Chương 153: Nữ chính khổ không chịu nổi (32)
Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư ở ngoài tê rần chân, ở trong vẫn điên loan đảo phượng. Ngày trước, Ninh Thư còn tưởng Tề Sênh làm sao, giờ xem ra vẫn rất mạnh bạo. Của quý của nam chính có vấn đề gì được chứ.
Ninh Thư thả lỏng đôi chân tê dại, thì nghe thấy tiếng cửa mở két một cái. Ngẩng lên là trông thấy Tề Sênh chó đội lốt người mặt mũi đỏ ửng, vẻ mặt vừa vui sướng vừa tức giận, tóm lại là rất khó miêu tả.
Tề Sênh lướt mắt qua khuôn mặt xấu xí của Ninh Thư, giọng nói hơi khàn: "Sau này thiếu gia đến đây, ngươi chỉ được đứng ở ngoài phòng thôi, bản thiếu gia không muốn trông thấy cái mặt ngươi."
Ninh Thư: Bà muốn nhìn thấy mày lắm ấy?
Ninh Thư cúi đầu im lặng, Tề Sênh hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Ninh Thư vào trong phòng và ngửi thấy ngay mùi ȶìиɦ ɖu͙ƈ nồng nặc. Lý Vũ Phỉ chỉ khoác một lớp áo mỏng ngồi dựa người trên ghế. Khuôn mặt đắm chìm trong dư vị của sự thỏa mãn, có vẻ như vẫn đang thưởng thức nó.
Ninh Thư che mắt lại, thật sự bẩn ch.ết mẹ, đúng là cái thế giới không ai có tự tôn mà.
Lý Vũ Phỉ mở mắt, trông thấy Ninh Thư thì cười với Ninh Thư, nói: "Cách của ngươi rất có tác dụng. Ta chưa từng thấy Sênh ca ca hưng phấn đến thế, nhiệt tình đến thế, cuồng nhiệt đến thế, giống như muốn nuốt sống ta. Giờ chân ta vẫn đang bủn rủn đây."
Đừng nói nữa, xin chị đừng nói nữa. Người trong sáng như cô không thích hợp nghe những câu này.
Ninh Thư vội vàng chuyển chủ đề, "Sao thiếu gia không ở lại qua đêm ạ?"
Lý Vũ Phỉ nũng nịu giọng mũi, ngại ngùng bảo: "Ta và Sênh ca ca vẫn chưa thành thân, ở qua đêm không hợp."
Ninh Thư: ...
Có cần đánh rắm thối thế không? Với cái tiếng động ấy thì ai ở Tề phủ cũng biết hai anh chị làm chuyện kia rồi, vẫn cần tỏ ra tuân thủ lễ nghi à?
Đừng làm thế.
Ninh Thư nghiêm mặt nhìn Lý Vũ Phỉ, cô ta đang nhắm mắt ngủ, ngoài mặt Lý Vũ Phỉ vẫn còn cảm giác sung sướng mấy đời.
Ninh Thư: Chui vào chăn mà ngủ đi chứ, ngủ tông hống ở phòng khách ổn thật à?
Ninh Thư xoay người rời đi, và còn chẳng cả đóng cửa.
Về nơi ở, Nguyệt Lan qua hỏi thăm Ninh Thư: "Tiểu thư, cô gái kia không làm gì người chứ?"
"Không sao, tiểu thư nhà em vẫn khỏe." Ninh Thư cảm thấy rất mệt, ngả lưng xuống giường là ngủ luôn.
Hôm sau, Ninh Thư đang ngủ say đã bị ai đó kéo dậy khỏi giường. Mở mắt ra, thấy là nha hoàn bên người Lý Vũ Phỉ, cô bảo: "Đại tỷ ơi, có việc gì mà không để người ta ngủ thế."
Tiểu nha hoàn nói: "Giờ là giờ nào rồi mà ngươi còn ngủ, tiểu thư tìm ngươi có việc."
Ninh Thư bĩu môi, qua gặp Lý Vũ Phỉ với nha hoàn. Cả người Lý Vũ Phỉ như được phủ một tầng áng mây tươi đẹp, da dẻ trắng nõn nà tưởng như ánh sáng xinh đẹp tỏa ra tứ phía, nhìn cái là biết được người khác chăm sóc đâu ra đấy.
"Tiểu Hồng qua đây, thưởng cho ngươi cái này." Lý Vũ Phỉ cho Ninh Thư một cái túi rút. Ninh Thư mở ra xem, trong có hai đĩnh bạc nặng trĩu. Ninh Thư cất bạc cực nhanh, không cần lãng phí.
"Lần này ngươi rất được việc." Lý Vũ Phỉ nói: "Đêm qua ta thấy Sênh ca ca có hơi không thích roi lắm, còn cách khác không?"
Ninh Thư nhướng mày, bảo: "Không thích roi thế thì đốt nến đi. Nếu người vẫn muốn dùng roi, thì lần này người không đánh thiếu gia nữa, mà để thiếu gia đánh người ấy. Chuyện này phải làm quen dần dần, thiếu gia mà quen thích kiểu kích thích này, sẽ không có hứng thú với các cô gái khác nữa. Và tất nhiên là trái tim đặt cả ở chỗ tiểu thư Vũ Phỉ."
"Vậy ngươi chuẩn bị giúp ta." Lý Vũ Phỉ nói.
Ninh Thư gật đầu.
Ninh Thư cho rằng Tề Sênh sẽ không đến tìm Lý Vũ Phỉ, dù sao thì đêm qua thê thảm như thế mà. Ấy vậy Tề Sênh vẫn đến, xoắn xuýt mặt mũi nhìn Lý Vũ Phỉ xinh đẹp tuyệt trần.
Ninh Thư cảm thấy Tề Sênh có tố chất "M" trong tủy.
Tề Sênh cũng cảm thấy roi vụt xuống người mình mang đến cảm giác khiếp sợ, nhưng lại vừa đau vừa sướng. Cảm giác kỳ lạ này khiến Tề Sênh rất mông lung, cảm thấy được trải nghiệm sự sung sướng khác lạ.
Bởi vậy sau khi xoắn xuýt lưỡng lự, Tề Sênh vẫn đến tìm Lý Vũ Phỉ, làm một trận theo cách mới nữa.
Giọt nến rớt xuống ngực, Tề Sênh vừa đau đớn vừa vui sướng. Nắm cây roi trong tay, đẩy Lý Vũ Phỉ khuỵu gối "OTL". Chân tay Lý Vũ Phỉ chạm đất, vụt roi da xuống da thịt trắng nõn của Lý Vũ Phỉ, lập tức lằn lên vết roi xanh tím. Tề Sênh dâng máu nóng lên tận não, căng từng chân tóc. Cơ thể như bị sét đánh, các tế bào khắp cơ thể co giật.
Lý Vũ Phỉ đau đến thốt ra tiếng, thế nhưng Tề Sênh lại càng hưng phấn, vụt Lý Vũ Phỉ không ngừng.
Ở ngoài, Ninh Thư nhòm qua khe cửa nhìn hình ảnh giới hạn độ tuổi bên trong, cô cũng xem như là người mở cánh cửa bước vào thế giới mới cho hai anh chị này ấy nhỉ.
Không cần cảm ơn cô đâu.
Thời gian sau đó, Lý Vũ Phỉ và Tề Sênh đều cày cấy không biết mệt, vượt khỏi dự tính của Ninh Thư.
Ơ hay, thế mà vụ này cũng thành được nữa á?! Quả đúng là thế giới truyện sắc không có não, chỉ một mồi lửa cũng thành hỏa hoạn, rất có dự cảm không dừng lại được.
Tri thức trong đầu Ninh Thư đã bị Lý Vũ Phỉ đào rỗng. Và rồi Lý Vũ Phỉ và Tề Sênh tự nghĩ cách hoàn thành cuộc vui, nhìn những hình ảnh ấy mà Ninh Thư đều trợn mắt há mồm.
Trói này, chơi đồ chơi này, Ninh Thư trông thấy ghê. Thật sự ấy, chỉ cần một cái mồi là nhân tính tà ác bị dẫn dụ ra...
Ninh Thư quyết định rút lui. Có vẻ Tề Sênh và Lý Vũ Phỉ chơi rất vui vẻ, vậy để cho hai anh chị này quấn quít cả đời với nhau đi.
Tối đến, Ninh Thư bò lên bờ tường ngoài sân nhìn vào phòng Lý Vũ Phỉ, đèn đuốc trong phòng sáng trưng.
Ninh Thư đang đợi niềm vui bất ngờ đến, đợi niềm vui bất ngờ đến, cô sẽ chuồn ngay.
"Tiểu thư, người xong chưa ạ, nô tỳ không đỡ được nữa rồi." Nguyệt Lan thở hổn hển, cố gắng giữ cổ chân Ninh Thư trên vai, phòng ngừa Ninh Thư ngã.
"Xong ngay đây, xong ngay đây, khổ cưng rồi." Ninh Thư nhẵm lên vai Nguyệt Lan, nhìn chằm chằm phòng Lý Vũ Phỉ. Sau đó cô nghe thấy Lý Vũ Phỉ đổi giọng kêu, tiếng kêu chất chứa đau khổ vô hạn, không giống tiếng kêu vừa đau đớn vừa sung sướng.
Bỗng nhiên Ninh Thư rất muốn ngửa mặt lên trời cười há há. Tiếng kêu đau đớn vẫn còn, Ninh Thư nhảy xuống khỏi vai Nguyệt Lan, nói nhanh với Nguyệt Lan: "Trời ơi, khổ cục cưng bé nhỏ của ta quá rồi."
Ám vệ đen từ đầu đến chân nhìn Ninh Thư và Nguyệt Lan, lên tiếng: "Tiểu thư, nếu người muốn xem có thể ngồi lên tường mà xem, sao phải nhẵm lên vai người khác lằng nhằng thế."
Ninh Thư cảm thấy anh bạn ám vệ xót Nguyệt Lan nên mới nói vậy. Cô huých cùi chỏ vào Nguyệt Lan, Nguyệt Lan nhìn Ninh Thư bằng cái mặt khó hiểu.
"Tiểu thư, người đang xem cái gì thế ạ?" Nguyệt Lan hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư phẩy tay, "Trẻ nhỏ không được biết, chúng ta đi thôi."