Chương 281: Người bạn sống chung khác loại của tôi(6)
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, giống như phát hiện ra lục địa mới, đôi mắt hơi tỏa sáng.
Ánh mắt nhìn cô bé cũng trở nên ấm áp hơn.
Cô bé: ". . . . . ."
Cô bé không ngốc, nó phát hiện sức mạnh trong thân thể mình đã vô duyên vô cớ mà biến mất, quay người bỏ chạy.
Linh Quỳnh túm lấy váy của cô bé, giống như dụ dỗ trẻ nhỏ bằng cây kẹo ngọt "Đừng chạy! Chúng ta có thể tâm sự chứ?"
Cô bé: ". . . . . ."
. . .
"Cứu mạng. . . . . . Cứu mạng! !"
Một nam sinh bị một ác linh kéo ra khỏi cửa kính ô tô, nam sinh nắm lấy song sắt cửa sổ, cầu cứu người ở bên trong.
Nhưng tất cả mọi người đều rất sợ hãi, không ai muốn đi cứu hắn.
Ngón tay nam sinh chìa ra, tiếng hét chói tai, hắn mất ở ngoài cửa sổ trong màn đêm.
Mặt khác, một nữ sinh lại bị một mái tóc cuốn lấy cổ, treo lên giữa không trung.
Bọn họ vẫn sợ hãi như lúc nãy, không ai dám đến giúp.
Bạch Tấn đốt quần áo, ném vào mái tóc kia, tóc dường như sợ lửa, liền buông nữ sinh ra.
Nữ sinh rơi xuống từ phía trên cao, sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Bạch Tấn đỡ nữ sinh đứng lên, nhìn thấy phía sau là một nhóm người co rút không động đậy, lên giọng lạnh lùng nói: "Nếu các người không cứu ai, cũng không ai có thể cứu các ngươi."
Mọi người: ". . . . . ."
Ác quỷ muốn đánh lén, đánh từng người một.
Bọn nó không dám trực tiếp cho cả xe xuống lỗ, chứng minh rằng hành động của bọn nó có hạn chế.
Cho nên chỉ cần mọi người đoàn kết một chút, không thể nói là sẽ được cứu, nhưng ít ra sẽ không ch.ết nhanh như vậy.
Mặc dù sợ hãi, nhưng bọn họ vẫn lùi lại về một chỗ phía sau dựa theo lời Bạch Tấn nói.
Khi có ác linh xuất hiện, không thể cho bọn chúng có cơ hội bắt những người xung quanh đi.
Mặc dù vẫn có người bị thương, nhưng thật sự không có ai bị ác linh bắt đi nữa.
Có thành quả đầu tiên, trong lòng mọi người đều có thêm một ít hy vọng.
Bạch Tấn nhân cơ hội nhìn về phía trước.
Linh Quỳnh đang nắm lấy cô bé, nói gì đó, cô bé kia giãy dụa rất mạnh, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.
Bạch Tấn định nhìn kỹ hơn, nhưng Linh Quỳnh đã buông cô bé ra rồi.
Cô bé nhìn Linh Quỳnh với ánh mắt đầy hoảng sợ, biến mất ở chỗ ngồi.
Linh Quỳnh đứng tại chỗ, nhìn lại vào bàn tay mình, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt.
Linh Quỳnh vừa định tìm ác quỷ đó để thí nghiệm lại, nhưng trời đất bỗng nhiên quay cuồng.
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt cô lại là một cái ghế bê bết máu.
Linh Quỳnh cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trên đó có những hình lưỡi liềm nhỏ, ngón tay thon dài xinh đẹp, nhưng lại không phải tay cô.
. . . . . . Cô vẫn không thể khống chế nhập vào thân thể con yêu?
Rầm ——
Cỗ xe có chút chấn động.
Linh Quỳnh nhìn ra hướng cửa xe.
Có thứ gì đó đụng vào cánh cửa—— Không đúng, là đang chém cửa.
Trong tay hắn có một cái rìu.
Vài nhát rìu, hắn đã chặt được cánh cửa xe đổ nát ra, có bóng đen cao lớn bước lên xe từ bên ngoài.
Đó là một người đàn ông, khuôn mặt vuông vắn, có một cái sẹo chạy dài trên khuôn mặt người đàn ông đó.
Nhìn rất hung ác.
Còn mờ mờ ảo ảo, làm cho người ta sợ hãi.
Sau khi hắn xuất hiện, không thấy những tiểu quỷ còn lại đâu nữa.
Người đàn ông đi ra từ ngoài xe vào, hắn không nhanh không chậm, hình như đã chắc chắn bọn họ không thể chạy thoát.
Kít kít ——
Rìu đập vào thùng xe tạo ra những thanh âm liên tiếp.
Thanh âm kia cũng như đập vào trong lòng mọi người.
Linh Quỳnh bên này đã thích ứng với cơ thể của con yêu.
Cô liếc mắt một cái, ngoại trừ Bạch Tấn, những người còn lại không sai biệt lắm đều đã bị dọa đến mềm nhũn.
Trông cậy vào bọn họ chẳng có hy vọng gì .
Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Tới đây!
Để ba ba cho các người biết thế nào là quỷ!
. . .
Một đám người mơ màng nhìn nam nhân vẫn luôn không có động tĩnh gì, đột nhiên giá trị vũ lực tăng vọt, đánh cho ác linh kia chạy vắt giò lên cổ.
Nếu lúc mới lên xe ác linh là hạng vương giả, vậy bây giờ nó không khác gì một cái đồng thau.
Linh Quỳnh giáng cho ác linh một cú cuối cùng.
Ác linh nổi giận hét lên một tiếng, nhưng không cách nào ngăn cản được cơ thể đang dần tiêu tán.
Xì ——
Ác linh biến mất, có thứ gì đó rơi trên mặt đất.
Đó là một miếng đồng, trên mặt khắc một ít văn tự, nhưng không biết nó thuộc triều đại nào.
Hình như là đồ cổ.
Linh Quỳnh nhặt miếng đồng lên, bóng tối bên ngoài xe đang dần sáng trở lại.
Bên ngoài là nhà ga.
Căn bản là bọn họ không hề rời đi.
Một đám người chen lấn nhau rời khỏi xe buýt.
Sau khi mọi người rời khỏi, xe buýt cũng dần dần biến mất .
"Đi ra đi ra, tớ không muốn ch.ết."
"Hu hu hu, tớ muốn về nhà."
"Mẹ ơi. . . . . ."
Học sinh may mắn còn sống sót ôm đầu khóc lóc.
Sắc mặt Bạch Tấn nhìn không tốt lắm, hắn được những người bên cạnh đỡ.
"Vì sao. . . . . . Vì sao anh không ra tay ngay từ đầu?" Có một nữ sinh vừa khóc, vừa hỏi Linh Quỳnh.
"Tôi cần thời gian thức tỉnh sức mạnh." Linh Quỳnh nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ tôi nên đi lên chịu ch.ết sao? Nếu tôi ch.ết ngay từ đầu, bây giờ các người đã ch.ết hết rồi."
Trong nháy mắt nữ sinh nghẹn lại.
Đây lại kiểu trả lời gì đây?
"Không có gì đâu." Linh Quỳnh nghiêm mặt "Một mạng một vạn tệ, tiền mặt hay là chuyển khoản?"
Trên gương mặt tuấn tú của nam nhân chỉ thiếu điều viết lên mấy chữ to "tốc độ thu tiền".
"! ! !"
Vốn dĩ bởi vì bạn học của nữ sinh ch.ết, trong lòng bi thương, muốn tìm một chỗ phát tiết.
Kết quả bây giờ lại bị đòi tiền. . . . . .
"Anh còn lấy tiền nữa à. . . . . ."
"Tôi không làm từ thiện, sao lại không thu tiền? Nếu không thì tôi đưa các người quay lại nha?"
"Anh. . . . . ."
Người này đẹp trai như vậy, sao lại không có chút lòng cảm thông nào thế.
Lúc trước thấy hắn cứ tưởng là nam thần lạnh lùng, ai ngờ đâu lại là một người tham tiền!
Câu "đưa các người trở về" của Linh Quỳnh có chút dọa người.
Cô có thể dùng đập ác linh không khác gì một quả bóng cao su, nói không chừng thật sự có thể. . . . . .
Dù sao mấy học sinh này cũng đều là chiếu mới, chưa từng trải qua mấy thứ bẩn thỉu trong xã hội.
Lại mới trải qua một loạt sự việc như này.
Linh Quỳnh vừa hù dọa một cái, đã không có ai dám làm ầm ĩ .
Trong đó có một nam sinh đoán không chừng không thiếu tiền, trả luôn cho những người khác.
Nhưng bọn họ nhìn Linh Quỳnh bằng ánh mắt giống như ác nhân.
Linh Quỳnh cũng không để ý, chuyển sang Bạch Tấn "10 vạn đối với anh cũng không quá nhiều đúng chứ?"
Bạch Tấn: ". . . . . ."
Mười vạn đối với Bạch Tấn mà nói không thành vấn đề.
Bạch Tấn bảo người bên cạnh chuyển khoản cho Linh Quỳnh.
"Cô dùng thân thể hắn sẽ không có vấn đề gì chứ?" Hắn nhìn thấy cô vào thân thể của người đàn ông này.
Linh Quỳnh: "Có vấn đề rồi nói sau."
Bạch Tấn: ". . . . . ."
Bạch Tấn không phải người hay xen vào việc của người khác, cho nên chuyện này hắn cũng không nhiều lời.
. . .
Về sau Linh Quỳnh mới biết được, một năm trước có chuyến xe buýt bị cướp .
Nghe nói là vì hung thủ bị đối xử bất công, trong lòng chất chứa oán hận, nên mới làm ra việc này.
Cuối cùng tất cả mọi người trên xe buýt, kể cả hung thủ, đều ch.ết hết.
Từ sau sự việc đó, thị trấn nhỏ liền liên tiếp xảy ra chuyện.
Việc buôn bán làm ăn của thị trấn nhỏ xuống dốc không phanh, cuối cùng biến thành như bây giờ.
Những ác linh xuất hiện trên xe buýt, hẳn đều là những người bị hại ch.ết trong lần đó.
Người cầm rìu cuối cùng kia, có lẽ là hung thủ.
Mặc dù đã ch.ết, người bị hại biến thành ác linh, nhưng vẫn sợ hung thủ.
. . .
Khi Thịnh Minh Tuế tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi ở nhà ga, cầm trong tay một miếng Đồng.
"! ! !"
Khiếp sợ một hồi, Thịnh Minh Tuế rất nhanh liền hiểu được hắn lại bị nhập vào người.
"Tôi đã nói rồi mà, cô không thể tùy tiện dùng cơ thể của tôi!"
"Tôi nói rồi, tôi cũng không thể khống chế nha."
Giọng của cô gái phát ra trong đầu hắn.
Vẻ mặt Thịnh Minh Tuế hơi biến đổi.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~