Chương 126: Nữ chính khổ không chịu nổi (5)
Chuyển ngữ: Wanhoo
Cơ thể tự động phô ra động tác quyến rũ nhất, lắc lư vùng hông là tư thế thoải mái nhất. Ninh Thư kẹp chặt hông mình, không để nó lắc lư, cứng đờ người đi đến chỗ Tư Đồ Kình Vũ.
Tư Đồ Kình Vũ nhanh nhẹn cởi phăng chiếc áo để phơi bày cơ thể cường tráng của mình, chỉ có vết máu trên tay là điểm phá cảnh.
Tư Đồ Kình Vũ nói hờ hững: "Băng bó vết thương cho bản tướng."
Ninh Thư nói thẳng: "Không biết băng."
"Hử..." Tư Đồ Kình Vũ nheo mắt, nhìn Ninh Thư nguy hiểm, "Băng bó vết thương cũng không biết? Đúng là tiểu thư khuê các."
Giọng Tư Đồ Kình Vũ đầy châm chọc, lạnh lùng: "Đám tiểu thư khuê các các ngươi đều để mắt trên trời. Ngươi đang là tù binh của ta, bản tướng nói cái gì chính là cái đó."
Ninh Thư bĩu môi, cắt miếng vải cạnh Nguyệt Lan rồi quấn tay Tư Đồ Kình Vũ. Chẳng biết Tư Đồ Kình Vũ nhớ đến chuyện không hay gì, mà nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt dữ dằn và ghét bỏ, "Không phải sát trùng vết thương trước à? Đúng là ăn không ngồi rồi."
Ninh Thư lau vết thương của hắn bằng khăn, động tác rất mạnh, Tư Đồ Kình Vũ đau đến xuýt một tiếng, nhìn Ninh Thư sầm mặt, "Ngươi cố tình?"
"Đâu có." Ninh Thư trả lời dửng dưng.
"Quả nhiên, đám tiểu thư khuê các băng thanh ngọc khiết các ngươi đều là kỹ nữ." Tư Đồ Kình Vũ bốc hỏa, ngày càng ăn nói khó nghe.
"Ting, + điểm ngược." Giọng của 2333 đột nhiên vang lên trong não Ninh Thư.
Ninh Thư đần mặt, cô đã làm gì à? Rõ ràng là cô bị Tư Đồ Kình Vũ mắng, sao lại ngược Tư Đồ Kình Vũ rồi nhỉ?
Ninh Thư rất thắc mắc nhưng vẫn không chậm động tác tay, cô buộc chắc vải cho Tư Đồ Kình Vũ. Tư Đồ Kình Vũ xụ mặt nhìn Ninh Thư, Ninh Thư không hiểu, lên cơn gì nữa đây?
Tư Đồ Kình Vũ đứng dậy, cơ bắp trên người rung rung, khiến cả người hắn ngập tràn mùi vị hormone.
"Biến ra ngoài." Tư Đồ Kình Vũ quát Nguyệt Lan, nghe mà thấy cả nhà cũng chấn động. Nguyệt Lan sợ đến ngồi sụp xuống đất, nhìn Ninh Thư nước mắt lưng tròng.
"Em ra ngoài đi." Ninh Thư nói bình tĩnh với Nguyệt Lan.
"Nhưng mà tiểu thư ơi, nô tỳ ra ngoài để tiểu thư một mình đối mặt với cái người dữ dằn này, nô tỳ sợ tiểu thư gặp chuyện không may." Tuy Nguyệt Lan sợ nhưng vẫn kiên quyết muốn ở lại với Ninh Thư.
Nguyệt Lan nói với Tư Đồ Kình Vũ: "Ngươi thả tiểu thư nhà ta ra, ngươi nhằm vào ta này." Lúc nói Nguyệt Lan còn ưỡn ngực mình.
Ninh Thư: ...
"Biến." Tư Đồ Kình Vũ nhìn Nguyệt Lan đầy sát ý.
"Ra ngoài." Ninh Thư nói, Nguyệt Lan khóc ròng ra ngoài.
Sau khi Nguyệt Lan ra ngoài, Tư Đồ Kình Vũ cúi đầu ngắm Ninh Thư, Ninh Thư dửng dưng nhìn lại hắn. Trong ống tay áo cô giấu cái kéo, cái kéo này Ninh Thư lén giấu khi cắt vải.
Nếu Tư Đồ Kình Vũ có gan động tay với cô thật, cái kéo của Ninh Thư sẽ không ngần ngại đâm vào ngực hắn. Đẹp trai đã sao, đẹp trai cũng chỉ là tội phạm hϊế͙p͙ ɖâʍ thôi.
"Đời này bản tướng ghét nhất đám tiểu thư khuê các như ngươi. Trước thì băng thanh ngọc khiết, sau đã hách dịch độc ác." Tư Đồ Kình Vũ bắt được cằm Ninh Thư, rít lên rằng: "Vậy nên, gặp được tiểu thư khuê các như ngươi bản tướng đều tiền ɖâʍ hậu sát."
Phắc diu, đậu má chắc chắn đây là một thằng tâm lý biến thái rồi. Cô mặc niệm cho Mộc Yên La, tuy nàng ấy đã bị cưỡng bức nhưng không bị giết.
Ninh Thư vẫn thản nhiên như không, Tư Đồ Kình Vũ hỏi Ninh Thư: "Ngươi nói xem bản tướng sẽ xử lý ngươi thế nào?"
"Tiền sát hậu ɖâʍ?" Trước là tiền ɖâʍ hậu sát, giờ cô là nữ chính, đương nhiên phải đặc biệt chút.
"Vậy ngươi đoán xem ả tiểu thư ngày trước bắt ta quỳ xuống ɭϊếʍƈ giày có kết cục gì?" Có vẻ như Tư Đồ Kình Vũ muốn nói chuyện phiếm với Ninh Thư, cơ mà nội dung cuộc nói chuyện không mấy tươi sáng.
"Ngươi đoán xem bản tướng đã làm gì với ả?" Tư Đồ Kình Vũ ngồi xuống, nhìn Ninh Thư cười như không cười, thế nhưng sâu trong đáy mắt lại có sự chán ghét.
Ninh Thư chớp mắt: "Chắc là hành hạ nào đó không dành cho người nhỉ?"
"Bản tướng ném ả vào bầy sói, vả lại còn là bầy sói bị bỏ thuốc. Bầy sói vừa cưỡng bức ả, vừa gặm nhấm máu thịt ở người ả. Nhưng mà bản tướng cũng không muốn ả ch.ết nhanh như thế. Sống được khoảng nửa tháng dưới thân sói thì ch.ết trong máu thịt be bét. Lúc ch.ết, bản tướng cũng không nhận ra khuôn mặt đã từng hoành hành ngang ngược nữa." Tư Đồ Kình Vũ nhìn Ninh Thư, "Ngươi cảm thấy cách phạt ấy có được không?"
Ninh Thư: ...
Ninh Thư rất ngán.
Tư Đồ Kình Vũ lại bla bla một lúc, tổng kết lại là, cái thằng Tư Đồ Kình Vũ đã từng nghèo khó nhận đủ sỉ nhục của tiểu thư khuê các. Họ bắt Tư Đồ Kình Vũ quỳ xuống sủa tiếng chó, ɭϊếʍƈ giày. Mặt khác, Tư Đồ Kình Vũ cũng rất cao to đẹp trai, khơi dậy ham muốn chinh phục của các tiểu thư này.
Điều này đã tạo thành bóng ma, tâm lý vặn vẹo cho Tư Đồ Kình Vũ. Sau này khi công thành danh toại thì trả thù những người đó bằng cách thức tàn nhẫn độc ác.
Cuối cùng Ninh Thư cũng hiểu tại sao khi Tư Đồ Kình Vũ bắt được Mộc Yên La chẳng nói chẳng rằng đã cưỡng bức Mộc Yên La ngay rồi. Hóa ra còn có quá khứ này, bảo sao khi vương gia muốn đưa Mộc Yên La đi, Tư Đồ Kình Vũ đưa Mộc Yên La cho ngay.
Tư Đồ Kình Vũ ghét tiểu thư khuê các, Mộc Yên La lại là con gái của thừa tướng Đông Hoa quốc, là quý nữ danh chính ngôn thuận có thân phận cao quý.
Tư Đồ Kình Vũ nhìn thấy Mộc Yên La, xả hết giận dữ lên người nàng. Thế nhưng cơ thể nữ chính hấp dẫn như thế, Tư Đồ Kình Vũ nhốt lại độc chiếm, giam trong nhà, một ngày mười hai canh đều lăn lộn với nhau.
Ninh Thư cạn lời, rõ ràng Mộc Yên La nằm không cũng trúng đạn mà. Chẹp, quả nhiên muốn trả thù xã hội sẽ trả thù phụ nữ, đúng chuẩn đàn ông cặn bã cảm thấy mình bị ông trời ruồng bỏ.
Tư Đồ Kình Vũ thấy Ninh Thư khinh thường thì sầm mặt lại, "Biểu cảm của ngươi là gì, đang khinh thường ta sao, cho rằng mình còn là tiểu thư cao quý?"
"Chậc, ta đâu có nói gì nhỉ, tự ngươi bla bla một đống mà, ý người là sao hả?" Ninh Thư lắc đầu nói: "Ngươi đang muốn lấy lại danh dự từ phụ nữ à?"
"Hờ, lấy lại danh dự, ngươi quá đề cao bản thân rồi. Nghe nói ngươi là mỹ nhân đệ nhất Đông Hoa quốc. Bản tướng đang nghĩ, mỹ nhân đệ nhất Đông Hoa quốc hầu giường bản tướng, sau đó trở thành quân kỹ ai cũng có thể chạm vào sẽ là loại gì nhỉ?" Giọng của Tư Đồ Kình Vũ mang theo ý hỏi, còn nhìn Ninh Thư đầy ý xấu.
Mẹ cái thằng biến thái lại còn bị thần kinh.
Ninh Thư nói mà vô cảm: "Sao ta biết được là cái loại gì."
"Thử cái chẳng phải biết ngay à." Giọng của Tư Đồ Kình Vũ rất dụ hoặc, con mắt nhìn Ninh Thư chất chứa dục vọng nham hiểm.