Quyển 2 - Chương 16: Thành thân
Tử Tang nhìn ra hắn hiểu sai, trước đây nàng cũng lười giải thích, nhưng hiện tại nàng đã tiếp tục sống cùng Hạ Mộc, hắn để ý thân nhân, nàng cũng không thể làm hỏng các mối quan hệ, nói: “Bé quá nhỏ, chị sợ ôm không khéo sẽ làm đau bé.”
Trương Nhị Bảo nở nụ cười, lần đầu tiên hắn nhìn thấy bé con cũng nghĩ như vậy, nói: “Chị Ba, không dễ làm bé đau vậy đâu, chị cứ ôm đi, yên tâm tốt lắm.”
“Tiểu thư, không sao đâu, tôi đứng cạnh trông chừng mà.” Đuổi theo ra ngoài, Hạ Mộc cũng nói.
Vì thế Tử Tang dè dặt cẩn thận ôm lấy bé con, đầu bé giật giật, nhưng rất an ổn nằm trong vòng tay nàng.
Thấy vậy, Tử Tang cũng yên tâm, không khỏi nhẹ nhàng đung đưa, khóe miệng mang theo ý cười.
Xem bộ dáng Tử Tang ôm đứa nhỏ, Hạ Mộc đột nhiên có ý nghĩ muốn cùng tiểu thư sinh đứa nhỏ, nhưng hắn và tiểu thư đến giờ chưa có cái đó đó, nghĩ vậy mặt hắn không khỏi đỏ lên. Thời điểm ở kinh thành, hắn và tiểu thư làm hôn thư chính thức, lúc bái đường hôn phục cũng không mặc đã bái đường, hoàn thành rất qua loa, rất ủy khuất đối với tiểu thư ——
Thời điểm Tử Tang quay đầu, liền nhìn thấy Hạ Mộc xem bản thân xuất thần, trên mặt có áy náy, tiến lên hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hạ Mộc hoàn hồn, lắc lắc đầu, “Chúng ta vào xem Chiêu Quan đi!”
Vì thế hai người ôm bé con vào phòng Chiêu Quan, dân quê ở cữ không có quá nhiều chú ý. Có một số người sinh con xong, thể lực đã hồi phục vẫn xuống giường như thường. Sức khỏe Hạ Chiêu Quan đã ổn định, nhưng Trương Nhị Bảo lo lắng, kiên trì không cho nàng xuống giường. Vừa rồi Hạ Mộc và Tử Tang đến, nàng đứng lên một lúc, lại bị Trương Nhị Bảo bắt vào giường nằm.
“Anh Ba, chị Ba. Anh chị ngồi đi.” Nàng thấy hai người tiến vào vội hỏi thì rất vui, nàng nằm trên giường không ngủ được thật sự rất nhàm chán, ai đó có thể bồi nàng trò chuyện tự nhiên rất tốt. Đối với việc Tử Tang có thể vào ngày mưa to đến, chuyện trước kia nàng đã bỏ qua phần lớn, nên không xấu hổ như trước.
Tử Tang ngồi cạnh giường, Hạ Mộc an vị ở ghế tựa, một bên cởi bỏ mấy lớp tay nải, nói: “Ở đây có mấy miếng nhân sâm ngàn năm, cho em bồi bổ thân mình, còn có hai cuộn vải để làm quần áo cho em bé. À còn có ít trứng gà, mỗi ngày em ăn một ít, dưỡng thân thể thật tốt, rất nhiều người sinh đứa nhỏ nếu không dưỡng người cho tốt, về sau sẽ nhiễm bệnh đau ốm đấy.”
Hạ Chiêu Quan nhìn mấy thứ kia mà há hốc mồm. Còn Trương Nhị Bảo bước vào miệng cũng mở to, trứng gà thì không có gì, tuy hai cuộn vải cũng là vải thượng hạng, rất đáng giá, nhưng bọn hắn bỏ được số tiền này. Chí ít chúng cũng mua được, nhưng đó là sâm, nhân sâm ngàn năm, đó là đồ vật chỉ có trong truyền thuyết, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng rất quý giá!
“Anh Ba, chỉ là lễ tắm ba ngày anh mang nhiều đồ quý như vậy làm gì. Trứng gà và vải thì em nhận, nhân sâm anh cầm về đi.” Giọng Hạ Chiêu Quan không tự giác đề cao.
“Chị dâu em nói nhân sâm bồi bổ thân mình tốt nhất, là đặc biệt mang cho em ăn, huống hồ chỗ chị dâu còn có một ít, em cứ nhận đi!” Hạ Mộc cười nói.
Lúc trước hắn thời điểm chuẩn bị quà tặng, tiểu thư đưa nhân sâm cho hắn, vốn hắn cũng muốn giữ lại để tiểu thư dùng, nhưng tiểu thư vẫn còn. Hơn nữa nàng kiên trì bảo hắn mang đi, Hạ Mộc lại nghĩ sinh con rất vất vả, vì thế mang đến.
“Chị Ba, cám ơn chị nhưng chị nên thu lại đi, cái này quá quý.” Hạ Chiêu Quan nói, nàng đâu dám ăn đồ tốt đắt tiền như thế!
“Giữ đi.” Tử Tang liếc mắt nhìn Hạ Chiêu Quan một cái, sau đó cúi đầu ngắm em bé trong lòng.
Thấy Tử Tang hiển nhiên không để ý đến mình, Hạ Chiêu Quan đành phải cầu cứu Hạ Mộc, Hạ Mộc cười nói: “Yên tâm ăn đi, nếu không lấy ra được, anh chị sẽ không đưa cho em.”
Hạ Chiêu Quan nhìn về phía Trương Nhị Bảo, Trương Nhị Bảo cười nói: “Dĩ nhiên đây là tấm lòng của hai anh chị, em cứ nhận lấy, tẩm bổ thật tốt, về sau mới có cơ hội báo đáp anh chị.”
Trước đây đại phu nói với anh, cơ thể vợ anh bề ngoài nhìn không sao thực ra nền tảng không tốt. Lần này sinh con cũng mất quá nhiều máu, anh vốn muốn tìm mấy thứ để vợ bồi bổ, giờ có mảnh sâm này thì tốt quá.
Thấy Trương Nhị Bảo đã nói như vậy, Hạ Chiêu Quan lại lần nữa cảm ơn, không từ chối nữa.
“Em Hai, em rể.” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gào quen thuộc.
“Là anh Tư.” Hạ Chiêu Quan kinh hỉ nói.
Trương Nhị Bảo vội vàng đi ra ngoài, bởi vì cửa viện mở rộng, sân lại không lớn, lúc này Hạ Thư đã chạy đến hành lạng trước nhà, vừa khéo chạm mặt Trương Nhị Bảo từ nhà chính chạy ra.
“Anh Tư.” Trương Nhị Bảo kêu một tiếng, bước nhanh lên trước cầm lấy ô, “Mưa to quá, sao cả anh cũng đến?”
Quãng đường từ thị trấn đến thôn Minh Nguyệt hơn một canh giờ, hiện tại mưa to gió giật.
Hạ Mộc cũng đi ra, nói: “Mưa to thế, anh tưởng rằng em không đến đấy.”
Hạ Thư cười nói: “Em gọi xe ngựa đưa em tới, may mắn đường từ thị trấn đến thôn tương đối cao, đa số là đường đá, nếu không xe ngựa không đi nổi.”
Nói xong, một người đầu đội mũ, mặc áo tơi đi đến, Hạ Mộc giải thích đây là mã phu, hơn nữa phải đợi Hạ Thư cùng về, bằng không lát nữa muốn quay lại thị trấn sẽ không trở về được.
Trương Nhị Bảo vội mời người đó vào phòng ngồi, chuẩn bị nước canh nóng, làm ấm người.
Hạ Mộc dẫn Hạ Thư đến phòng Hạ Chiêu Quan.
Đã đến giữa trưa, mưa dần tạnh, mọi người đều thở phào. Nếu vẫn mưa, lễ tắm ba ngày không thể tiến hành rồi.
Ăn cơm trưa xong, người nhà chồng Hạ Chiêu Quan gia lần lượt tới, bố mẹ chồng của nàng, bác cả chị dâu cũng đến. Căn nhà của Hạ Chiêu Quan náo nhiệt hẳn lên, Tử Tang đứng trong phòng Hạ Chiêu Quan, xem bé con, thường nói chuyện mấy câu với nàng.
“Chị Ba, em thấy chị cũng rất thích em bé, khi nào chị và anh ba cũng sinh một đứa đi!” Hạ Chiêu Quan đột nhiên nói.
Tử Tang sửng sốt, nói: “Tất nhiên rồi sẽ sinh.”
Trước kia nàng cảm thấy đứa bé là việc rất xa xôi, nhưng hôm nay ở cùng Hạ Mộc, sinh con trở nên chân thật, về sau nàng sẽ có con, làm mẹ. Chỉ là cái người nhát gan kia không biết khi nào dám làm tới bước cuối cùng.
Vẻ mặt Tử Tang nhu hòa xem cục cưng trong lòng…
Hạ Chiêu Quan thở phào trong lòng, ở trong suy nghĩ của nàng, chỉ cần Tử Tang bằng lòng sinh con, vậy mọi chuyện đã ổn định, không xuất hiện chuyện bỏ đi một lần là hai năm như trước.
Đợi bà mụ đến, lễ tắm ba ngày bắt đầu, làm nghi thức rất lâu, nửa canh giờ mới kết thúc. Khi đến lúc thả quà, Hạ Mộc và Hạ Thư làm Hạ Chiêu Quan hãnh diện, thả nhiều nhất.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Hạ Thư trở về thị trấn, Hạ Mộc và Tử Tang ở lại không lâu, rồi về. Về đến nhà đã chạng vạng tối, hơn nữa trời tiếp tục đổ mưa, sắc trời u ám hẳn.
Hạ Mộc đi cho gia cầm ăn, còn thả tự do cho Tiểu Bạch rồi mới vào bếp làm cơm chiều. Cũng may hai người đã ăn lưng lửng ở nhà chồng em gái nên giờ chưa đói, chẳng qua còn qua một đêm nên phải ăn một chút. Hơn nữa cần làm đồ ăn cho Tiểu Bạch.
Tử Tang vẫn làm trợ thủ.
Làm xong xuôi tất cả, Tử Tang cùng Hạ Mộc về phòng, nhưng còn quá sớm, hai người không ngủ được. Tử Tang cầm quyển sách đọc còn Hạ Mộc lấy đồ ra khâu quần áo.
Tử Tang một bên đọc sách, thường xuyên nhìn về phía dưới Hạ Mộc chăm chú dưới ánh nến. Nhìn mấy lần, nàng không thể dời ánh mắt, không thể không nói, nam nhân nghiêm túc rất có sức hấp dẫn. Đặc biệt một người đàn ông thật thà, kiên cường lại làm công việc may vá của phụ nữ, điều này làm cho người ta cảm động, càng làm người đó không thể dời mắt.
“Hạ Mộc, vì sao anh biết làm quần áo?” Tử Tang không nhịn được hỏi.
Hạ Mộc nhìn thoáng qua Tử Tang, cười nói: “Bản thân một mình ở ngoài, không làm không được, huống hồ tự mình làm tiết kiệm tiền, nên tôi đi học.”
“Vậy anh không biết một người đàn ông làm việc này rất mất mặt sao?” Tử Tang lại hỏi, đây là thời đại phong kiến, thế giới coi nam nhân là chủ.
Hạ Mộc sửng sốt, ngó Tử Tang, bất an hỏi: “Tiểu thư, ngài cảm thấy tôi làm việc này khiến ngài mất mặt sao?”
Biết ngay Hạ Mộc hiểu lầm, nàng vội vã giải thích, “Không, em chỉ cảm thấy kỳ lạ, em thích dáng vẻ anh lúc ngồi thêu thùa, em cảm thấy thật cảm động.”
Vừa nói xong, Tử Tang có hơi đỏ mặt.
Hạ Mộc nghe thế, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa nở rộ, buông kim, đi đến bên giường ngồi xuống, cười nói: “Chỉ cần tiểu thư không ghét là tốt rồi, tôi chẳng thấy có gì mất mặt, không biết làm mới mất mặt ấy.”
“Đương nhiên em không chán ghét, em thích mặc quần áo anh làm, huống hồ em không biết thêu thùa may vá, nếu anh cũng thế, quần áo của chúng ta chỉ có nước thuê người khác làm.” Tử Tang cười nói.
“Tiểu thư thích mặc, tôi làm cho tiểu thư cả đời.” Hạ Mộc nhìn chằm chằm Tử Tang, nghiêm cẩn nói.
Mặt Tử Tang đỏ bừng, ai nói Hạ Mộc đầu gỗ, thấy chưa, hắn cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt.
Hạ Mộc si ngốc ngắm khuôn mặt Tử Tang đỏ ửng, rất yêu mị và dụ hoặc, tay hắn không nhịn được vuốt ve khuôn mặt nàng, xúc cảm mềm mại khiến hắn yêu thích không muốn buông tay.
Tử Tang có thể cảm giác được nhiệt độ ngón tay hắn, và ánh mắt nóng rực của hắn.
“Tiểu thư, chúng ta thành thân đi!” Hạ Mộc nói.
Tử Tang ngạc nhiên, không hiểu nói: “Không phải chúng ta đã thành thân à?”
“Khi đó khác, hồi ấy hai ta đều bị hãm hại, không ai vui vẻ khi thành thân. Chúng ta không được tính là bái đường, ngay cả hỉ phục cũng không có, không phải em thích mặc quần áo tôi làm sao? Tôi tự tay làm hỉ phục của tân nương, sau đó bái đường, tuy rằng không thể mời khách, nhưng tôi muốn có một hôn lễ của riêng chúng ta. Tôi muốn thấy tiểu thư mặc hỷ phục, chắc chắn rất đẹp.” Hạ Mộc cười nói, nếu có thể, hắn thật sự muốn tổ chức một hôn lễ thật sự cho tiểu thư, nhưng ở trong mắt người đời, bọn họ đã là vợ chồng. Nếu lại thành thân, vậy trong mắt mọi người, trước đó bọn họ chưa thành thân, nếu không đã chẳng cần tổ chức lại. Dù đã thành thân đi nữa, lại tổ chức thêm một lần ắt nó có vấn đề, sẽ tổn hại thanh danh của tiểu thư.