùm, chim chóc hót vang.


available on google playdownload on app store


Tức Mặc Tử Tang hít sâu bầu không khí trong lành nơi đây. Non xanh nước biếc, hoa thơm bướm lượn cũng chỉ đến thế mà thôi! Vì thế nàng quyết định, “Chọn chỗ này đi.”


“Vâng.” Hạ Mộc không phản đối, đánh giá xung quanh, nhìn xem có chỗ nào kín đáo một chút không, quay đầu đã thấy tiểu thư nhà mình lôi cái võng ra khỏi tay nải, mắc nó giữa hai gốc cây gần đó.


Xem ra không cần tìm nữa. Hạ Mộc bất đắc dĩ nghĩ thầm, nhanh nhẹn lấy đồ ra chuẩn bị nấu ăn. Mấy thứ này đều do tiểu thư bắt hắn chuẩn bị trước. Lúc đầu, hắn không biết nó có tác dụng gì, giờ thì dùng quen tay rồi.


Thật sự hắn không tài nào hiểu được. Sao tiểu thư có thể lên kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết như vậy, từ đâu mà người có lá gan lớn đến mức dám ăn ngủ chốn sơn dã nữa chứ!
***


Hạ Mộc nhặt một đống cành cây trở về thì thấy Tử Tang đang nằm trên võng nhắm mắt dưỡng thần, hình như biết hắn đã về nên liếc mắt nhìn một cái rồi lại nhắm mắt lại.


Nhìn một bên mặt tinh xảo trắng nõn kia, Hạ Mộc đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng, bèn đứng lên, nói: “Tiểu thư, đằng kia có con sông, tôi đi bắt cá. Người muốn ăn cá nướng hay nấu canh?”
Tức Mặc Tử Tang nhìn hắn, nét mặt tựa như đang cẩn thận suy xét, nói: “Cả hai đi.”


“Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đáp ứng, xắn cao tay áo và ống quần lên, rồi lội xuống sông bắt cá.
Làm thế là bắt được cá sao?


Tức Mặc Tử Tang rời khỏi võng, lặng yên không một tiếng động đến gần Hạ Mộc, chỉ thấy tay hắn rất linh hoạt, thấy cá là chộp ngay xuống vị trí đó; một lúc sau, con cá kia đã giãy dụa trong tay hắn. Nàng không thể không thừa nhận, hắn rất lợi hại trong việc này.


Hạ Mộc cười rất vui vẻ, bất ngờ thấy tiểu thư, vẻ mặt cứng đờ trong phút chốc, rồi lại cười thật tươi, giơ cao con cá trong tay, hào hứng khoe: “Tiểu thư, con cá to chưa này, nặng hai cân là ít.”


Hắn nói xong, để cá lên bãi cỏ rồi tiếp tục bắt. Đến khi có 5,6 con mới dừng lại, rồi làm sạch cá, nhóm lửa, nướng ba con. Còn mấy con còn lại thì bỏ vào nồi thêm nước nấu canh.


Màn đêm dần buông xuống, mùi cá nướng thơm lừng toả ra bốn phía. Tử Tang hấp hấp mũi, không thể không thừa nhận, Hạ Mộc nấu ăn rất ngon, từ nguyên liệu đơn giản và đồ nấu nướng bình thường, hắn có thể chế biến thành những món ăn ngon lành.
***


Trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng vàng nhàn nhạt xuyên qua tán cây, đom đóm phát sáng lập loè.
Trong lúc ngủ say, đột nhiên Tức Mặc Tử Tang mở mắt, nghe tiếng bước chân đến gần, nàng nhắm mắt lại.


Hạ Mộc chậm rãi tới gần tiểu thư, thấy nàng vẫn ngủ say, vẻ mặt hơi do dự, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, hình như tiếng động kia càng ngày càng tiến đến gần. Hắn gọi nhỏ: “Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh tỉnh, hình như có thú dữ.”


Hàng mi Tử Tang khẽ rung động, từ từ mở mắt. Tinh thần lực của nàng sớm đã phóng ra ngoài, trong vòng một trăm mét, có một loài động vật đang đến gần.
Đôi mắt nàng sáng lên, hoá ra là sói hoang.


Hạ Mộc thấy tiểu thư đã tỉnh. Hắn nhóm lửa, cố gắng để lửa cháy thật to. Có rất nhiều loài thú hoang sợ lửa. Một lúc sau, con sói kia cuối cùng đã xuất hiện trước mặt hai người. Một đôi mắt toả sáng trong bóng đêm, từng tiếng sói tru vang lên, vừa như vui mừng lại hàm chứa ý cảnh cáo.


Sắc mặt Hạ Mộc trắng bệch. Là sói. Nhưng…. Nhưng sao có nhiều con đến vậy, cả một đàn sói săn mồi. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
“Tiểu thư, tôi sẽ cản chúng, người cưỡi ngựa đi mau.” Hạ Mộc gắng sức bình tĩnh lại, lập tức quay đầu nói với Tử Tang.


Nàng vô cùng ngạc nhiên, không khỏi chăm chú quan sát Hạ Mộc. Sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng không hề sợ hãi, chỉ có vẻ mặt kiên định, bất chấp tất cả. Nếu hắn ở lại, chắc chắn phải chế. Hắn mà thông minh một chút thì đã bỏ mình lại, mau chóng chạy đi mới đúng?


Thấy tiểu thư ngây người, Hạ Mộc không khỏi luống cuống, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, nhanh lên đi! Người đừng sợ, leo lên ngựa đừng quay đầu lại, tôi đảm bảo, sói không làm hại đến tiểu thư đâu. Chỉ là về sau, tiểu thư đừng ngủ lại giữa rừng nữa, tôi không thể tiếp tục hầu hạ người. Bản thân người phải bảo trọng. “


Nói xong, trong giọng nói của hắn có một chút không cam lòng và buồn bã.
Tử Tang vẫn chăm chú nhìn Hạ Mộc như cũ, tựa như muốn từ vẻ mặt của hắn tìm ra gì đó.


Hạ Mộc thấy nàng thờ ơ, cho rằng nàng bị dọa đến choáng váng. Hắn rất sốt ruột, nhưng chưa kịp bảo nàng nhanh rời đi thì mấy con sói đã tiến lại gần. Hắn nhặt cây đuốc xua về phía bọn chúng.


Sói sợ lửa, nhưng cả một đàn sói nhiều con như vậy. Hơn nữa, lửa cháy không lớn, khua khua mấy cái đã nhỏ đi, thậm chí tắt ngúm. Quần áo bị rách mấy chỗ, hắn đành phải dùng sức mạnh của nắm đấm, đánh ra một quyền. Khí lực lớn đến nỗi đánh bay một con sói, rơi trúng thân cây ch.ết tươi.


Nàng ngây ngốc, không ngờ hắn khoẻ như thế, giết ch.ết một con sói chỉ bằng nắm đấm. Hành vi này chọc giận bầy sói, bọn chúng đồng loạt xông lên.


Hai nắm đấm không bảo vệ được bốn hướng, hắn vội vàng đẩy Tử Tang ra. Mắt thấy mình sắp bị cả bầy sói bao phủ, bất ngờ trong nháy mắt, bầy sói đột nhiên gục xuống.
Hạ Mộc kinh ngạc.
Còn Tức Mặc Tử Tang vẫn thờ ơ.


Hạ Mộc kiểm tr.a lại mấy con sói này, phát hiện chúng đều đã ch.ết, nhưng không tìm thấy vết thương, ngây ngốc hỏi tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư, mấy con sói này ch.ết thật kỳ quái… Là ai đã cứu chúng ta?”
“Có thể là sơn thần.” Tức Mặc Tử Tang tiếp tục nằm xuống võng, nhắm mắt ngủ.


Có gì đáng nghiên cứu đâu, chẳng qua là nàng dùng tinh thần lực đánh vào tim sói.
Hạ Mộc sửng sốt, thanh âm nhỏ dần: “Chẳng lẽ thật sự có thần tiên.”


Rất lâu sau, hắn mới bừng tỉnh, nhóm lửa cháy bùng lên, gom hết sói thành một đống. Thu dọn sạch sẽ xong, hắn nằm xuống ngủ tiếp. Một đêm trôi qua không dễ dàng, hắn không ngủ sâu, luôn luôn cảnh giác ——
Rạng sáng, Tức Mặc Tử Tang ngửi thấy mùi thơm, mở mắt tỉnh dậy ra, thấy Hạ Mộc đang nướng thịt.


“Tiểu thư tỉnh rồi, tôi nướng thịt só.” Hạ Mộc thấy nàng tỉnh lại, cười nói.


Tức Mặc Tử Tang gật đầu, đi rửa mặt chải đầu, rồi quay lại. Hạ Mộc cầm một cốc nước đưa cho nàng, “Tiểu thư, đây là nước ấm. Người uống một chút cho ấm bụng, sau đó ăn thịt nướng mới tốt cho sức khoẻ.”
Tức Mặc Tử Tang bình tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Mộc, không nói một câu.


“Sao vậy, tiểu thư?” Hạ Mộc hỏi.
Nàng lắc đầu, nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.
Từ lúc rời khỏi Tức Mặc phủ, Hạ Mộc luôn tỉ mỉ chăm sóc nàng. Như nước ấm luôn đun sẵn này, sáng nào hắn cũng nhắc nàng uống, chưa một ngày chậm trễ.


“Tiểu thư, chúng ta mang xác sói theo đi. Đến trấn trên có thể bán lấy tiền. Sói vốn rất hiếm. Hơn nữa, bề ngoài của mấy con này không hề có vết thương. Một con sói hoàn chỉnh như thế này rất quý.” Hạ Mộc cười nói.


Tức Mặc Tử Tang nhìn về phía xác sói chất đống thành một toà núi nhỏ, nhàn nhạt nói: “Tùy chàng.” Chỉ cần hắn có thể mang đi, nàng không có ý kiến.


“Cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc cao hứng cảm tạ, lập tức cột sói lại thành từng đôi. Không biết hắn kiếm đâu ra mấy sợi dây leo dài chắc chắn buộc sói lên đằng sau ngựa. Chỗ còn lại cũng chia thành từng đôi một, rồi xoay người đi vào rừng, không lâu sau quay về, trên tay hắn có thêm hai cành cây to, khá dài.


Tức Mặc Tử Tang nhìn từng động tác của hắn, đã đoán được hắn định làm gì. Hắn định buộc sói lại, cột vào mỗi đầu gánh.
Làm sao hắn vác đống này đi được?


Cuối cùng, nghi vấn của nàng được giải đáp, nhìn Hạ Mộc một tay dẫn ngựa, một tay gánh đòn gánh ở một bên vai, nhìn có vẻ rất dễ dàng.
“Tiểu thư, từ nhỏ tôi đã khoẻ hơn người, không thành vấn đề.” Hạ Mộc cười hiền, giống như biết nàng thắc mắc điều gì.


Tức Mặc Tử Tang chậm rãi quay đầu, dắt ngựa của mình tiến về phía trước.
“Tiểu thư, người cứ lên ngựa đi.” Hạ Mộc thấy nàng đi bộ, vội nói. Dù sao bình thường tiểu thư cưỡi ngựa chậm rì rì chẳng khác đi bộ là mấy, hắn từ từ đi đằng sau cũng kịp.


“Câm miệng.” Tức Mặc Tử Tang ra lệnh.
“Vâng.”


Vì thế, sau đó Hạ Mộc không dám nói nhiều, im lặng đi sau nàng. Trước mắt là đường đá, một tay hắn dắt ngựa, không tiện điều khiển nó. Con đường bắt đầu gập ghềnh khó đi, ngay lúc hắn đang khó xử, một bàn tay trắng như ngọc nắm lấy dây cương, dắt ngựa của hắn.


Hắn vui mừng vội nói: “Cám ơn tiểu thư.”
Tức Mặc Tử Tang phụng phịu, “Đi lên trước đi.”


“Vâng.” Hạ Mộc vội đi đằng trước, một lúc sau ngạc nhiên, tự hỏi: “Sao có vẻ nhẹ hơn thế nhỉ… Hả, lại nặng hơn rồi, thật kỳ quái?” Trên vai trầm xuống, gánh nặng trên vai như không thay đổi. Hắn còn nghi ngờ mình bị ảo giác.


“Đi mau.” Phía sau truyền đến mệnh lệnh của tiểu thư, hắn áp chế nghi ngờ, vội vàng đi nhanh hơn. Hắn không biết đằng sau, nét mặt Tức Mặc Tử Tang lộ ra một chút tức giận.
Đáng ch.ết, sao mình có thể dùng tinh thần lực bừa bãi như thế?






Truyện liên quan