Chương 235: Một trăm loại phương thức hiến máu(2)
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Phòng ngủ là phòng đôi, nữ sinh mặt tròn ban nãy là bạn cùng phòng của nguyên chủ—— Mễ Lan.
Khi Mễ Lan tan học mang theo cơm về cho Linh Quỳnh.
Một năm mấy chục vạn học phí không phải chỉ cho có, bữa ăn của sinh viên cực kỳ phong phú.
Linh Quỳnh lựa những thứ không ăn ra, hỏi Mễ Lan đang làm bài tập "Gần đây nhất có phát sinh chuyện kì quái gì không?"
Nguyên chủ cũng không biết là ai đã đưa cô đến rừng rậm đối diện trường học.
Lúc cô tỉnh lại đã ở đó.
"Kỳ quái?" Mễ Lan dừng bút, quay đầu nhìn cô, "Kỳ quái gì, có chuyện phiếm sao?"
Xét cho cùng, chuyện chọn ứng cử viên dù sao cũng không phải là chuyện quang minh chính đại gì, người biết cũng không nhiều.
"Không, tớ chỉ tùy tiện hỏi một chút."
"Ai, còn tưởng rằng có gì để nói chuyện chứ." Mễ Lan quay lại làm bài, lại quay ra."Cậu đừng kén ăn nữa, vừa ốm dậy cần bổ sung dinh dưỡng."
"Ừm ừm."
Linh Quỳnh trả lời qua loa, tiếp tục lựa những món không ăn.
". . ."
Mễ Lan cũng không khuyên nhiều, tiếp tục làm bài tập.
Linh Quỳnh vốn cho rằng sẽ có người tới tìm cô, dù sao cô cũng đi ra từ trong rừng rậm, nhưng chờ cả ngày mà cũng không có ai xuất hiện.
Giống như cô thật sự chỉ đang bị bệnh xin nghỉ, bây giờ khỏi bệnh trở về.
Cô lại xuất hiện ở trong lớp, cũng hoàn toàn không có gây nên sự chú ý cho ai, hết thảy đều bình yên.
Cô giáo thật sự cho rằng Linh Quỳnh xin nghỉ bệnh, khi thấy cô đi học lại còn quan tâm cô hai câu.
Nhân duyên của nguyên chủ trong lớp học không tính là tốt, nhưng cũng không tính là kém, mấy người bạn học cũng quan tâm cô một chút.
Linh Quỳnh ứng phó với người khác xong, tùy tiện lật ra một quyển sách, kết quả phát hiện sách vở toàn liên quan tới Huyết tộc.
Huyết tộc là giống loài được thế giới này biết đến, hơn nữa số lượng cũng không ít, cũng có thể coi như là một mối nguy hiểm tiềm tàng của nhân loại.
Cho nên trường học sẽ mở một ngành học chuyên môn, dạy những kiến thức liên quan đến Huyết tộc.
Nhưng cái môn học này khi kiểm tr.a sẽ không đưa vào bảng xét thành tích, chỉ là để mọi người biết thêm về Huyết tộc, hiểu rõ hơn.
Thế giới này ngoại trừ chủng loại Huyết tộc này, còn lại cũng không có gì đặc biệt.
Các nữ sinh cũng sẽ đu idol, nhưng idol cũng có thể là huyết tộc.
Mặc dù Huyết tộc không chung sống cùng với nhân loại, nhưng bọn họ có thể tự mình làm. . . Huyết tộc còn có đài truyền hình riêng đó.
Mà bây giờ internet phát triển mạnh, Huyết tộc tự mình bỏ tiền để đóng phim truyền hình cũng không ít.
Người ta thậm chí còn để dành tiền làm hiệu ứng đặc biệt nữa.
Linh Quỳnh khép sách lại, viết mấy cái tên lên giấy.
Đây là những cái tên nguyên chủ đã trao đổi được trong rừng rậm sau khi tỉnh lại với những ứng cử viên khác.
Linh Quỳnh không biết bọn họ ở lớp nào, đành phải nghĩ biện pháp nghe ngóng.
Cuối cùng Linh Quỳnh xác định, những người này đều đã xin nghỉ.
Một lớp có người xin phép nghỉ sẽ không khiến cho người ta chú ý, cho dù là giáo viên cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Bây giờ những người này còn chưa trở lại.
Dĩ nhiên không phải Linh Quỳnh quan tâm bọn họ, trước đó bọn họ ném nguyên chủ để làm mồi nhử lại, tự mình chạy trốn.
Cô chỉ cần tìm hiểu xem trường học là thông đồng làm bậy hay là hoàn toàn không biết gì.
Bây giờ xem ra, trường học cũng có đại bộ phận người không biết rõ tình hình.
"Tiểu Phúc Tấn, có muốn đi hát vào buổi tối không?" Mễ Lan nghiêng đầu từ phía trước về phía sau.
Linh Quỳnh nhìn cô ấy.
Tiểu Phúc Tấn là cái quỷ gì?
Mặc dù tên nguyên chủ có chút. . . Quên đi, chỉ là một cái tên mà thôi.
Mễ Lan cho rằng Linh Quỳnh đang nghi ngờ tại sao phải đi hát, tri kỷ giải thích " Sinh nhật của Diêu Tung, cho nên định đi ra ngoài chơi một chút, vừa khéo hôm nay là thứ sáu được nghỉ."
Linh Quỳnh nghĩ nghĩ, "Được."
Diêu Tung là lớp phó của lớp, lớn lên khá đẹp trai và nổi tiếng trong lớp.
Cho nên sinh nhật hắn mời tất cả bạn cùng lớp ra ngoài ca hát, ngoại trừ thành phần cá biệt, gần như đều đi hết.
Nhà Diêu Tung có tiền, trực tiếp bao một phòng bao lớn.
"Mọi người ăn ngon uống ngon, tùy tiện chơi, hóa đơn cứ để cho tớ." Diêu Tung hào phóng, khiến các bạn học hét thét chói tai một trận.
"Phúc Tấn của chúng ta hôm nay không vui sao?" Có người tới nói chuyện với cùng Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh vân luôn ngoan ngoãn "Không có nha."
"Vậy sang bên kia chơi đi."
Linh Quỳnh bị người đẩy vào tận cùng bên trong, Diêu Tung và mấy bạn học khác đang chơi xúc xắc.
Thấy cô tới, liền có người nháy mắt ra hiệu cho nam sinh đeo khuyên tai Thập Tự Giá bên cạnh Diêu Tung.
Nam sinh đeo khuyên tai Thập Tự Giá kia lập tức nói: "Uống rượu thôi thì có nghĩa lý gì, chúng ta chơi chút, nếu ai thua phải cởi quần áo, thế nào!"
Đám nam sinh cười vang một trận, hiển nhiên cảm thấy trò chơi này khá hay.
Nhưng mà đối với nữ sinh mà nói thì không tốt như vậy, thậm chí còn có chút ác ý.
Linh Quỳnh liếc mắt nhìn nam sinh kia một cái, khóe mắt nam sinh quét tới cô, dưới ánh sáng mờ tối, trong ánh mắt hắn có một vài ý tứ mập mờ.
"Oa, các cậu thật quá đáng!"
"Lưu manh!"
Tuy các nữ sinh mắng, nhưng nhìn qua cũng không phải rất tức giận.
"Ai, cái này có là gì, lại không cởi hết, lần trước ở bờ biển, ai chưa thấy qua ai a!" Giọng điệu đám nam sinh tùy ý.
"Đúng rồi."
"Chơi hay không!"
Các nữ sinh không lên tiếng, hiển nhiên cảm thấy trò chơi này không ổn lắm.
"Phúc Tấn dám chơi không?" Nam sinh đeo khuyên tai Thập Tự Giá kia cố ý hỏi Linh Quỳnh.
"Cược thêm đi." Linh Quỳnh đón ánh mắt của người kia, cười nói: "Bằng không chỉ cởi quần áo cũng rất nhàm chán."
Linh Quỳnh cúi đầu nhấp một ngụm nước, khóe môi cong cong, con ngươi phảng phất có ánh sáng lấp lánh lưu động.
"Không được, các cậu như vậy là biến ŧhái!" Nữ sinh phụ họa.
Nam sinh bên kia rất dứt khoát: "Được, cược thêm gì."
Linh Quỳnh cầm ly đồ uống, giọng nói ngọt mềm lại thanh thúy: "Người thua vừa cởi quần áo, thêm một vạn nữa, chơi không?"
Người ở trường học này đều không thiếu tiền, đặc biệt là mấy người chơi cùng Diêu Tung.
Nếu NPC đã đưa tiền tới cửa, cô không nhận chẳng phải có lỗi với người ta sao.
"Chơi thì chơi, cái này có là gì đâu." Quả nhiên bên kia rất nhanh liền đồng ý "Đến, muốn chơi thì tới đi!"
Khóe miệng Linh Quỳnh vẽ ra một đường cong xinh đẹp.
Dám chơi trò trẻ con này vối ba ba à!
Hôm nay ba ba dạy các cậu làm người!
. . .
"A! !"
Đám người kêu rên một hồi.
"Tại sao lại là Phúc Tấn! !"
"May mắn thôi, cảm ơn." Linh Quỳnh khiêm tốn.
Toàn bộ các nữ sinh đã vây quanh bên cạnh Linh Quỳnh, đẩy đám nam sinh đến một bên khác.
Nam sinh đeo khuyên tai Thập Tự Giá cách Linh Quỳnh khá xa, hắn cắm đầu uống một hớp rượu, sắc mặt có chút khó coi.
Trò chơi này vốn là hắn đưa ra.
Ai có thể nghĩ tới trò chơi này, cuối cùng toàn thành nhằm vào bọn họ.
"Có chơi có chịu, cởi quần áo đê! !"
"Đừng lề mề, nhanh lên!"
Đám nam sinh thua kia đồ đã không còn, bây giờ chỉ còn mỗi một cái quần.
Hắn liếc nhìn các huynh đệ của mình một chút. . . Cũng không khá hơn là bao, ai ai cũng lột giống như trứng tôm.
Loại trò chơi này, vốn nên là nam sinh chiếm ưu thế.
Ai có thể nghĩ tới lần này lật xe. . .
Một đám người ngẫm lại liền bực.
Dù sao cũng không thể chơi quá mức, cho nên sau khi cởi xong quần dài, cũng không cần cởi nữa, nhưng mà phải dùng tiền chống đỡ.
Nữ sinh bên này thua tương đối ít, Linh Quỳnh thì chưa từng thua lần nào, giỏi nhất trong đám.
Linh Quỳnh tính toán tiền thắng cược, không sai biệt lắm đủ cho cô vui vẻ bay nhảy một hai ngày, thấy tốt thì lấy.
Nam sinh bên kia thua thành như thế rồi, đã sớm không muốn chơi.
Chẳng qua là mặt mũi làm cho bọn họ gắng gượng, không thể để cho các nữ sinh cảm thấy bọn họ không chơi nổi nên lúc này mới không hô ngừng.
Linh Quỳnh nói không chơi nữa, một đám người như trút được gánh nặng.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~