Quyển 2 - Chương 20: Đi săn thú
Khúc thị vừa đến cửa động thì thấy Hạ Mộc dời cái cây che động ra, hơi bất ngờ, bình thường trừ phi Hạ Mộc phải đi làm việc, nếu không hắn không thể rời khỏi Tử Tang một phút, nàng vội nói: “Chú Hạ Mộc, chị mang cho chú ít khoai lang dại, chú ăn một ít đi! Còn có ít gạo, chú cầm lấy.”
“Chị dâu, lương thực nhà chị cũng không có bao nhiêu, đừng đưa cho em, chị cầm về đi.” Hạ Mộc đáp lời.
“Trong nhà vẫn còn, huống hồ chú đưa con mồi cho nhà chị, chú không thể chỉ ăn toàn thịt. Đến khi em dâu tỉnh, em ấy cũng không thể ăn thịt ngay!” Khúc thị nói.
“Chị dâu, thật sự không cần, tiểu thư tỉnh rồi, tối nay em đi săn thú, sau đó đổi một ít gạo. Chị cứ cầm về đi, không thể để Song Hỉ và Thạch Đầu bị đói.” Hạ Mộc rất rõ ràng tình cảnh nhà Lê Tường, khoai lang dại này hắn tuyệt đối không thể nhận.
“Thật sao, vậy là tốt rồi, chị vào xem em dâu.” Khúc thị vui mừng.
“Giờ cô ấy đang ngủ, rất mệt, chị dâu lần sau chị vào nhé, chị nhanh về đi, mưa gió lớn như vậy, chị đừng chạy sang bên em nhiều làm gì, quần áo ướt rất khó khô.” Hạ Mộc nói.
“Được rồi, lần sau chị đến thăm em dâu. Khoai lang dại này chú phải cầm, nếu không chị không yên tâm, cơ thể của chú không phải làm bằng sắt, hai ngày hai đêm không ngủ, lại đi săn thú, sao chống nổi, đừng để em dâu tỉnh, chú lại ngã quỵ.” Khúc thị khuyên nhủ.
“Em biết rồi.” Hạ Mộc đành phải cầm khoai lang dại, quyết định tối nay, mang thêm ít đồ cho nhà anh chị ấy.
Sau khi Khúc thị đi, Hạ Mộc lấy cành cây to che lại cửa động, rồi vào trong, thấy có quần áo sạch sẽ, vì thế hắn cầm một bộ đi thay, sau đó giấu mấy thứ kia vào khe của sơn động.
Vừa giấu kĩ, quay đầu thấy Tử Tang mở to mắt nhìn mình, trong mắt còn có sự đau lòng, hắn vội hỏi: “Tiểu thư, sao lại tỉnh. Làm ồn đến em à.”
Tử Tang lắc đầu, “Đột nhiên em không ngủ được, anh ngủ cùng em đi.”
Hạ Mộc vội vàng ừ, nằm xuống bên cạnh Tử Tang, tự động ôm nàng vào lòng, cười nói: “Ngủ đi!”
“Vâng.” Tử Tang lên tiếng, nhắm mắt lại. Một lúc sau, Hạ Mộc thấy nàng không có động tĩnh, mí mắt hắn cũng càng ngày càng nặng, đã một thời gian dài không ngủ hắn cũng rất mệt.
Khi Hạ Mộc ngủ say, Tử Tang mở mắt, nhìn thoáng qua Hạ Mộc, có chút đau lòng. Thật sự vất vả cho hắn, nàng hôn nhẹ lên mặt Hạ Mộc, hi vọng hắn có giấc mộng đẹp, sau đó cũng nhắm mắt lại tu luyện tinh thần lực.
Lúc Hạ Mộc tỉnh lại, trời đã tối mịt. Trong động đốt ngọn nến, thiên hạ trong lòng không thấy đâu. Hắn sợ tới mức giật mình, ngồi dậy, hô to một tiếng, “Tiểu thư…”
Bên ngoài mưa đã tạnh, đang ở ngoài xem cảnh vật xung quanh Tử Tang nghe tiếng Hạ Mộc phát hoảng, vội vàng chạy vào, “Sao thế?”
Trông thấy Tử Tang, Hạ Mộc thở phào, cười nói: “Không có việc gì. Tiểu thư, em tỉnh, sao không gọi tôi dậy.”
Tử Tang sao không nhìn ra hắn khẩu thị tâm phi, không truy hỏi sâu, nói: “Em thấy anh quá mệt, nên để anh ngủ bù. Không gọi anh.”
“Tôi không sao.” Hạ Mộc vội nói, “Tiểu thư về sau đi đâu, đều phải gọi tôi, trên núi không an toàn.”
“Có phải anh chuyện bé xé to quá không, em chỉ đứng ở cửa động xem thôi. Huống chi võ công em còn cao hơn anh.” Tử Tang tựa tiếu phi tiếu nói.
“Thế cũng không được.” Hạ Mộc không chút do dự nói.
“Vậy được rồi, nghe anh.” Tử Tang sảng khoái đồng ý, hỏi: “Gần đây chỗ nào có nước sạch?”
Lúc này nàng đã thay quần áo của mình, nhưng nàng muốn tắm rửa, nếu không toàn thân từ trên xuống giường đều không thoải mái. Có điều nàng quan sát chung quanh, thật sự không tìm thấy nơi có nước sạch, muốn hứng nước mưa thì mưa đã ngừng.
Hạ Mộc đã có nước nấu ăn, hẳn là biết chỗ nào có nước.
“Phụ cận không xa có dòng suối, bình thường mọi người đều đến đó lấy nước dùng, tiểu thư, em lấy nước làm gì, ở kia còn một thùng.” Hạ Mộc nói.
“Em muốn tắm rửa, giờ mưa đã tạnh, anh dẫn em đến nguồn nước đi.” Tử Tang nói.
“Được.” Hạ Mộc cười, đối với yêu cầu tắm rửa của nàng hắn chẳng thấy lạ. Hắn biết rõ, tiểu thư rất chú trọng tắm rửa, nếu không yêu cầu tắm rửa mới là lạ đó.
“Vậy đi thôi!” Tử Tang cao hứng nói, kéo Hạ Mộc bước đi.
“Tiểu thư, còn chưa có lấy thùng.” Hạ Mộc vội bảo.
“Không sao, em có, anh dẫn đường là được.” Tử Tang cười nói, hiện tại tinh thần của nàng hồi phục một nửa, có thể lấy đồ trong vòng tay, đương nhiên nếu tinh thần lực không khôi phục, nàng không thể kéo Hạ Mộc đi lấy nước vào buổi tối. Đây là rừng núi nguyên thủy, khắp nơi đều có nguy hiểm.
“Được.” Hạ Mộc nói, sau đó Tiểu Bạch nói về phía Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, trông động, không cho người khác vào nhé!”.
Vốn muốn đi theo, Tiểu Bạch kêu vài tiếng, nghe Hạ Mộc nói, nó mất hứng, lại nằm xuống chỗ cũ.
Tử Tang có tinh thần lực, ban đêm với nàng mà nói không có chướng ngại, mà Hạ Mộc từ khi học võ công, thị lực tốt hơn một chút, hơn nữa họ có mang đèn lồng.
Mất một chén trà nhỏ, đến chỗ dòng suối Hạ Mộc nói. Chỉ thấy một bụi cỏ bị người đạp bằng, mặt đất bị phá thành một vũng, dòng suối nhỏ chảy ra, tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, có thể múc nước, mỗi lần múc được một gáo nước.
“Vốn vũng này rất nhỏ, bị mọi người phá rộng.” Hạ Mộc nói.
Tử Tang gật gật đầu, lấy từ vòng tay một cái thùng tắm và hai thùng nước, cười nói với Hạ Mộc: “Ổn rồi, chúng ta múc nước đi! Sau đó em lại thu vào, mang về, chúng ta có thể thoải mái tắm một lần.”
Hạ Mộc ngẩn ra, nếu mang về hắn có thể mang không phải vấn đề lớn, nhưng nếu muốn đầy nước phải phí chút thời gian, nhưng thấy tiểu thư vui vẻ, tất nhiên hắn không có vấn đề, dù có vấn đề hắn cũng sẽ giải quyết.
Nửa canh giờ sau, thùng tắm và thùng nước được Tử Tang cùng Hạ Mộc thay nhau đổ vào, cuối cùng đã đầy, Tử Tang cao hứng cất đi.
Xem mấy thứ này biến ra biến vào, trong lòng Hạ Mộc rất tò mò, rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Tiểu thư, em lấy ra cất vào như thế nào.”
Tử Tang cười nói: “Em không thể biến ra đồ vật, chỉ là em có bảo bối, có thể cất đồ đạc, mang được theo người. Chính là cái vòng tay này. Bên trong rất thần kỳ, có thể nhét nhiều đồ vào trong.”
Nàng giải thích nửa thật nửa giả một hồi. Về tinh thần lực bây giờ nàng chưa có cách nào giải thích rõ với Hạ Mộc, không phải nàng không tin tưởng hắn, mà là nàng không biết nên nói như thế nào.
“Không ngờ trên thế giới này lại có thứ đồ thần kỳ vậy, có điều tiểu thư, nếu đồ này bị người khác biết, sẽ rất nguy hiểm.” Sau khi Hạ Mộc kinh thán (kinh ngạc + cảm thán), hắn bắt đầu lo lắng.
“Yên tâm, trời biết đất biết, em biết, hiện tại có thêm anh biết, không còn ai biết cả.” Tử Tang cười nói, Hạ Mộc có thể nghĩ cho nàng điểm này, nàng thật sự vui vẻ.
“Vâng, tiểu thư. Tôi tuyệt đối không nói ra, tôi sẽ bảo vệ em.” Hạ Mộc nghiêm cẩn nói.
“Em tin tưởng anh.” Tử Tang cười nói.
Được Tử Tang tín nhiệm, Hạ Mộc vui sướng nở nụ cười, kéo tay nàng đi về phía sơn động.
Bởi vì có mưa, mặc dù thời tiết hơi mát, nhưng không quá lạnh, huống hồ không có nhiều củi lửa nấu nước, vì thế hai người đành tắm nước lạnh.
Chỗ tắm rửa ngay trong động, là một góc quặt nhỏ. Tử Tang tắm trước, Hạ Mộc canh ở cửa động, sau đó đến Hạ Mộc, cuối cùng lau qua cho Tiểu Bạch sạch sẽ.
Tiếp đó, Hạ Mộc làm mấy món đơn giản, rồi hai người đi ngủ. Ôm nhau, một đêm không mộng mị!
Hôm sau, Tử Tang và Hạ Mộc dậy sớm, làm ít đồ ăn, sau đó cất hết mấy đồ hôm qua, khi nào dùng lại lấy ra.
“Tiểu thư, giờ bên ngoài không mưa. Tôi đi săn mấy con thú, để đưa cho nhà Lê đại ca, chỗ cha mẹ tôi cũng phải đưa một ít. Bọn họ trốn lên núi, không biết săn thú, dựa vào mấy thứ mang theo căn bản không đủ ăn, cũng không thể ăn mãi quả, rau dại.” Hạ Mộc nói đến người nhà mình thì không quá lo lắng. Chẳng qua tất cả đều chạy trối ch.ết trên núi, hắn không thể không giúp đỡ! Mặc dù hắn không thích hành vi của cha mẹ, nhưng đó vẫn là cha mẹ mình.
“Được rồi, em đâu nói gì, bọn họ là cha mẹ anh, chỉ cần không quá phận, em sẽ không để ý.” Tử Tang tức giận nói, trước đây nếu chọc tới bản thân, nàng có thể không khách khí. Nhưng giờ nàng ở cùng Hạ Mộc, vậy không thể như trước, nàng sẽ khách sáo một chút với những người đó. Có điều nàng có điểm mấu chốt, chỉ cần bọn họ không quá đáng, nàng liền mở con mắt nhắm con mắt, nếu quá đáng, nên giáo huấn nàng sẽ không khách khí. Có một số người, bạn khách khí với họ, họ được một tấc lại tiến thêm một thước.
“Cám ơn tiểu thư.” Hạ Mộc cao hứng cảm ơn, “Tôi đi đây.”
“Đợi chút, em đi cùng anh.” Tử Tang nói.
“Cái kia…” Hạ Mộc thật sự không muốn tiểu thư đi săn thú. Việc này rất vất vả, tuy giờ không mưa, nhưng đây là núi rừng, trên cây cối toàn nước.
“Không được, anh không cho đi, em đợi anh đi rồi tự đi.” Tử Tang uy hϊế͙p͙, cắt ngang lời Hạ Mộc muốn cự tuyệt.
“Được rồi!” Vẻ mặt Hạ Mộc đau khổ, nếu tiểu thư đi một mình, hắn càng thêm lo lắng, chẳng bằng bản thân dẫn nàng theo, có chuyện gì cũng có mình bên cạnh, yên tâm hơn.
Tử Tang đi theo Hạ Mộc, thuận miệng hỏi: “Hạ Mộc, trên núi có rất nhiều sơn động à? Mọi người đều ở đó.”
“Không nhiều lắm, chỉ có một cái lớn, cách động chúng ta hai km, phần lớn ở đó, ở cùng nhau tương đối an toàn, nhưng quá nhiều người, rất rối loạn. Cho nên anh tìm động hiện tại của chúng ta, tuy rằng nhỏ một chút, nhưng ở thoải mái. Còn nhà Lê đại ca cùng mấy hộ khác ở cách động chúng ta không xa. Động đó lớn hơn động của chúng ta rất nhiều.” Hạ Mộc nói, hắn biết tiểu thư thích yên tĩnh, càng không thích ở cùng một chỗ với người khác. Vì thế hắn tìm chỗ ở khác, thậm chí từ chối lời mời của nhà Lê Tường, may mà từ chối, nếu không rất bất tiện. Tiểu thư cần tắm rửa thường xuyên, có bảo bối thần kỳ, có người ngoài phi thường không tiện. Huống hồ hắn mang theo một con hổ, rất nhiều người không đồng ý sống chung, dù Tiểu Bạch có linh tính, mọi người vẫn sợ nó.
Tất nhiên không có ai tranh cái động kia với Hạ Mộc. Ở núi rừng rất nguy hiểm, không có năng lực, ai dám tách khỏi đám đông!