Chương 85: Khẩu chiến giữa những người phụ nữ, Cô Tinh uy vũ

Cố Phương Lan vừa nãy còn chế giễu người khác mập, giờ phút này lại không nói nên lời.
Bà ta không thể ngờ được, chính lời nói của mình lại có thể làm lộ ra một tin tức nóng hổi như vậy- người phụ nữ này đang mang thai? Mang thai người thừa kế của nhà họ An.


Do đó, thân phận và địa vị của Dạ Cô Tinh đương nhiên là khác hẳn, mọi người ở đây đều là vợ và con gái của các quan chức và nhà giàu có. Họ đáng ra là những người nổi bật nhất trong số những người phụ nữ này, nhưng trước mặt Dạ Cô Tinh bọn họ đều phải thua xa một khoảng lớn.


Cô là người nổi bật và được chú ý nhất ở đây!


Mẹ của người thừa kế nhà họ An, nữ chủ nhân nắm quyền trong tay, bất cứ danh phận nào cũng khiến người ta phải ghen tị, có vài người vốn dĩ muốn hãi hại, muốn giảm bớt nhuệ khí của cô, nhưng thấy tình hình như thế cũng rất khôn khéo lựa chọn từ bỏ.


Người phụ nữ của An Tuyển Hoàng và vị hôn thê của An Tuyển Hoàng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, mà vị hôn thê và vị hôn thê đang mang thai lại còn cách biệt một trời một vực nữa.


Đối với các gia đình quý tộc mà nói, hậu duệ chính là tất cả, mẹ được phú quý nhờ con chính là như vậy!


available on google playdownload on app store


Giống như Kỷ Tình lúc gả vào nhà họ An, cho dù đã kết hôn rồi thì đã sao chứ? An Bính Hiền vẫn có thể tái hôn hoặc lấy vợ khác bất cứ lúc nà. Sau khi bà ta hạ sinh được cặp song sinh đầu lòng, lúc ấy mới coi như hoàn toàn nắm giữ vị trí bà chủ của nhà họ An.


Vì vậy, cái bụng to của Dạ Cô Tinh, ở một mức độ nào đó mà nói, thì đó chính là chỗ dựa vững chắc của cô khi gả vào nhà họ An, đây cũng chính là con át chủ bài có tính sát thương lớn nhất!


Ánh mắt của mọi người nhìn cô ngay lập tức thay đổi hẳn, giống như thấy cả núi vàng đang phát sáng lấp lánh. Ai nấy cũng háo hức chuẩn bị tiến lại gần, không cần nhiều, chỉ cần có thể ở chân núi nhặt được một ít vàng cũng tốt rồi!


Chỉ có Cố Phương Lan xì mũi coi thường, trong nội tâm bà ta đã mơ hồ nghĩ thông suốt mặt lợi và hại rồi, nhưng kêu bà ta phải cúi đầu trước con hồ ly này, như chó quẫy đuôi mừng chủ, đúng là nằm mơ!


“Ôi, thật không ngờ, mấy ngày không gặp mà đã âm thầm mang thai rồi, tốc độ nhanh đấy, quả thật là quá giỏi!”
Bà ta đang cố tình châm chọc Dạ Cô Tinh nhà được hưởng phú quý nhờ con, muốn dùng đứa con này để trói buộc An Tuyển Hoàng!


Ánh mắt lạnh lùng, Dạ Cô Tinh cảm thấy “âm thầm mang thai” cái từ này nói ra nghe thật chói tai, một tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt cô, lúc này cô rất muốn dùng kim chỉ khâu lại cái miệng thối nát của người nào đó.
Con của cô, quang minh chính đại, tại sao lại nói là âm thầm?


Thấy Dạ Cô Tinh cáu kỉnh, Minh Chiêu lạnh lùng nói: “Bà Giang xin hãy ăn nói cận thận!”
Cố Phương Lan hừ một cái, cảm giác ưu việt như được lộ rõ: “Cậu là cái thứ gì? Là người ăn kẻ ở mà lại chẳng có tí phép tắc nào.”


Hay cho chiêu chỉ cây dâu mắng cây hòe, mượn gió bẻ măng nói xéo mình, bà cô này thật sự nghĩ mình là quả hồng mền sao? Xem ra lần giáo huấn trước vẫn chưa đủ sâu sắc!


“Bà Giang, tôi không nói, không có nghĩa là tôi dễ bị bắt nạt. Người của nhà họ An, cũng không đến lượt bà lên tiếng dạy dỗ!” Cô quát mạnh một tiếng, làm Cố Phương Lan bị giật mình lui về phía sau nửa bước.


“Cô.” Cố Phương Lan tức giận đến mức toàn thân run rẩy, bị một đứa nhỏ dạy dỗ? Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người thế này, làm nhà họ Giang mất hết mặt mũi!


Bà ta nghiến răng chế nhạo, quay sang Lận Tuệ đang lo lắng: “Bà Kỷ, đây là cháu dâu nhà họ Kỷ của bà? Giỏi thật, không coi người lớn ra gì, ỷ thế hϊế͙p͙ người!”
Cố Phương Lan hẳn là rất tức giận, đã gọi một tiếng “bà Kỷ” chứ không còn gọi “Tiểu Tuệ” thân mật như hồi nãy nữa.


Lận Tuệ càng thêm lo lắng, ánh mắt trách cứ nhìn về phía Dạ Cô Tinh, người phụ nữ này đúng là không có giáo dục!


Dạ Cô Tinh  lại chỉ nở nụ cười trào phúng, Cố Phương Lan chính là một con chó điên, dù bắt được ai thì cũng sẽ cắn, còn Lận Tuệ chỉ như một gốc cỏ dưới chân tường, lắc lư vô định, tính cách yếu ớt, mà đầu óc đơn giản như một kẻ ngu xuẩn!


Đến thời điểm này, mà bà ta vẫn không biệt biệt được đâu là bạn đâu là thù, giúp đỡ một kẻ xấu bụng đến làm mất mặt gia đình mình, thật không biết nhiều năm như vậy, bà ta làm sao có thể sóng sót được ở cái xã hội thượng lưu này.


Chắc hẳn bị không ít người đem ra làm vũ khí!


“Bà Giang là con nhà danh giá, có tri thức hiểu lễ nghĩa, chắc hẳn cũng biết một câu ngạn ngữ cổ “yêu thương người khác thì người ta cũng sẽ yêu thương lại, kính trọng người thì sẽ được kính trọng lại”, tôi thấy bà cũng không phải quá già, sao lại học được chiêu cậy già lên mặt rồi? Dạ Cô Tinh cười nhạt như mây khói.


Cố Phương Lan mặt tái xanh, cổ họng như mắc xương cá, hai mắt trợn trừng đầy phẫn nộ, môi giật giật nhưng không nói được lời nào.
Đích thực là bà ta chủ động khiêu khích trước, một câu đơn giản “âm thầm mang thai” mà thôi, không ngờ người phụ nữ này lại không hề nể nang gì.


Cố Phương Lan cho rằng, một con chim sẻ mới trèo lên cành cao như Dạ Cô Tinh, cho dù có bất mãn đến đâu đi nữa thì cũng sẽ chọn cách nuốt giận. Dù sao cô cũng là người mới, thân phận chưa ổn định, muốn gia nhập vào giới thượng lưu này, thì nhất định phải có mối quan hệ tốt với mọi người. Nghĩ đã nắm được điểm yếu của Dạ Cô Tinh nên Cố Phương Lan mới có thể làm càn như vậy, nhưng người phụ nữ này rõ ràng là mềm cứng đều không ăn, muốn chống đối mình đến cùng.


Dạ Cô Tinh nói một câu “cậy già lên mặt”, người nói không có ý, nhưng người nghe là có ý.
Câu nói này lọt vào tai của Lận Tuệ, thật sự cảm giác như đang châm chọc bà ta, vừa nãy mình nhìn bằng ánh mắt có chút trách móc, không phải là đang lấy uy thế của người lớn để lên mặt hay sâo?


Trong lúc nhất thời, phòng khách ồn ào như lửa đột nhiên bị một chậu nước lạnh dập tắt, những tia lửa đã ngừng cháy, giờ chỉ còn khói trắng bốc lên nghi ngút.


Nở nụ cười tao nhã, Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu: “Xem ra bữa tiệc này tôi không được hoan nghênh lắm, cho nên tôi cũng không cần ở lại lâu, cáo từ.” Nói xong cô xoay người rời đi.


Lận Tuệ đột nhiên nhận ra, nhân vật chính của bữa tiệc này là Dạ Cô Tinh, là bà ta đưa thiệp mời năm lần bảy lượt mới mời được, lần này vì sự kiêu ngạo, ỷ vào mình là người lớn mà đắc tội với cô! Một khi Dạ Cô Tinh rời đi, tất cả mọi nỗ lực đều trở thành lãng phí.


Chồng bà ta chắc chắn sẽ trách mắng bà ta.
Lận Tuệ vội vàng duổi theo, vươn tay kéo lấy cánh tay Dạ Cô Tinh, trên mặt nở một nụ cười rất ‘hiền từ’.
“Cô Tinh, cháu mới đến, sao lại vội vàng rời đi như vậy? Nào, nào, qua đây nói chuyện với mợ một lát đã.”


Dạ Cô Tinh không tỏ thái độ, ánh mắt rơi thẳng vào Cố Phương Lan đang lúng túng, có lẽ bà ta cũng biết hành động hôm nay có phần lỗ mãng rồi, có bao biện cũng chỉ làm thêm hiềm nghi.


Nụ cười của Lận Tuệ có chút cứng nhắc, trong lòng có chút lo lắng, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Phương Lan, lạnh lùng nói: “Bà Giang, lời nói của bà hôm nay có hơi quá đáng rồi đó.”


Dù Lận Tuệ không mưu mô nhạy bén như những người ở đây, nhưng không có nghĩa bà ta là kẻ ngốc. Vừa rồi trong lúc tức giận mới bị Cố Phương Lan lợi dụng, suýt chút nữa là chọc giận Dạ Cô Tinh.


Bây giờ gia chủ đã lên tiếng, nên những người khác tự nhiên cũng lên tiếng phụ họa để giữ Dạ Cô Tinh lại.


Dạ Cô Tinh cũng không định đi thật, cô vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành mà, chẳng qua cô chỉ giả bộ chút để dọa đám người mắt mọc trên đỉnh đầu, tự cho mình là nhất này chút thôi.
Nếu như Lận Tuệ đã đưa cái thang, thì cô cũng thuận thế đi xuống


“Mợ nói gì vậy, được mợ giữ lại, cháu cầu còn không được, vừa rồi chỉ sợ quấy rầy nhã hứng của mọi người thôi, cháu thấy bà Giang có chút không thích mình, nên….”


Nhân sinh như một vở kịch, tất cả đều dựa vào diễn xuất, giả vờ ngốc nghếch cũng là một kĩ năng, mà diễn thì là nghề của Dạ Cô Tinh rồi.
“Làm gì có chuyện đó! Cháu có thể đến, mọi người vui còn không kịp! Sao lại có thể quấy rầy cho được?”


“Đúng vậy đúng vậy! Có thể nhìn thấy cô Dạ, thật không dễ dàng gì.”
“Sao lại còn gọi là cô Dạ? Nên gọi là An phu nhân mới đúng!”
“Ôi ôi, xem cái miệng của tôi này, đúng là không biết nói chuyện, nên đánh!”


“Bà Giang đừng làm cái mặt đó nữa, chút nữa lại dọa đứa con trong bụng An phu nhân thì làm thế nào?”
“Đúng vậy, mọi người tụ họp chính là để có một khoảnh khắc vui vẻ, giết thời gian, gây chuyện làm gì cho bực mình!”


Mấy người phụ nữ mỗi người một câu, bầu không khí ngưng trệ dần dần ấm lên, ai nấy cũng hùa vào, làm Cố Phương Lan tức muốn xì khói, mặt mũi thì xụ xuống.


Tống Tuyết Chi ở sau lưng đụng đụng em chồng mình, dịu dàng cười nói: “Nhiều năm như vậy, bệnh nói thẳng của Phương Lan vẫn không thể nào sửa được, mong mọi người lượng thứa.”


Dạ Cô Tinh nhướng mày hướng mắt về một người phụ nữ mặc áo khoác màu be, có gương mặt khá giống với Cố Doãn Trạch, Cố Doãn Bái. Không khó để đoán ra danh tính của người này, tương truyền vị này mới là bậc thầy mưu mô.


“Bệnh nói thẳng”, ngụ ý là Cố Phương Lan chỉ nói sự thật mà ai cũng biết nhưng không dám nói, biến tướng châm chọc việc Dạ Cô Tinh chưa kết hôm mà lại mang thai, ỷ vào cái thai muốn trói chân An Tuyển Hoàng.
Giết người vô hình bằng lời nói, cái hay của ngôn ngữ, của thật là một môn học cực kỳ khó.


“Vị này chắc hẳn chính là bà Cố phải không? Hôm nay được gặp, đúng là danh bất hư truyền.”


“Ồ? Tôi không biết mình lại nổi tiếng như vậy.” Tống Tuyết Chi nói đùa, gương mặt căng bóng, cười cũng không hề có nếp nhăn, khuôn mặt trắng trẻo, hai má ửng đỏ. Có thể nói là dù đã có tuổi, nhưng vẫn còn rất quyến rũ.


Dạ Cô Tinh lặng lẽ mỉm cười, hai mắt nheo lại: “Dù sao thì một sự tồn tại đặc thù, luôn làm cho người khác chú ý”
Bà là một người phụ nữ xuất thân từ quán bar, trong những mệnh phụ ở đây, bà không là “tồn tại đặc thù” thì còn ai vào đây nữa?


Nụ cười trên mặt Tống Tuyết Chi không đổi, nhưng gương mặt đã hơi tái mét, vốn dĩ muốn giúp người nhà mình nói một câu, không ngờ lại bị dập lại không thương tiếc, chẳng trách được Cố Phương Lan không phải đối thủ của người phụ nữ này.


Không thể không thừa nhận, cô gái này cao minh hơn mình năm ấy nhiều!
Nắm rõ mọi điểm yếu của đối phương, tận dụng tốt thân phận của mình, vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, thật là …. Làm cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi.


Mấy người phụ nữ liên tục chịu thua, mà ngay cả bà Kỷ từ trước đến nay không dễ phạm sai lầm cũng bị cô gái này làm cho á khẩu, suy nghĩ muốn đi khiêu khích của vài người đột nhiên ngưng lại!


Họ không dám liều như người nhà họ Kỷ, nhà họ Giang, nhà họ Tần, cũng không có năng lực nói chuyện ở trước mặt nhà họ An, chồng họ đều là bậc trung thượng lưu, nếu không mở to mắt ra để tránh đắc tội với An phu nhân, thì hậu quả sẽ…….


Trước vết xe đổ của Cố Phương Lan, Tống Tuyết Chi, bầu không khí như hài hòa vô cùng, ít nhất không có ai còn dám mở miệng khiêu khích.


Minh Chiêu lau mồ hôi lạnh trên trán, sóng ngầm giữa những người phụ nữ này thật là mãnh liệt, đấu qua đấu lại, hôm nay anh ta cũng xem như được tận mắt chứng kiến, đúng là ác liệt hơn cả một trận đấu súng!


Mỗi câu nói đều là một cái bẫy, mỗi chữ chính là một cái hố to, mấy người phụ nữ này quả thật đều thành tinh rồi!
Khụ khụ….. đương nhiên, phu nhân nhà anh ta vẫn cao tay hơn, chấn nhiếp quần chúng, vượt bậc võ lâm, quá mạnh!


Có thể thấy trước rằng tương lai nhà họ An sẽ loạn như thế nào……
Phật viết, không thể nói, không thể nói.


Lúc này, có tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài cửa nhà họ Kỷ, đó là âm thanh từ đế giày cao su cứng va chạm xuống đất, mấy người phụ nữ đang cười nói đùa cợt kia thì không nghe thấy, nhưng Dạ Cô Tinh có thể nghe thấy được.
Khóe môi khẽ nhếch lên, đến rồi.


Một đôi giày quân đội hầm hố, trên người là bộ đồ rằn ri anh tuấn, đường nét khuân mặt của người đàn ông này thật sâu, có chút lạnh lùng, lông mày đen rậm càng thêm hào hùng, mỗi bước đi đều mang theo khí chất hiên ngang, cả người được bao quanh bởi một khí chất chính nghĩa khó tả.


Ngay thẳng, cứng rắn, kiên cường, bất khuất.
Đây là một người lính đủ tiêu chuẩn.
Trong lòng Dạ Cô Tinh đã có đánh giá khách quan về Kỷ Tu Thần
Bước chân dừng lại, lông mày khẽ nhăn lại, lúc này, những người phụ nữ nghe thấy tiến động lần lượt lùi về phía sau.


Lận Tuệ mỉm cười đứng dậy, trên gương mặt là sự dịu dàng, quan tâm, săn sóc: “Tu Thần, về rồi à.”
Kỷ Tư Thần sắc mặt thoáng hòa nhã, khẽ dạ một tiếng.
Lận Tuệ nhận được hồi đáp rất vui vẻ: “Con ăn cơm chưa? Mẹ đã dặn chị Vương để phần cơm, con vào ăn chút gì đi.”


“Tôi ăn trong đơn vị rồi.” Nói xong anh ta đi thẳng lên lầu, Dạ Cô Tinh thấy rõ ràng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Kỷ Tu Thần không hề nhìn vào người phụ nữ nào ở đây, tất nhiên bao gồm cả chính cô.
“Ôi……” Một tiếng than nhẹ, làm những phu nhân đang dõi theo Kỷ Tư Thần hoàn hồn lại.


“Ôi! Ướt hết cả rồi!”
“Vết cà phê này rất khó giặt.”
“Bà không sao chứ?”
Âm thanh ân cần vang lên, Dạ Cô Tinh cười xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không cẩn thận đụng trúng.”


Cái tách cà phê này vốn dĩ thuộc về Chương Thi Huệ, người đứng bên cạnh Dạ Cô Tinh, mà trước mặt cô là một ly nước ấm, điềm này Lận Tuệ cân nhắc rất chu đáo, sau khi biết Dạ Cô Tinh đang mang thai, bà ta đã yêu cầu người làm đổi ly cà phê trước mặt thành nước ấm.


Nhưng Dạ Cô Tinh vốn có kế hoạch sẽ rời đi nửa chừng, nên đương nhiên sẽ tìm cách rồi.


Vì vậy lúc chọn chỗ ngồi, cô chọn vị trí bên cạnh Chương Thi Huệ, bởi vì phần lớn những người có mặt đều là một ly trà xanh, rất nhạt nhẽo, chỉ có vị này là xinh đẹp, không chỉ là một người mạnh mẽ, mà còn thích đồ cà phê.


Được “An phu nhân” ưu ái, làm Chương Thi Huệ thụ sủng nhược kinh, lúc nào nụ cười cũng thường trực trên môi. Nói chuyện trên trời dưới đất với Dạ Cô Tinh, làm Ngôn Tĩnh ở một bên thấy vậy thì trợn trừng mắt, tức giận đến đau cả đầu.


“Tiều Xuân, đến đây.” Lận Tuệ vẫy tay với người giúp việc ở cách đó không xa: “Đưa cô Dạ lên phòng dành cho khách trên lầu hai sửa sang lại đi.”
Tiểu Xuân dạ một tiếng rồi đi dẫn đường.


Dạ Cô Tinh gật đầu xin lỗi nói: “Xin lỗi, thất lễ rồi.” Sau đó nói với Minh Chiêu ở cách đó không: “Anh cứ đợi tôi ở đây là được rồi.”
Minh Chiêu chớp mắt trầm ngâm một lúc, giống như do dự rồi sau đó lạnh lùng mở miệng nói: “Phu nhân có việc gì cần cứ gọi tôi.”


Dạ Cô Tinh gật đầu, sau đó dưới sự dẫn dắt của Tiểu Xuân bước lên lầu hai.
Cách xưng hô của Minh Chiêu với Dạ Cô Tinh khiến cho những người phụ nữ ngồi đây đều phải giật mình, xem ra người phụ nữ này chắc chắn sẽ được gả vào nhà họ An rồi.


Lần trước trong bữa tiệc của nhà họ Kỷ, Minh Chiêu đi theo An Tuyển Hoàng, nhưng bây giờ anh ta lại đang đi theo Dạ Cô Tinh, người sáng suốt vừa nhìn đã biết, vị kia của nhà họ An quan tâm và yêu chiều cô gái này tới mức nào, đến cả cận vệ mà cũng đưa cho cô cơ mà.






Truyện liên quan