Chương 210: Hôm nay bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh(12)
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Một cô nương, hoàng hoa khuê nữ*, ở trong phòng bệ hạ, ai tin là chưa có chuyện gì xảy ra?
*hoàng hoa khuê nữ: những thiếu nữ trẻ tuổi chưa xuất giá.
Tối hôm qua có nhiều người ở đây như vậy... Làm sao để giải thích chuyện này rõ ràng đây?
Tuyết Ca còn mặt mũi gặp người khác như trước kia sao?
"Những chuyện sau đó không phải như ngài nghĩ....."
Quân Hành Ý để Linh Quỳnh giải quyết hai cô nương kia, nàng đưa ra đề nghị để người nhà các nàng đến đây lấy tiền chuộc thân.
Quân Hành Ý thì suy nghĩ các biện pháp dày vò người khác.
Linh Quỳnh lại bảo hắn để gia đình bọn họ lấy tiền chuộc người.
Phương pháp này khá mới lạ, Quân Hành Ý có chút hứng thú.
Linh Quỳnh đã nói đi nói lại rất nhiều lần, đến nỗi Tiểu Kim chóng mặt.
Cuối cùng Quân Hành Ý đồng ý.
Hơn nữa còn đem những thứ gì tốt nhất thưởng cho cô.
Không chỉ như thế, Linh Quỳnh còn lấy từ Quân Hành Ý một cái hộp, bên trong toàn vàng lá.
Tiểu Kim không biết Linh Quỳnh lừa gạt đi như thế nào, bệ hạ dù bị lừa nhưng vô cùng vui vẻ.
"Tần tướng quân, những điều nô tài biết đều đã nói cho ngài." Tiểu Kim nói ra những điều có thể nói: "Đồ cũng đã được giao đến, nô tài xin cáo từ."
Tần Thắng lấy ngân phiếu ra: "Đa tạ Kim công công."
Tiểu Kim cười tủm tỉm: "Tần tướng quân khách khí rồi, Tần tướng quân ở lại."
.....
Tiểu Kim trở về phục lệnh, Quân Hành Ý chỉ bình tĩnh gật đầu, hình như cũng không để ý chuyện này lắm.
"Có lấy được nhiều tiền thưởng không?"
Tiểu Kim: "không nhiều..."
Tiểu Kim lấy ngân phiếu ra, chuẩn bị đặt vào kim khố, nơi bệ hạ đã đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
....Vâng, đúng vậy.
Quân Hành Ý đặc biệt chuẩn bị cho hắn một chỗ để hắn cất số tiền thưởng mà hắn lấy được từ tay người khác.
Ngươi nói hắn ta là hoàng đế, sao lại rảnh rỗi như thế! Rảnh như thế!
Nhưng lúc hắn mở kim khố ra thì trợn tròn mắt, kêu rên một tiếng: "Bệ hạ... tiền của nô tài đâu."
Quân Hành Ý bước đến liếc mắt một cái: "Ồ, hình như tiểu nha đầu kia lấy nhầm rồi.""
Tiểu Kim: "...."
Ngài gạt quỷ à!
Hắn tận mắt nhìn thấy Tần tiểu thư mang vàng lá đi, đâu có phải ngân phiếu của hắn, sao lại là Tần tiểu thư lấy được.
Quân Hành Ý dường như biết suy nghĩ của hắn: "Trẫm đã giúp ngươi đổi thành vàng lá."
Quân Hành Ý còn an ủi hắn: "Lần sau trẫm giúp ngươi lấy lại."
Tiểu Kim: "...."
Tiểu Kim muốn tự tử.
.....
Ở bên kia, tâm trạng Tần Thắng vô cùng lo lắng, đi qua đi lại trong thư phòng không dưới một trăm lần.
Cách vài phút lại sai người đến hỏi Linh Quỳnh dậy chưa.
Thật vất vả lắm mới đợi được Linh Quỳnh tỉnh dậy, Tần Thắng liền chạy vội qua tìm cô.
"Phụ thân" Linh Quỳnh vừa thay quần áo xong, thấy Tần Thắng đi vào, liền kính trà cho hắn.
"Con với bệ hạ có chuyện gì chưa?" Tần Thắng không có tâm trạng uống trà, đi vào liền nói thẳng vào chủ đề.
"Chuyện là như vậy đó."
"Hai người không phải..." Tần Thắng không giải thích được, chỉ nói mơ hồ.
"Con cũng muốn lắm, nhưng mà con yêu không chịu." Vừa bắt đầu mà nàng đã được ngủ với con con yêu thì nàng lên trời mất.
"Con vừa mới nói cái gì?"
"Không có gì." Linh Quỳnh cười một chút: " Bệ hạ không làm gì con."
"Nhưng bệ hạ có ý gì?"
"...." Câu hỏi này khiến Linh Quỳnh có chút bối rối.
Sao cô biết Quân Hành Ý có ý gì.
Lại đột nhiên phát bệnh?
Linh Quỳnh vô tội nhún vai, tỏ vẻ mình cũng chẳng biết gì.
"Con là một cô nương, lại ở Kỳ Nguyệt cung cả đêm, người bên ngoài sẽ nói thế nào?"
Bây giờ Tần Thắng mới cảm nhận được nỗi lo lắng của người cha già.
Linh Quỳnh ở bên cạnh nói thầm: "Dù sao sớm hay muộn cũng được vào đó, có gì phải lo."
Tần Thắng: "Con lại nói thầm gì đấy?"
Linh Quỳnh: "Không có gì."
...
Mai Ngọc lâu.
Tần Dương thị đi dò hỏi tin tức mới biết được đồ vật đó là do trong cung ban tặng, nhưng cũng không nói cho nha đầu kia vào cung.
Chuyện này có chút không rõ ràng.
"Nương, người nói xem, không phải bệ hạ quỵt nợ chứ?"
Tần Tĩnh Nghi có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Đời này của nàng ta không phải xong rồi sao?
Nàng ta đã bị bệ hạ chạm vào, lại không có ý cho tiến cung, về sau ai dám lấy nàng nữa?
Tần Dương thị: "Trong cung ban tặng đồ, nhưng không đọc thánh chỉ, nương cũng không rõ lắm."
Tần Tĩnh Nghi: "Chuyện này không tốt sao, không liên lụy đến phủ chúng ta, nàng ta còn chưa tiến cung, cũng không mang thai..."
Tần Dương thị nhíu mày, cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
"Về sau ta xem nàng ta đi gặp người khác thế nào?"
Tần Tĩnh Nghi lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa.
"Nhị tiểu thư, Liễu công tử đến." Nha hoàn chậm chạp tiến vào.
Đôi mắt Tần Tĩnh Nghi sáng ngời: "Liễu ca ca ở đâu?"
"Đi gặp tướng quân rồi."
Tần Tĩnh Nghi lập tức chạy ra bên ngoài.
"Tĩnh Nghi! Tĩnh Nghi!"
Tần Tĩnh Nghi vẫy tay với Tần Dương thị, dẫn theo nha hoàn chạy như bay: "Nương, con biết quy củ, sẽ không làm xằng bậy."
Tần Dương thị thở dài.
Cũng không biết Liễu Thiểu Hưu kia có gì tốt.
Nha đầu này lại giống như bị mê hoặc.
Tần Tĩnh Nghi chạy vào thư phòng nhưng không thấy Liễu Thiểu Hưu đâu, hỏi người làm, chỉ nói Liễu Thiểu Hưu đi cùng với tướng quân, bọn họ cũng không biết rõ hắn ở nơi nào.
Tần Tĩnh Nghi chạy một vòng cũng không thấy người đâu, nhất thời thở dài.
Ngay lúc Tần Tĩnh Nghi thất vọng, chuẩn bị về phủ, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh Liễu Thiểu Hưu.
"Liễu..."
Giọng nói của Tần Tĩnh Nghi dừng lại trong cổ họng, nhìn về phía hai người đang nói chuyện ở bên kia, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Khoảng cách quá xa, Tần Tĩnh Nghi cũng không nghe thấy hai người nói chuyện gì.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt hai người, giống như vô cùng vui vẻ.
....
"Ngươi không có việc gì thì tốt rồi." Liễu Thiểu Hưu lễ phép nói vài câu: "Tướng quân còn đang chờ ta, ta đi trước."
"Được."
Linh Quỳnh cười tủm tỉm vẫy tay với hắn.
Hai người cũng chưa nói gì, vô tình gặp nhau ở chỗ này, Liễu Thiểu Hưu chào hỏi cô, hỏi chuyện trong cung.
Liễu Thiểu Hưu vừa đi, Thu Lan nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, ngài thích Liễu công tử sao?"
"Ai mà không thích tiền." Nam chính là một cái rương vàng di động.
"Không phải, nô tỳ đang nói Liễu công tử."
"Đúng vậy."
"..." Liễu công tử và tiền thì liên quan gì đến nhau!
Trong lòng Thu Lan tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám tiếp tục hỏi.
"Tần Tuyết Ca!"
Nụ cười tươi tắn của Linh Quỳnh chợt tắt, nhìn về phía Tần Tĩnh Nghi đang bước đến.
"Có việc gì?"
"Ngươi đã là nữ nhân của bệ hạ, vậy mà còn dám dây dưa với nam nhân khác, không biết xấu hổ sao?"
"" Nàng với Quân Hành Ý còn chưa nói gì! "Ta dây dưa với ai cơ?"
"Liễu công tử!"
"Ta chỉ nói hai câu với hắn, vậy là dây dưa?" Linh Quỳnh xoay người khinh thường, đột nhiên vươn tay ôm lấy bả vai Thu Lan: "Cái này mới gọi là dây dưa, hiểu không?"
"Nói chuyện thì nói, ngươi cười cái gì?"
"Thấy rương vàng sao ta không cười được?"
"Rương vàng gì cơ?" Nữ nhân này đang nói hươu nói vượn gì vậy.
"Ta thích cười với ai thì cười, ngươi quản được à?" Linh Quỳnh nở một nụ cười xán lạn: "Muội muội thân yêu của ta, bây giờ ta cũng đang dây dưa với ngươi phải không?"
Ai thèm dây dưa với cô ta chứ.
Không biết xấu hổ!
Tần Tĩnh Nghi cắn răng: "Nếu bệ hạ biết ngươi lẳng lơ như vậy, ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Linh Quỳnh suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Tịch thu gia sản, chém đầu?"
"...."
——Vạn vật đều có khoảng cách——
Sau khi Quân Hành Ý biết Linh Quỳnh dây dưa với nam chính....
A: Giếŧ nam chính (vé tháng 1)
B: Logout ( vé tháng 2)
C: Giếŧ cả nhà, tịch thu tài sản kẻ phạm tội (vé tháng 3)
D: Giếŧ nam chính xong, tịch thu gia sản chém đầu cả nhà, sau đó logout (vé tháng xN)
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~