Chương 252: Một trăm loại phương thức hiến máu(19)

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Tiếp theo là vật phẩm đấu giá áp chót của chúng tôi."
Ba món đồ đấu giá cuối trong danh sách đều không được giới thiệu, tất cả mọi người đều không biết là cái gì.


Nhưng có thể được đặt ở cuối cùng, chứng minh nó không phải thứ những món đồ phía trước có thể so sánh.
MC nói một đống lời vô nghĩa, lúc mọi người chờ mong nhìn chăm chú, giọng nói cao lên: "Vật phẩm đấu giá áp chót--- máu tinh huyết!"
Hạ Di Dạ: "!!!"
Hắn quay đầu nhìn Linh Quỳnh.


Linh Quỳnh chớp chớp mắt: "Làm sao thế?"
"Cái đó..."
Vẻ mặt Hạ Di Dạ không tốt lắm, Linh Quỳnh lập tức giả vờ tủi thân, nhỏ giọng nói: "Ca ca nói có thể để tôi lấy để kiếm tiền."
"....."
Cô kiếm tiền như vậy sao?


Nhìn thấy liên tục hai vật phẩm đấu giá có liên quan đến mình ở đây, trong lúc nhất thời Hạ Di Dạ không biết nên nói gì.
Hắn nhìn chằm chằm Linh Quỳnh một lúc, cuối cùng thu hồi tầm mắt lại, nhìn lên phía trên.
Linh Quỳnh ôm cánh tay hắn: "Ca ca tức giận sao?"


"Không." Dù sao thì quả thật hắn đã đồng ý để cô xử lý như nào cũng được, hắn cũng không có gì để mà tức giận.
Chỉ là bội phục lá gan cô thật lớn.
Nếu như bị theo dõi.....
....
"Thật sự là máu tinh huyết?"
"Nhiều như vậy.... từ đâu ra?"


"Mấy ngày nay không phải có người bán thuần huyết để chế biến thành đồ ăn sao? Giá cả rất mắc... Bây giờ lại có một lọ lớn như vậy, từ khi nào máu tinh huyết không đáng giá như vậy?"
"Nếu cái này là thật, tôi cũng muốn mua."
"Giá quy định còn chưa có, cảm giác nó không hề rẻ."


available on google playdownload on app store


Dù sao máu trong cái lọ kia cũng không ít.
Ở ngoài người ta đều pha loãng, mỗi một giọt hỗn hợp đều có thể bán thành xa xỉ phẩm với mức giá rất cao.
Càng đừng nói một lọ lớn máu tinh huyết như vậy mà không pha loãng.


Trong lúc mọi người đang thảo luận, người bán đấu giá tuyên bố giá tiền mở đầu là ba trăm vạn, mỗi lần tăng giá không được ít hơn mười vạn.
Lập tức có huyết tộc giơ thẻ bài lên: "Ba trăm hai mươi vạn!"
"Ba trăm ba mươi vạn!"
"Ba trăm bốn mươi vạn."
"Ba trăm năm mươi vạn...."


Lần đầu tiên Hạ Di Dạ phát hiện máu của hắn đáng giá như vậy.
Trong lịch sử huyết tộc, huyết tộc có máu tinh huyết từng bị các huyết tộc khác bao vây tấn công chính là vì máu của họ.


Trong sự kiện đó, những huyết tộc trưởng thành còn ổn, nhưng những đứa trẻ huyết tộc có máu tinh huyết mà thực lực yếu đã giảm mạnh.
Mà huyết tộc thuần chủng vốn dĩ sinh sản rất khó khăn, cho đến bây giờ đã trở thành chủng loại huyết tộc quý hiếm được bảo hộ.


Huyết tộc cũng không thiếu tiền, giá cả cứ lên mãi, không ai chịu nhường ai.
Giá cả tăng lên rất nhanh, Linh Quỳnh cảm nhận được mình có thể không cần Lấp Lánh cho vay tiền, có thể mua được cả lâu đài!
Cuối cùng thống nhất giá cuối là một ngàn năm trăm vạn.


Đây là cuộc giao dịch có giá cao nhất trong buổi tối hôm nay.
Linh Quỳnh không có hứng thú với vật phẩm cuối cùng lắm, cô nháy mắt cho Tân Khắc Lai, cùng nhau rời khỏi phòng đấu giá.
Linh Quỳnh để Hạ Di Dạ đứng bên cạnh chờ mình, kéo Tân Khắc Lai sang chỗ khác nói chuyện.


"Anh có liên hệ được với chủ nhân của lâu đài kia không?"
Vẻ mặt Tân Khắc Lai đầy dấu chấm hỏi: "Hứa quản sự, cô hỏi cái này làm gì?"
"Mua a."
"...."
Tân Khắc Lai cảm thấy cô vừa đến đây, không biết tình hình của lâu đài kia, vì vậy nói đơn giản qua.


Chủ nhân tiền nhiệm của lâu đài phạm tội, lâu đài đã bị đốt hơn một nửa, hình ảnh đó không được tuôn ra.
Hơn nữa đồ vật trong lâu đài đó, rất nhiều thứ đã bị hủy hoại.
Đó chính là một phế tích!
"Nhưng tôi chính là thích."
"....."


Thích thì cô sẽ đi mua một đống phế tích à!!
Theo như cô nói thì đó là phế tích! Phế tích!!
Người ta muốn phá của, hắn ngăn lại làm gì, cũng không phải là xài tiền của hắn.
Nghĩ như vậy, Tân Khắc Lai cũng không rối rắm: "Vậy tôi đi liên hệ."


Chủ nhân lâu đài ở ngay chỗ này, đối phương thoải mái đồng ý gặp mặt.
Linh Quỳnh để cho Tân Khắc Lai đi tìm một phòng nghỉ, đưa Hạ Di Dạ vào đó ngồi một lúc.
Sắp xếp tốt cho Hạ Di Dạ, lúc này Linh Quỳnh mới đi gặp chủ nhân của lâu đài.


"Hứa quản sự, lần đầu gặp mặt." Người đàn ông rất trẻ tuổi, ngoại hình tuấn tú, tóc đỏ như lửa, cười rộ lên nhìn rất dịu dàng.
Linh Quỳnh cảm thấy hắn có chút quen mắt....
Nhưng hẳn là cô chưa gặp qua người này mới phải.
"Chào anh." Linh Quỳnh lễ phép gật đầu.


"Mời Hứa quản sự ngồi." Người đàn ông tóc đỏ tự rót cho mình một ly hồng trà: "Hồng trà của con người, Hứa quản sự yên tâm dùng."
"Tôi cũng không nói lời vô nghĩa với tiên sinh nữa." Linh Quỳnh nói: "Tôi rất thích cái lâu đài kia."


"À?" Người đàn ông tóc hồng hơi kinh ngạc: "Vậy sao lúc nãy Hứa quản lý không mua?"
Linh Quỳnh cười một chút: " Tiên sinh cảm thấy nó đáng giá sao?"
"....."
Bây giờ tình hình của lâu đài là gì, hắn rõ ràng nhất.
Linh Quỳnh: "Tiên sinh đưa giá, không phải đang hố người sao?"


Người đàn ông tóc đỏ: "Hứa quản lý có điều không biết, lâu đài đó là một trong những lâu đài cổ xưa của huyết tộc, cho dù bây giờ nó có tổn hại, nhưng tôi cảm thấy nó vẫn có giá trị như cũ."
Linh Quỳnh chớp đôi mắt: "Nếu có giá trị như vậy, vì sao tiên sinh không giữ lại cho mình?"


Người đàn ông tóc đỏ: "..... bởi vì một vài nguyên nhân."
Linh Quỳnh không hỏi là nguyên nhân gì: "Tiên sinh muốn bán nó đi, nhưng thị trường bây giờ không ai đồng ý nhận, tôi là người duy nhất."
Người đàn ông tóc đỏ: "....."


Khuôn mặt Linh Quỳnh cười cười, vẻ mặt rất thật thà: "Cho nên, tiên sinh có thể cho một cái giá cả có lợi ích thực tế hơn được chứ?"
....
Linh Quỳnh nói xong thì đi ra, vừa mở cửa đã đụng phải một người.
Linh Quỳnh còn chưa gọi, người nọ đã đứng lên.


"Mẹ kiếp, đi đường như nào thế, có thể... là cô!" Áo Nhĩ Đức Tư khiếp sợ nhìn người trước mặt.
Linh Quỳnh có chút ấn tượng với cái đầu hồng mao này: "Là anh à."
Áo Nhĩ Đức Tư: "....."
Áo Nhĩ Đức Tư: "Sao cô lại ở trong này!"
Linh Quỳnh: "Vì sao tôi không thể ở trong này?"


"Áo Nhĩ Đức Tư, em đang làm gì?" Người đàn ông tóc đỏ đi ra từ bên trong, nhìn thấy em trai mình sắp bùng nổ, nhanh chóng kéo hắn sang một bên: "Hứa quản sự, xin lỗi, em trai nhỏ không hiểu chuyện."
Áo Nhĩ Đức Tư: ""


Hắn biết người phụ nữ này là người của chi nhánh nhỏ của ngân hàng, có chút địa vị hoặc là con gái của cao tầng, nhưng mà quản sự?
Dựa vào cô?!
Chơi trò gì vậy!


"Là rất không hiểu chuyện." Linh Quỳnh có ý chỉnh người: "Cố gắng dạy dỗ lại, đừng đợi đến lúc làm phiền người khác dạy dỗ."
Bắt nạt con người khác cô không xen vào, nhưng mà bắt nạt con yêu của cô là không được!
"Cô ta..."
"Câm miệng!"


Rõ ràng Áo Nhĩ Đức Tư sợ anh trai của mình, ngập ngừng, không dám nói thêm gì.
Người đàn ông tóc hồng tự mình tiễn Linh Quỳnh, quay về trừng hắn một cái: "Đó là quản sự chi nhánh nhỏ của ngân hàng, em với cô ta có mối thù gì?"
"Cô ta chỉ là một con nhóc, sao có thể là quản sự?"


"Chi nhánh nhỏ của ngân hàng không nhìn tuổi." Người đàn ông tóc đỏ kéo Áo Nhĩ Đức Tư vào: "Em nói một chút xem, sao em lại đắc tội cô ta?"
"Đau đau đau!!!"
Áo Nhĩ Đức Tư thoát khỏi tay của anh trai mình.


"Em đâu có đắc tội với cô ta. Rõ ràng là cô ta xen vào chuyện của người khác!" Áo Nhĩ Đức Tư tố cáo: "Ngày đó em gặp Hạ Di Dạ muốn dạy bảo hắn một chút, đột nhiên cô ta lại chạy tới lo chuyện bao đồng."
"Hạ Di Dạ?"


"Đúng vậy, chính là hắn." Áo Nhĩ Đức Tư vẫn không hiểu được: "Cô ta chỉ là một nha đầu tóc vàng, sao có thể là quản sự."
"Lại nói, hôm nay trong buổi đấu giá có một vật phẩm đặc biệt." Người đàn ông tóc đỏ vuốt cằm suy nghĩ: "Bây giờ Hạ Di Dạ đang ở đâu?"


"Sao em biết, lâu rồi em chưa thấy hắn. Lần trước có người theo em dạy bảo hắn, ném hắn vào trong rừng rậm, nói không chừng đã ch.ết rồi."
Nói đến đây, Áo Nhĩ Đức Tư thấy có chút kỳ quái, lâu rồi hắn chưa gặp những người đó.
Ngay cả phần thưởng cũng chưa đến lấy...
***


Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Chúc mừng Valentine.
Chuyện là hôm nay ngày đặc biệt, đăng chương sớm, thế thôi 😥
Chúc các nàng đã có người yêu (tốt) nhanh chóng kết hôn, có gia đình hạnh phúc 🥰🥰


Chúc các nàng đã có người yêu (tồi) nhanh chóng chia tay, trả thù thành công 😎
Chúc các nàng đang FA muốn có người yêu nhanh chóng hốt được crush 😘😘
Chúc các nàng không muốn có người yêu, FA muôn năm, được gia đình tôn trọng, không bị chê là gái ế 🙃🙃






Truyện liên quan