Chương 45: “Dược tôn” Vô Ngân Tử
Nàng sợ Tần Duyệt khinh thường nàng thực lực yếu kém. Do đó buông tha cho bản thân, tìm mục tiêu khác. Dù sao nha đầu kia có thể ở Liễu phủ Liễu lão phu nhân lâu nắm, cũng là có điểm tâm kế. Biết Tần Duyệt lợi dụng mình, cho nên vô cùng dè dặt cẩn trọng.
Lông mày Tần Duyệt nhăn lại thật sâu: “Chẳng lẽ là ảo giác?”
”Tần thiếu gia, người đang nói cái gì?” Lam nha không hiểu tại sao hắn nghi hoặc, nhìn hắn như vậy, nàng tò mò hỏi.
Tần Duyệt cúi đầu xem nàng: “Ngươi xác định cái phế vật kia trừ bỏ quỳ ở trong sân, Liễu lão phu nhân không kêu nàng làm cái gì sao?”
”Không, không có.” Lam nha cúi đầu, không dám nhìn tới Tần Duyệt.
Tần Duyệt nhìn chằm chằm Lam nha, trong lòng nghi hoặc lại càng ngày càng đậm: “Tiếp tục nhìn chằm chằm, còn có viên thuốc kia, ngày mai bắt đầu tăng liều lượng thêm gấp đôi.”
”A... Này...” Lam nha kinh hô một tiếng: “Hiện tại nửa viên thuốc đã rất hữu hiệu rồi, hơn nữa, nếu bị lão phu nhân phát hiện, nếu là thêm lượng như lời nói, nô tỳ sợ...”
”Sợ cái gì? Viên thuốc kia là sư phụ ta Vô Ngân Tử luyện ra, sư phụ ta Vô Ngân Tử luyện dược nếu có thể dễ dàng bị kia lão già kia phát hiện, vẫn xứng được xưng là dược tôn sao?” Đề cấp đến sư phụ hắn Vô Ngân Tử, trên mặt Tần Duyệt đầy vẻ.
Của hắn thể chất tuy rằng vô pháp luyện dược, nhưng là, có thể đã lạy bị thế nhân xưng “Dược tôn”Vô Ngân Tử vi sư, Tần gia đi ra ngoài coi như là có uy tín danh dự nhân vật.
Mà Tần gia hàng năm đều phải hướng Vô Ngân Tử trên người tạp tuyệt bút tiền tài, Tần Duyệt cũng bởi vì này tầng quan hệ mới bịVô Ngân Tử thu vì xoay mình đệ, nói trắng ra là này xoay mình đệ bất quá là cái cây rụng tiền.
Tần Duyệt còn là niềm vui của Vô Ngân Tử, thông thường thời điểm Tần Duyệt điều yêu cầu,Vô Ngân Tử cũng sẽ tận lực thỏa mãn hắn.
Thuốc này là do Tần Duyệt hướng Vô Ngân Tử nhờ luyện ra.
Bản thân Vô Ngân Tử sáng tạo một đan dược môn độc đáo. Không cần dùng, chỉ cần dán trên quần áo, liền có thể có hiệu quả.
Liễu Hồ Nguyệt nghe xong, thân mình ngẩn ra, cúi đầu nhìn quần áo đang mặc trên người.
Không có trong đồ ăn, khó trách nàng vài ngày nay luôn luôn suy tư không ra đối phương là như thế nào đối nàng hạ độc thủ, thì ra là thế.
Âm thầm tự nói: “Nguyên lai tới nơi này cũng có một Vô Ngân Tử.”
Kiếp trước kia Vô Ngân Tử cũng là cao thủ luyện đa. Long tháp bắt đầu bị trộm từ Vô Ngân Tử. Chính là, kiếp trước Vô Ngân Tử là đối thủ của nàng, không nghĩ tới đi đến dị thế còn có thể gặp người Vô Ngân Tử kia.
Lam nha vừa nghe thuốc kia là do Vô Ngân Tử luyện ra, cũng an tâm hơn. Liễu lão phu nhân mặc dù lợi hại nhưng không có lợi hại như Vô Ngân Tử.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ân.”
”Ngoan, trở về đi, miễn cho lão già kia hoài nghi.” Tần Duyệt cúi đầu hôn môi Lam nha. Lam nha cúi đầu, ngượng ngùng cười cười, trên mặt nổi lên vết đỏ ửng nhàn nhạt.
Liễu Hồ Nguyệt lấy tốc độ nhanh nhất rút khỏi rừng trúc, tránh ở chỗ tối.
Lam nha mang theo tâm tình khoái trá hướng đến viện, mà Tần Duyệt cũng lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi rừng trúc.
Liễu Hồ Nguyệt từ chỗ tối đi ra, nhìn hướng Tần Duyệt phương hướng rời đi. Sau đó, ánh mắt u mát dừng trên người Lam nha càng lúc càng xa.
”Xem ra hạ độc thủ đối với ngươi là Tần gia, ta rằng sẽ là hai vị tỷ tỷ kia của ngươi.” Tử Diễm nói.
Liễu Hồ Nguyệt thầm hừ: “Hai nàng tạm thời còn không có khả năng đối với ta hạ độc thủ như vậy.”
Nếu là dược bình thường, tuyệt đối không thể gạt được Liễu lão phu nhân.