Chương 203: Hôm nay bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh(5)
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Tần Tĩnh Nghi nghĩ đến hối lỗi ở từ đường ban ngày còn đỡ, trong từ đường còn có ánh sáng chiếu vào.
Thế nhưng khi đến tối muộn, xung quanh đều tối đen, chỉ còn ánh đèn lập lòe từ ngọn đèn lồng trong từ đường cùng với bài vị lạnh lẽo của tổ tông kia.
Tần Tĩnh Nghi quỳ trên mặt đất, hai chân đã tê, trên người khoác áo choàng Tần Dương thị đưa tới.
Nàng ta quấn áo choàng, ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng không nhịn được mà đặt mông ngồi xuống đất.
"Tần Tuyết Ca, ngươi chờ đó cho ta. . ."
Tần Tĩnh Nghi vừa xoa chân, vừa ân cần hỏi thăm kẻ đầu xỏ đã khiến nàng ta bị phạt như thế này.
Vù vù vù——
Gió lạnh bên ngoài thổi ào ạt vang dội.
Âm thanh kia giống như có thứ gì đó đang nghẹn ngào trong gió.
Sắc mặt của Tần Tĩnh Nghi vốn đang không tốt đẹp gì, lúc này còn khó coi hơn nữa.
Bây giờ nàng ta đang ở từ đường của tổ tông, có gì mà phải sợ.
Không sợ không sợ. . .
Tổ tông sẽ phù hộ cho nàng.
Vù vù vù——
Vù vù ——
Tiếng gió càng lúc càng lớn, đập vào khung cửa, giống như là có thứ gì muốn xông vào.
Tần Tĩnh Nghi bị dọa đến mức co lại trong góc xó.
Vù ——
Một cỗ gió lạnh không biết từ chỗ nào thổi đến, ngọn đèn trực tiếp bị tắt, toàn bộ từ đường lâm vào trong bóng tối.
"A —— "
. . .
Tần Tĩnh Nghi úp mặt vào tường ở từ đường mấy ngày, ngày nào cũng bị dọa không nhẹ.
Tần Thắng đương nhiên không tin vào quỷ phá, nhưng dù sao cũng là con gái của mình, ông phái người tới theo dõi, kết quả chẳng thấy xảy ra chuyện gì.
Tần Thắng cảm thấy là Tần Tĩnh Nghi không nguyện ý bị phạt, cố ý kiếm cớ, nên tăng thời gian úp mặt vào tường tự kiểm điểm lên cho nàng ta.
Tần Tĩnh Nghi xém chút đột tử tại chỗ.
Chờ đến khi Tần Tĩnh Nghi ra khỏi từ đường, cả người đã gầy rộc đi một vòng.
Còn hơi suy nhược thần kinh, nghe thấy gì cũng cảm thấy không đúng.
Tần Dương thị đau lòng không thôi, tất cả đồ ngon đều đưa qua hết cho Tần Tĩnh Nghi bên kia.
Nhưng không quá hai ngày, Tần Dương thị liền phát hiện những món mà bà ta muốn đã không còn nữa.
Sai người đến hỏi, mới biết được rằng lượng đồ mà để cho hai mẹ con bà ta dùng tháng này đã dùng hết.
Tần Dương thị quản chuyện trong phủ quanh năm, có khi nào phải rầu về chút chuyện như này đâu, Tần Tĩnh Nghi muốn gì có nấy, không cần lo lắng về vấn đề số lượng.
Bây giờ lại thật sự kẹt rồi.
Tuy nhiên lúc này Tần Dương thị còn không thể làm loạn, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể lấy tiền phụ cấp của mình ra.
Bây giờ Linh Quỳnh cũng không quá chú ý đến mẹ con Tần Dương thị.
Nàng bán thảm để Tần Thắng cho nàng một khoản tiền, hai ngày này bận rộn vui vẻ tiêu sái ở bên ngoài, làm gì có thời giờ quan tâm hai mẹ con bà ta.
"Tiểu thư, chúng ta trở về thôi." Thu Lan và Hạ Cúc tay ôm đầy đồ, Thu Lan nhắc nhở Linh Quỳnh.
Cũng đã mua nhiều như vậy rồi. . .
"Không phải còn sớm à, còn nhiều thời gian mà."
"Thế nhưng. . ."
Linh Quỳnh phất tay, Thu Lan đành phải im miệng.
Vị đại tiểu thư này nhìn qua rất dễ thân cận, nhưng đôi khi cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Linh Quỳnh lại đi dạo một vòng, nàng mới vừa bước ra khỏi cửa hàng, liền nghe tiếng kèn trống tang tóc phía trước.
Có binh sĩ mở đường, ngăn bách tính ở hai bên đường.
Tiền giấy nương theo tuyết rơi xuống, đội ngũ đưa tang chậm rãi đi qua.
"Tạ gia chỉ có một đứa con gái thôi, thật tội nghiệp. . ."
"Hồng nhan bạc mệnh. . ."
Tạ?
Nữ chính à?
Linh Quỳnh rướn cổ lên nhìn về phía bên kia, đứng đầu là một nam nhân trung niên, người kia hẳn là cha của nữ chính, Thừa tướng đương triều.
Phủ Thừa Tướng chỉ có một đứa con gái là nữ chính, là thiên chi kiêu nữ được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
"Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi." Lần này Thu Lan có chút gấp.
Gặp gỡ chuyện này, rất xúi quẩy.
Hạ Cúc quanh năm không nói chuyện cũng mở miệng nói: "Tiểu thư, tránh một chút đi."
"Không có việc gì cả."
Ba ba lần nào cũng phải giẫm lên bài vị của nữ chính để lên sàn mà, chút chuyện nhỏ này có gì mà phải tránh.
Đội ngũ đưa tang đi ra ngoài thành, tiền giấy rơi xuống đầy đất.
Sau khi đội ngũ đi qua, Linh Quỳnh nhìn thấy một nam nhân đi theo ở phía sau.
Bất kể là khí chất hay là ăn mặc, đều không giống với bách tính thông thường, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra sự khác biệt.
Nam nhân khoác áo choàng màu đen, mũ trùm phủ lên đầu, cả khuôn mặt đều ẩn ở trong bóng tối.
Đó hẳn là nam chính Liễu Thiếu Hưu.
"Tránh ra. . . Mau tránh ra! !"
Tiếng la truyền đến từ một chỗ trên đường, một chiếc xe ngựa mạnh mẽ chạy như bay đến, dân chúng chấn kinh thét lên, nhao nhao né tránh.
"Tránh ra! !"
giọng người đánh xe the thé kêu lên.
Những con ngựa kia tựa hồ bị kinh sợ, hoàn toàn mất khống chế, gần như sắp dụng vào Liễu Thiếu Hưu đang không có phản ứng gì.
"Tiểu thư! !"
Tiếng kinh hô vang lên cùng với tiếng ngựa hí, áo lông chồn trắng như tuyết xẹt qua không trung, thiếu nữ khom lưng vòng qua con ngựa đang hoảng loạn, mãi mới vỗ về được con ngựa đang sợ hãi.
Bông tuyết rơi xuống lả tả.
Tiểu cô nương níu lấy bờm cổ của con ngựa, áo lông chồn trắng như tuyết khẽ bay, lộ ra chiếc váy đỏ rực lửa bên trong.
Xe ngựa dừng ở giữa đường, người đánh xe xụi lơ trên xe, oa oa bắt đầu khóc, "Dọa ch.ết người. . ."
Khóc vài tiếng, hắn lại vội vàng xuống xe, "Nữ hiệp, ngươi thật lợi hại, cám ơn ngươi nhiều, không thì đầu của tiểu nhân đã không giữ được nữa."
Linh · nữ hiệp · Quỳnh: "? ? ?"
Cho dù có xảy ra tai nạn xe cộ cũng không đến nỗi đầu khó giữ được chứ?
Tiểu Kim phát hiện nữ hiệp trước mặt dáng dấp môi hồng răng trắng, được áo lông chồn trắng bọc lấy, cách ăn mặc như thiên kim tiểu thư nhu thuận dịu dàng, nào có thể nghĩ đến, nàng lại lợi hại như vậy.
Lập tức nổi lên sự kính nể.
Quả nhiên làm người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài!
"Nữ hiệp, ngươi. . ."
"Nói nhảm nói xong chưa?" Trong xe ngựa vang lên một giọng nói không quá kiên nhẫn.
Thân người to lớn như hổ của Tiểu Kim chấn động, quay người liền cúi người với xe ngựa: "Nói xong rồi ạ, gia, trở về liền đây, ngài bớt giận."
Tiểu Kim có chút xấu hổ, tốt xấu gì con gái người ta cũng đã hỗ trợ, vị lão sư này lại không có biểu hiện gì. . .
Linh Quỳnh nhìn về phía xe ngựa bên kia.
Xe ngựa hoàn toàn không ngăn được hào quang vàng, ba chữ to "Quân Hành Ý" như ẩn như hiện.
"Cảm ơn ngài." Tiểu Kim đành phải tự mình nói lời cảm tạ, run rẩy leo lên xe ngựa, đánh xe rời đi.
Xe ngựa đi qua bên cạnh Linh Quỳnh, rèm xe lắc lư theo xe ngựa, Linh Quỳnh vừa khéo nhìn thấy mặt của người trong xe ngựa kia lộ ra ngoài.
Linh Quỳnh dường như nghe thấy được tiếng của hoa nở.
Đẹp quá. . .
Nàng lại có thể rồi!
Nam nhân đi qua trong nháy mắt, hơi đưa mắt qua, đối diện ánh mắt Linh Quỳnh.
Nhưng cũng chỉ nhìn một cái, Linh Quỳnh chưa thấy rõ, xe ngựa đã đi qua.
Một giây sau, trong xe ngựa duỗi ra một cái tay, cái tay kia trắng nõn thon dài, một sợi dây chuyền ngọc từ đầu ngón tay hắn rơi xuống, "Thưởng cho ngươi."
Linh Quỳnh: ". . ."
Con yêu kiểu gì đây?
Cho đồ cũng không thể cho cho đàng hoàng được sao?
Ngay cả một lời cảm ơn cũng không nói! !
Quá đáng!
Mặt dây chuyền ngọc vừa khéo rơi bên cạnh Liễu Thiếu Hưu, hắn khom lưng nhặt mặt dây chuyền ngọc lên, đưa đến cho Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh tiếp nhận mặt dây chuyền ngọc, cười nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
Liễu Thiếu Hưu tựa hồ nhận ra nàng "Tần tiểu thư sao lại ở chỗ này?"
Linh Quỳnh ngẩng đầu nhìn hắn.
Liễu Thiếu Hưu thân là nam chính, dung mạo đương nhiên là không kém.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy con yêu đẹp mắt hơn nhiều. . .
Linh Quỳnh đưa mắt sang chỗ khác, dò xét mặt dây chuyền ngọc trong tay "Tùy tiện đi dạo một chút."
Liễu Thiếu Hưu nhìn về phương hướng cửa thành, đội ngũ đưa tang đã không còn thấy, hắn cũng không có ý định đuổi theo.
"Vừa rồi đa tạ Tần tiểu thư." Ban nãy hắn quá mức xuất thần, nếu nàng không ra tay ngăn lại, nói không chừng đã đụng vào hắn."Để ta đưa Tần tiểu thư hồi phủ."
"? ? ?"
Ba ba cũng không phải cứu ngươi.
Mắt Linh Quỳnh đảo một vòng, nắm mặt dây chuyền ngọc trong lòng bàn tay "Đưa ta về thì không cần, Liễu công tử nếu thật sự muốn cảm tạ ta, không bằng dùng thứ gì đó hữu dụng hơn đi."
Mặc dù không phải là vì cứu hắn, nhưng không phải là không cứu!
Nam chính rất có tiền! !
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~