Chương 23: Nương tử, nàng phải chờ ta
Nương tử gạo nếp? Ai là nương tử gạo nếp của hắn!
Ánh mắt tràn đầy oán niệm âm thầm đảo qua Phượng Dật Thần, bộ dạng nam nhân trước mắt mày xếch mắt tà, con ngươi đen thâm trầm, ngũ quan góc cạnh cực kì sắc bén. Liễu Hồ Nguyệt liếc mắt một cái liền kết luận người này không phải kẻ dễ đối phó.
Hừ, Phượng Dật Thần phải không?
Lúc trước hắn không để ý đến thân thể này, hiện tại lại muốn Ngốc vương cưới nàng, đây là hắn không đúng. Thù này nàng tạm thời ghi nhớ trước, sớm hay muốn nàng sẽ trả lại.
Liễu Hồ Nguyệt hung hăng tát một cái lên mặt Phượng Dật Hiên: “Có nghe nói hay không?”
Phượng Dật Hiên dùng vẻ mặt tủi thân nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu như gà con mổ thóc.
”Lập tức buông tay, bằng không sau này ta sẽ không bao giờ gặp ngươi nữa. Về sau ngươi cũng sẽ không có gạo nếp nắm ăn.” Liễu Hồ Nguyệt hù dọa hắn.
Phượng Dật Hiên nhìn Phượng Dật Thần, sau đó lại nhìn người xung quanh, cuối cùng rối rắm nhíu mày: “Muốn gạo nếp nắm.”
”Buông tay nhanh, bằng không về sau không có gạo nếp nắm ăn.” Liễu Hồ Nguyệt hung dữ trừng mắt với hắn.
Phượng Dật Hiên nhìn tiểu nương tử tức giận, hai tay không tình nguyện buông ra. Tay hắn vừa mới buông lỏng, Phượng Dật Thần liền kéo tay hắn: “Nhị đệ, rất nhanh có thể cưới nàng về, hiện tại hồi cung gặp phụ hoàng đã.”
”Ừ...”
”Nương tử, nàng phải chờ ta. Ta sẽ đến cưới nàng rất nhanh.” Phượng Dật Hiên phất phất tay, xoay người đi theo sau lưng Phượng Dật Thần, trong lúc hắn cúi đầu thưởng thức ngón tay thì đáy mắt xẹt qua chút ánh sáng rực rỡ chói mắt, chỉ là không có ai phát hiện mà thôi.
Qua vài giây, ánh sáng chói mắt nơi đáy mắt hắn rút đi... Liễu Hồ Nguyệt nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, sắc mặt nàng đen lại, hắn có thể ngốc hơn chút nữa không?!
Đợi Phượng Dật Hiên rời đi, Liễu lão phu nhân đến trước mặt Liễu Hồ Nguyệt, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng: “Tiểu cửu nhi đã trưởng thành, sau này gả đến Phượng vương phủ không thể tùy hứng giống trước kia nữa.”
Liễu Hồ Nguyệt gật đầu, nghĩ rằng ngốc tử kia cũng chẳng đùa được gì, hơn nữa nàng cần một không gian yên tĩnh để tu luyện. Mặc dù Liễu gia có Liễu Tường Phong bảo vệ nàng, nhưng cuối cùng vẫn có sơ hở, bằng không những kẻ độc ác kia sẽ không nhân sơ hở hạ độc thủ với nàng.
Ngày đó, Tử Diễm nói với nàng, chỉ cần nàng đả thông khí mạch là có thể tu luyện, không biết hiện tại thân thể này như thế nào?
Nàng ngáp một cái rồi nói: “Buồn ngủ quá đi. Tổ mẫu, ta muốn đi ngủ.”
”Vậy về phòng nghỉ ngơi đi!” Liễu Tường Phong lập tức nói.
Liễu lão phu nhân nhăn mày: “Lại ngủ!”
”Không thể sao?”
Liễu lão phu nhân khoát tay áo. Liễu Tường Phong đưa nàng trở về phòng.
Liễu lão phu nhân xoay người, nhìn về phía Liễu Hồ Nguyệt rời đi. Thật ra bà vẫn luôn nhớ tới sự việc sáng hôm đó.
Trên người Nguyệt nhi có hơi thở rất quỷ dị!
Ban đêm, ánh trăng tỏa ánh sáng tĩnh lặng, soi rõ cả một vùng đất.
Liễu Tường Phong nhìn Liễu Hồ Nguyệt đã ngủ say mới rời khỏi phòng. Đợi sau khi hắn rời đi, Liễu Hồ Nguyệt bỗng mở mắt, ý niệm vừa động, linh hồn của nàng liền cùng chung ý thức với Tử Diễm trong Long tháp.
”Tử Diễm...” Giọng nói trầm bổng truyền vào tai Tử Diễm. Bởi giúp nàng đả thông khí mạch, Tử Diễm coi như đã trả giá bằng toàn bộ bản thân mình, hiện tại hắn hoàn toàn giống như đứa trẻ sơ sinh yếu ớt.
Tử Diễm chậm rãi mở mắt, thấy được một bóng dáng màu hồng nhạt trong bóng đêm.