Quyển 1 - Chương 18: Cực phẩm người nhà (một)
Edit: Mộc Lan Beta: Lenivy “Cực phẩm” có nghĩa là vô đối, duy nhất.
Ở thế giới này, phụ nữ đã lập gia đình phải búi tóc. Trước kia vẫn ở Tức Mặc phủ có khi vì ứng phó Tử Tang cũng búi tóc. Nhưng sau khi rời khỏi đó, nàng thả tóc, chỉ buộc một chút ở dưới, như vậy tương đối tiện, tất nhiên nàng không biết phụ nữ đã lấy chồng có quy củ như vậy .
Vẻ mặt Tử Tang trở nên lạnh như băng, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hà thị. Nàng là người mà ai cũng có thể chỉ trích sao!
Hà thị giật mình, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt kia như đẩy bà ta rơi vào một hầm băng lạnh giá, bà ta lùi lại vài bước mới trấn tĩnh lại được, kinh ngạc nhìn Tử Tang, “Cô…”
Hạ Mộc thấy cảnh này, biết ngay tiểu thư nhà mình tức giận, vội nói: “Cha, mẹ, chúng con vừa mới thành thân, trước kia cô ấy luôn luôn để tóc như vậy vì nhanh chóng muốn về quê nên không chú ý. Hôn sự của con là do chủ tử làm chủ, đã được quan phủ thừa nhận.” Hắn chưa bao giờ coi tiểu thư là vợ, nên việc búi tóc không để ý lắm, cũng không nói cho tiểu thư biết quy củ ở đây.
Vì hắn đã bán mình, mọi chuyện do chủ tử làm chủ. Hôn sự của hắn không cần sự đồng ý của hắn hay của cha mẹ.
Hắn càng nói đỡ cho Tử Tang, vợ chồng Hạ Đại Hầu càng nhíu mày, càng không vui nhìn Hạ Mộc, đáy mắt nồng đậm sự chán ghét.
“Cha, mẹ, anh Ba mới về, có chuyện gì sau này nói, chúng ta vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá.” Hạ Thư không chịu nổi tiến lên nói.
“Em là em Tư.” Hạ Mộc nhìn Hạ Thư hỏi, thời điểm hắn rời đi, Hạ Thư mới sáu tuổi, bây giờ đã mười bốn tuổi .
“Anh Ba, là em.” Hạ Thư mỉm cười gật gật đầu.
“Anh Ba, em là Chiêu Quan, có phải em và anh Tư rất giống nhau không?” Hạ Chiêu Quan tiến lên cười nói.
“Phải, rất giống nhau.” Hạ Mộc cười nói.
“Thạch Đầu, con về phòng đọc sách đi, Chiêu Quan, con đi làm cơm.” Hà thị phụng phịu nói, ngữ khí rất không vui, đứng cạnh bà ta là Hạ Đại Hầu cũng thế.
Trên mặt Hạ Chiêu Quan lộ ra sự bất mãn, lưu luyến nhìn thoáng qua Hạ Mộc, sau đó trừng mắt với phụ mẫu của mình, căm giận xoay người đi, bước chân càng thêm dùng lực. Còn Hạ Thư không nghe lời rời đi, mà nói: “Cha, mẹ…”
“Cha, mẹ.”
“Cha, mẹ.”
Lúc này, bên ngoài vang lên hai giọng nói khác biệt cắt ngang lời của Hạ Thư, ở cửa nhà có hai nam một nữ đi vào. Bọn họ là đại ca của Hạ Mộc – Hạ Phú Quý, đại tẩu Thang thị, người còn lại là nhị ca của Hạ Mộc – Hạ Đa Phú.
“Cha, mẹ, chúng con nghe nói em Ba đã trở về.” Đang nói chuyện là Hạ Đa Quý, dáng người không cao, gầy gò, hai mươi bốn tuổi. Hắn ta và người bước vào giống hệt nhau, liếc mắt nhìn Hạ Mộc, mang theo ý thăm hỏi. Đã tám năm bọn họ không gặp nhau. Lúc trước mới chín tuổi, nay Hạ Mộc đã trưởng thành, dáng vẻ lúc nhỏ không nhớ được rõ huống chi giờ đã lớn khôn.
“Anh cả, anh Hai.” Hạ Mộc cao hứng kêu, hai vị huynh trưởng tuy rằng tahy đổi rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra bộ dáng năm xưa. Hơn nữa, bọn họ còn gọi cha mẹ, em Ba, chắc chắn không sai được.
“Đúng là em đã trở về.” Hạ Phú Quý khó có thể tin được.
“Thật sự là em Ba, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Hạ Đa Quý cười nói, bất quá vẻ mặt tươi cười kia có bao nhiêu giả dối thì có bấy nhiêu.
“Anh cả, anh Hai, hai anh cũng không vui khi thấy em về sao?” Nét mặt Hạ Mộc cứng đờ, ngữ khí cô đơn nói, có chút không tin và ủy khuất.
Hạ Phú Quý đang định nói tiếp, Hạ Đa Quý đứng bên cạnh vội vàng cắt ngang lời đại ca, cười nói: “Sao lại thế được. Các anh mỗi ngày đều nhớ đến em. Qua đây, giới thiệu cho em, đây là đại tẩu của chúng ta, thành thân với đại ca sáu năm rồi.”
Rõ ràng là chuyển chủ đề.
“Em gặp qua chị dâu.” Hạ Mộc thở dài hành lễ.
Thang thị cười vài tiếng, “Chú Ba, quả nhiên là người từng lăn lộn bên ngoài, xem này lễ nghĩa cấp bậc thật tốt.”
“Chị dâu quá khen.” Hạ Mộc khiêm tốn nói, sau đó giới thiệu Tử Tang.
Tất nhiên ba người vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt đều dừng lại trên người Tử Tang. Hiện tại dù nàng ăn mặc đơn giản, nhưng ngũ quan xinh xắn. Làn da trắng nõn không tì vết, nói là người xinh đẹp nhất thiên hạ cũng không ngoa. Ở thôn này càng hiếm có khó tìm, tựa như thiên tiên hạ phàm, hơn nữa này đây còn là thê tử của Hạ Mộc.
Hạ Phú Quý đánh giá, trong mắt ngoại trừ hoà hảo thêm một chút ghen tị, cười tủm tỉm nói: “Dung mạo của Em Ba muội đúng là xinh đẹp! Em Ba thật có phúc.”
Nam tử không nên thảo luận dung mạo của nữ tử, hơn nữa ngữ khí của Hạ Phú Quý rất ngả ngớn, làm cho người ta thấy chói tai và ghê tởm.
Tức Mặc Tử Tang nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hạ Phú Quý một lần, hiển nhiên trực tiếp bỏ qua, còn sắc mặt Hạ Mộc thâm trầm hơn.
Hạ Phú Quý có chút tức giận. Thang thị biết rõ tính cách phu quân của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Phú Quý, giờ không tiện nói gì, trở về “nàng” nhất định phải cho hắn ta một bài học.
Hạ Đa Phú nhìn Hạ Phú Quý, lại quan sát vẻ mặt lạnh lùng của Tử Tang, nàng ta hình như không định hành lễ với bọn họ, vì thế cười nói: “Hoá ra em Ba đã thành hôn, còn cưới được một thê tử tốt như vậy, xem ra rất có tiền đồ.” Sau đó nói với vợ chồng Hạ Đại Hầu: “Cha mẹ, hôm nay em Ba trở về, cả nhà chúng ta liền tụ tập một bữa đi, tối nay ở lại dùng cơm. Để con về nhà lấy thêm đồ ăn sang đây. Đại ca, anh cũng bảo chị dâu về nhà dắt đứa nhỏ đến đi, ghé qua nhà bảo vị kia nhà em một tiếng, em không chạy mất đâu.”
“Đi.” Hạ Phú Quý đáp lời, rồi bảo Thang thị đi làm.
“Việc này…” Hạ Mộc ngạc nhiên nhìn Thang thị rời đi rồi mới quay đầu hỏi cha mẹ, “Cha, mẹ, nhà chúng ta tách riêng rồi sao?”
Cha mẹ ở cùng không phân biệt đều là một nhà. Một số gia đình dù sống chung không hợp, vẫn suy nghĩ đến thanh danh nên rất ít người chọn tách ra ở riêng khỏi cha mẹ. Khó trách Hạ Mộc ngạc nhiên thế.
Vợ chồng Hạ Đại Hầu vừa nghe câu hỏi của Hạ Mộc, sắc mặt đều trầm xuống, trừng mắt nhìn Hạ Mộc, Hạ Đại Hầu đi đến bắc phòng, hà thị cũng đi theo .
“Em Ba, có chuyện gì, chúng ta vào nhà chính hãy nói, ngoài này lạnh đấy.” Hạ Đa Quý nói.
Hạ Mộc gật gật đầu.
“Anh Ba, chị Ba, đi thôi.” Hạ Thư tiến lên nói.
Hạ Mộc lên tiếng, nhìn về phía Tử Tang, chỉ thấy người đứng sau lạnh lùng, đang nhàm chán nhìn xung quanh, nói: “Tiểu… Tử… Tử Tang, chúng ta vào đi thôi.”
Suýt nữa lại lỡ lời, may gọi được tên tiểu thư. So với lúc giới thiệu tiểu thư là vợ, hắn còn khó mở lời hơn nhiều, hơn nữa rất xấu hổ.
Tử Tang nhìn hắn,gật đầu.
Hình như tiểu thư không bực mình, Hạ Mộc nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới vào nhà chính, Tử Tang đi theo.
Nhìn hai người, Hạ Thư đi phía sau hơi cau mày.
Nhà chính không lớn, đoàn người tiến vào, càng chật chội. Đồ dùng cũ kỹ lại đơn giản, liếc nhìn chỉ có vài thứ.
Mọi người ngồi xuống, Hạ Đại Hầu liền lạnh mắt nhìn về phía Hạ Mộc, chất vấn: “Con nói đi, vì sao khôi phục được thân phận thường dân, không phải đã bán mình thì không thể khôi phục hay sao?”
Hạ Mộc sửng sốt…
Tử Tang cúi đầu không nhúc nhích, Hạ Thư bất mãn nhìn về phía cha mình, lúc này ánh mắt ông ta vẫn dừng trên người Hạ Mộc…