Quyển 1 - Chương 66: Chất vấn
Beta: Lyly Được rồi, nể Hạ Mộc bị thương, không muốn cậu ta quan tâm đến chuyện ăn cơm của Tử Tang, hắn đành phải nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Coi như tôi chưa nói, mau ăn đi.”
Nàng chỉ ăn ngay nói thật, cái gì mà tố cáo! Tử Tang nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Tôi ăn hay không ăn chẳng lẽ do anh định đoạt chắc?”
Hạ Phú Quý bị mang đi, người nhà họ Hạ rất tức giận, đều oán trách Hạ Mộc và Tử Tang nhưng Hạ Mộc đang bị thương cũng không dám đi tìm phiền toái, nhanh chóng bỏ đi, không có một câu quan tâm hỏi han.
Giờ đã chạng vạng, Hạ Mộc chưa tỉnh, dù tỉnh lại cũng không thể xuống giường.
Vì thế Tử Tang vào bếp, định làm cái gì đó ăn tạm. Nàng không chỉ định làm cho mình, Hạ Mộc sau khi tỉnh cũng phải ăn gì đó.
Lại nói tiếp, dù là kiếp trước hay kiếp này, Tử Tang chưa bao giờ nấu cơm, vì thế khi nhìn phòng bếp trước mắt nàng thật sự có cảm giác không biết xuống tay từ chỗ nào.
Sau khi ngắm phòng bếp thật lâu, nhớ lại tình cảnh bình thường Hạ Mộc nấu cơm, nàng cầm lấy nồi nấu cơm, mở bao gạo ra rồi lại đau khổ, nên nấu bao nhiêu gạo. Nhưng từ trước đến nay Tử Tang luôn không thích làm việc dây dưa kéo dài, suy nghĩ một chút, gạo này sẽ nở ra, đến lúc đó chắc chắn nhiều hơn bây giờ, hai chén gạo chắc là đủ.
Vo gạo thì dễ, nhưng đổ bao nhiêu nước mới đủ lại là vấn đề lớn, đổ ít không được, đổ nhiều cũng không được.
Phân vân mãi về mực nước, nàng quyết định dùng biện pháp tương đối khoa học. Nồi này và nồi cơm điện ở kiếp trước khác nhau, nước bốc hơi nhiều nên nàng quyết định đổ nhiều nước một chút, dù sao có thể tùy thời múc bớt, đến lúc đó nếu nhiều nước, múc ra một ít là xong.
Châm lửa không phải việc khó, cho nên rất nhanh gạo được đặt lên bếp, tiếp theo nàng rửa rau. Việc này không cần suy nghĩ, rất dễ dàng, sau đó nàng lại tìm một miếng thịt, rửa sạch sẽ.
Tử Tang hiểu rõ khả năng của mình, cũng không vọng tưởng có thể làm ra nhiều món, nên nàng không rửa nhiều. Lượng rau xanh bằng lượng thịt là ổn.
Rau đã rửa sạch, nàng đi xem nồi cơm, phát hiện trong nồi có bọt nước trào ra.
Có chuyện gì vậy? Nàng vội vàng hất vung ra, cuối cùng nước không bị trào ra ngoài. Tử Tang thở phào nhẹ nhõm, tinh thần lực khuấy khuấy trong nồi, phát hiện gạo bắt đầu nở. Nhưng nước quá nhiều, nếu nấu tiếp, không phải nàng nấu cơm mà là nấu cháo.
Do dự một chút, nàng cầm muôi đến, múc một ít nước ra bát lớn. Nhìn nước bên trong bát, đột nhiên nàng nhớ ra Hạ Mộc bị thương không ăn được cơm. Nấu cơm nhão một chút mới được, nghĩ thế, nàng lại múc thêm một muôi nước cơm, định sẽ dùng nước này nấu món khác.
Nàng đậy vung lại, để gạo trong nồi dần dần thành cơm. Nàng đứng lên, định đi xào rau, đột nhiên nàng nhớ ra cái gì đó. Ánh mắt dừng trên ngọn lửa, lửa lớn thế này, chẳng phải nước trong nồi rất nhanh bốc hơi, cơm cũng không chín. Nghĩ vậy, nàng vội vàng rút ít củi. Ngọn lửa nhỏ cháy từ từ.
Không thể không nói, Tử Tang tương đối thông minh trong việc nấu cơm này. Tiếp tục sờ soạng xuống, nàng cũng nấu xong cơm, tuy rằng làm không tốt như Hạ Mộc vẫn thường làm.
Thế nhưng kế tiếp mới là khảo nghiệm thực sự, xào rau. Đó là kỹ thuật rất lớn.
Tử Tang nhìn rau suy nghĩ một lúc, trong đầu vạch ra các bước, nàng bắt đầu hành động.
Cầm rau đổ vào nồi…
“Đợi chút.” Giọng Hạ Hồi Sinh đột nhiên vang lên, tay Tử Tang cũng ngừng lại, nhìn về phía cửa, ban nãy nàng chú tâm làm việc, nên không nhận ra Hạ Hồi Sinh đã về.
“Cô làm gì vậy?” Hạ Hồi Sinh trở về thấy trong bếp sáng đèn nên biết Tử Tang ở đó. Hắn vừa vào thì thấy nàng định đổ rau vào rồi, nhưng trong nồi trống trơn, không có dầu ăn. Chẳng lẽ cô gái này không biết nên cho dầu trước sao?
Tử Tang nhìn Hạ Hồi Sinh bằng vẻ mặt anh thật ngốc, động tác của nàng rõ ràng như vậy hắn nhìn không hiểu à?
“Quả nhiên cô bị Hạ Mộc hầu hạ thành Đại thiếu nãi nãi rồi.” Hạ Hồi Sinh trào phúng một câu, “Ngay cả xào rau cũng không biết làm, cho dầu trước, sau đó mới cho rau.”
“Anh làm.” Tử Tang không chút khách khí ra lệnh, nếu hắn biết, nàng kẻ mới học nghề này tự nhiên sẽ không làm, dù nàng muốn học, đây cũng không phải là thời điểm học nấu cơm.
“Ách… Cái cô này, cô có biết tôi là khách không hả?” Hạ Hồi Sinh cả giận nói, nàng đúng là không khách khí, coi hắn như Hạ Mộc để sai khiến.
Hạ Hồi Sinh đã nghĩ như vậy, Tử Tang có nói tiếp cũng oan uổng, nàng không sai Hạ Mộc, người ta muốn làm, nàng không ngăn cả được mà!
Nhưng Hạ Hồi Sinh nhìn cái nồi kia đã rất nóng, hắn không còn thời gian ầm ĩ với Tử Tang, tuy rất không cam lòng, hắn vẫn tiến lên tiếp nhận công việc của nàng, còn một bên đâm chọc mấy câu: “Cô đúng là hết ăn lại nằm, cả nấu cơm cũng không biết, Hạ Mộc cưới phụ nữ kiểu gì không biết! Đúng là mời Phật về cung (phụng).”
“Câm miệng.” Tử Tang lạnh lùng ra lệnh, đồng thời dùng tinh thần lực, nhất thời uy lực mười phần.
Hạ Hồi Sinh cứng lại, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Cô cho là tôi thích nói chuyện với cô chắc!” Sau đó ngậm chặt miệng, nghiêm cẩn đi làm đồ ăn.
Tức Mặc Tử Tang lại tìm trong phòng bếp một nồi nhỏ, múc cơm lúc nãy nấu bỏ vào, lại thêm ít nước, đặt trên một bếp lò nhỏ khác đun nhỏ lửa.
Hạ Hồi Sinh xem động tác Tử Tang không thuần thục, hơn nữa trước khi làm việc gì đều phải suy nghĩ một chút, thì biết bình thường cô ta không động tay vào mấy việc này. Nhưng nghĩ đến cháo này nấu cho Hạ Mộc, trong lòng hừ lạnh một tiếng, coi như cô ta còn có chỗ ra hồn, chưa hư hoàn toàn.
Làm xong thức ăn, Hạ Mộc vẫn chưa tỉnh lại, Hạ Hồi Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Phú Quý đáng ch.ết, lần này đừng mơ tôi buông tha hắn, tôi muốn hắn hối hận vì đã đánh bạc.”
Tử Tang chăm chú nhìn Hạ Hồi Sinh, ngồi vào bàn ăn cơm, lúc trước lời Hạ Hồi Sinh nói với Lưu đại gia tất nhiên nàng cũng nghe được, như vậy cũng tốt, hắn đi xử lý thì nàng cũng bớt việc.
Hạ Hồi Sinh mắng xong Hạ Phú Quý, thấy Tử Tang đang ăn, mà hắn không có tâm tình ăn uống, trong lòng còn có lửa, cả giận nói: “Hạ Mộc còn nằm chưa tỉnh đó, cô còn tâm trạng ăn.”
Tử Tang liếc hắn một cái, tiếp tục ăn. Nàng còn chưa tìm Hạ Mộc tính cái tội tự chủ trương chắn đao kia, dựa vào cái gì còn muốn nàng đói bụng vì hắn! Vì thế nàng tiếp tục ăn.
Xem bộ dáng Tử Tang không chịu để tâm, cơn tức càng tăng vọt, hắn giận dữ nói: “Cô nghe thấy không, không được, đồ ăn này là tôi làm, tôi không cho cô ăn.”
Trong lửa giận mang theo cả tính tuỳ hứng của con nít, không có tí xíu lực uy hϊế͙p͙ nào.
Tử Tang rất khinh bỉ liếc hắn mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Được, tôi không ăn, khi Hạ Mộc hỏi tôi đã ăn cơm chưa, tôi đây sẽ nói thật ra không có cơm ăn.”
Nói xong, nàng quyết đoán buông bát đũa, không ăn nữa.
“Cô… cô còn dám tố cáo tôi.” Hạ Hồi Sinh nghẹn lời nhìn Tử Tang, nghĩ đến Hạ Mộc sủng hộ (sủng ái + bảo hộ) cô ta, nếu biết mình không cho cô ta ăn chẳng phải Hạ Mộc sẽ trách hắn.
Được rồi, nể Hạ Mộc bị thương, không muốn cậu ta quan tâm đến chuyện ăn cơm của Tử Tang, hắn đành phải nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Coi như tôi chưa nói, mau ăn đi.”
Nàng chỉ ăn ngay nói thật, cái gì mà tố cáo! Tử Tang nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Tôi ăn hay không ăn chẳng lẽ do anh định đoạt chắc?”
“Cô đừng được một tấc lại tiến thêm một thước.” Hạ Hồi Sinh cả giận nói.
Tử Tang mắt lạnh nhìn hắn.
Hạ Hồi Sinh cũng hung hăng trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng đầu hàng, “Được, xem như tôi cầu xin cô, ăn đi được chưa?.”
Lúc này Tử Tang mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn, khi ăn, đột nhiên nói: “Thức ăn kém hơn Hạ Mộc làm!”
Không biết có phải bị Hạ Mộc dưỡng thành miệng kén chọn không, nàng cảm thấy món ăn tối nay kém hơn Hạ Mộc làm rất nhiều.
Hạ Hồi Sinh nghe thế, tức giận đến mức muốn hộc máu…
Mà đầu sỏ gây chuyện kia ngoài miệng nói thức ăn không ngon, mà vẫn tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong, Hạ Hồi Sinh đi sắc thuốc, cuối cùng Hạ Mộc tỉnh lại. Hắn vừa tỉnh lại, thì nhìn thấy Tử Tang ngồi cạnh giường mắt lạnh nhìn hắn, trong lòng hắn nhảy dựng, đây chính là dáng vẻ khi tiểu thư đang tức giận!
Đột nhiên bụng hắn truyền đến cơn đau quặn, hắn mới nhớ lại chuyện xảy ra trước lúc hôn mê, đại ca hắn muốn giết tiểu thư, “Tiểu thư, cô có sao không?”
“Anh nói đi?” Tử Tang lạnh lùng hỏi lại, nếu hắn không đi ra chắn một đao này thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Cản thì cản, cũng phải xem bản thân mình có khả năng hay không, không cần không biết lượng sức, bản thân bị thương, lại khiến nàng thêm phiền toái.
“Cô..cái nữ nhân không biết tốt xấu này, Hạ Mộc liều mạng tới cứu cô, cô không cảm ơn thì thôi, còn bày sắc mặt cho ai nhìn chứ!” Hạ Hồi Sinh bê thuốc vào, vừa khéo thấy một màn như vậy, cả giận nói.
Tử Tang nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hạ Hồi Sinh một cái, rời khỏi phòng Hạ Mộc.
“Cô…” Hạ Hồi Sinh muốn đuổi đòi một câu công bằng, Hạ Mộc vội gọi lại hắn, “Hồi Sinh.”
Bước chân Hạ Hồi Sinh cố gắng ngừng lại, đi về phía Hạ Mộc, lải nhải: “Vợ cậu thật kỳ lạ.”
“Cậu đừng như vậy, tiểu thư tính tình cô ấy có chút kỳ quái, cô ấy đang lo lắng cho mình, cũng đang trách mình giúp cô ấy cản một đao kia khiến bị thương bản thân.” Hạ Mộc ngây ngô cười nói, có thể đỡ giúp tiểu thư một đao, hắn rất vui vẻ, cũng là việc hắn phải làm. Nếu không hắn không thể tưởng tượng nếu đao đó đâm vào người tiểu thư sẽ xảy ra hậu quả thế nào, hơn nữa đao lại do đại ca hắn đâm.
Hạ Hồi Sinh sửng sốt, cuối cùng không nói gì thêm, “Nào, tỉnh rồi thì uống thuốc đi.”
Uống thuốc xong.
“Hạ Mộc, vợ cậu trước kia có thân phận gì.” Hạ Hồi Sinh đột nhiên hỏi.
“Không phải mình đã nói rồi sao?” Hạ Mộc mê hoặc nhìn hắn.
Hạ Hồi Sinh đăm chiêu, Hạ Mộc thấy thế, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
“Vợ cậu biết võ công phải không?” Hạ Hồi Sinh do dự một chút lại hỏi.
“Không có!” Hạ Mộc không hề do dự trả lời.
“Vợ cậu có võ công, còn rất lợi hại, đến tớ cũng không phát hiện ra, chắc là võ công còn cao hơn tớ.” Hạ Hồi Sinh nói, lại không biết cao bao nhiêu, tại sao hắn không nhìn ra được một chút dấu vết nào.
“Sao có thể?” Hạ Mộc ngạc nhiên, chuyện của tiểu thư nhà hắn tuy rằng hắn không dám nói nhất thanh nhị sở (hiểu rõ tất cả), nhưng cũng biết rất nhiều. Nàng là chủ tử của hắn, hắn không thể không biết tí gì, hơn nữa, tiểu thư ở bên trong hậu trạch thâm viện, học võ từ ai chứ?
“Tớ không lừa cậu, khi cậu hôn mê tớ đã cảm giác được có một loại khí giống như nội lực đánh úp về phía tớ, tuy rằng chỉ một chút nhưng sẽ không sai. Nếu không phải tớ phản ứng nhanh, chắc chắn đã bị cô ta làm bị thương.” Hạ Hồi Sinh nói đến đoạn này, giọng điệu còn có chút căm tức, cô ta thật ngoan( độc ác), tuyệt không lưu tình chút nào.