Chương 87: Chọc chết luôn, thợ đào mỏ vàng
“Ôi, chị Dạ, sao chị lại…” Tiểu Xuân ngạc nhiên khi thâys Dạ Cô Tinh không từ trong phòng đi ra, mà lại đi tới từ hành lang đối diện.
Dạ Cô Tinh mỉm cười tiến lại gần: “Ồ, tôi đợi mãi mà không thấy cô lên, ở trong phòng một mình chán quá, nên đi dạo hành lang vài vòng, phụ nữ đang mang thai mà, nên đi lại nhiều.”
“Em xin lỗi, làm chị phải đợi lâu rồi.” Tiểu Xuân mỉm cười xin lỗi “Vừa nãy em định về phòng lấy, nhưng chợt nhớ ra em dùng băng vệ sinh toàn loại rẻ tiền, chất lượng không tốt, em sợ chị không quen, vậy nên em đã đến hỏi cô tư, nhưng lúc đó cô ấy đang ở trong vườn, em phải đi tìm cô ấy nên có chút chậm trễ ạ.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Không sao.”
“À đúng rồi, cái này của chị ạ, chị vào bên trong đi, em đợi ở ngoài này.”
Dạ Cô Tinh cầm lấy miếng màu hồng trên tay Tiểu Xuân: “Cảm ơn em.” Sau đó cô mở cửa phòng đi vào bên trong.
Tiểu Xuân bị sốc bởi câu “cảm ơn” này. Trong mắt cô ta, là một người giúp việc, bản thân làm những việc này là điều đương nhiên, hơn nữa cũng chỉ là mấy việc vặt không có gì quan trọng.
Cô ta mặc dù không biết thân phận của vị khách này, nhưng vừa rồi ở trong phòng khách, nhiều phu nhân vây quanh chị ấy như vậy, chắc là họ rất tôn kính quý trọng, tự nhiên rất cao quý, giống… giống như nữ hoàng!
Giờ đây, nữ hoàng đột nhiên nói “cảm ơn” với mình? Tiểu Xuân cảm giác như mình đang nằm mơ…
“Ui da – đau… hì hì… hóa ra là thật…”
Khi Diệp Cô Tinh từ trên lầu đi xuống, phòng khách có chút im lặng, ánh mắt dừng lại nhìn ra cửa sổ một hồi, người đàn ông đứng chắp tay bên cạnh cửa sổ, bóng lưng cao lớn như một bức tượng điêu khắc yên tĩnh, đường cong rõ ràng, hình dáng rõ nét.
Và những người phụ nữa vốn đang tán gẫu trong phòng khách, đột nhiên đều im lặng, ngồi trên ghế sô pha, động tác cứng đờ và cẩn trọng.
Người đàn ông như cảm nhận được và quay người lại, sự lạnh nhạt biến mất và thay sau đó là sự dịu dàng: “Xong rồi?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười đến gần, gật đầu: “Um, xong rồi.”
“Vậy về nhà thôi…” Người đàn ông vươn tay ôm lấy vai cô, lòng bàn tay rộng rãi ấm áp, cùng nhiệt độ cơ thể của An Tuyển Hoàng, tuy rằng cách một lớp áo khoác nhưng vẫn khiến người ta vô cùng thoải mái.
Cô gật đầu, vươn tay ra khoác lấy cánh tay của người đàn ông: “Được.”
Nói xong, hai người định rời đi, nhưng Lận Tuệ đột nhiên đứng dậy: “Hoàng, đã đến đây rồi thì ở lại ăn bữa cơm đi! Cậu của con một lát nữa sẽ về.”
An Tuyển Hoàng dừng bước và quay người lại, Lận Tuệ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua mặt, cả người như sắp đóng băng, bà ta không khỏi lùi lại phía sau nửa bước, cho đến khi tựa vào ghế sô pha mới đứng được vững.
“Không cần.” An Tuyển Hoàng lạnh lùng nói.
Diệp Cô Tinh nhìn Lận Tuệ gật đầu: “Mợ không cần phải phiền phức vậy đâu, hôm nay bọn cháu đã gây thêm rắc rối cho mợ rồi.”
“Không sao! Không sao đâu!” Lận Tuệ vội vàng nói.
“Vậy bọn cháu xin phép về trước đây.”
“…Được, hai đứa đi cẩn thận nhé.”
Người đàn ông ôm vai cô gái, cô gái cũng khoác tay người đàn ông cùng nhau bước đi, một bóng người cao lớn và một bóng người mảnh khảnh, một bên cứng nhắc và một bên mềm mại, bổ sung cho nhau, thực sự rất xứng đôi vừa lứa.
Mãi cho đến khi bóng dáng của hai người đã khuất khỏi tầm mắt, những người phụ nữ đó mới không nhìn nữa, nhất thời khó có thể che giấu nổi sự lẫn lộn.
Trong buổi gặp mặt hôm nay, Diệp Cô Tinh là người thế nào, trong lòng bọn họ đã có đáp án, nếu để mà miêu tả thì e rằng “khó có thể diễn tả” được hết bằng một hai câu.
Có thể so sánh với một cô gái gia đình gia giáo, trong lời nói và cử chỉ đều rất hoàn hảo, không thể chê vào đâu được, ngoại hình xinh đẹp, điều quan trọng là cô có tính toán, có tài năng, đầu óc linh hoạt, gặp vấn đề thì giải quyết nhanh nhẹn, Cố Phương Lan liên tục chịu thiệt trong tay cô, ngay cả Tống Tuyết Chi, người luôn cẩn trọng trong lời nói và hành động cũng phải chịu thua.
Còn nữa, cô đang mang trong mình người thừa kế tương lai của nhà họ An, địa vị, của cải, quyền lực, chỉ cần cô muốn, tất cả đều trong tầm tay!
Phải nói rằng người phụ nữ này sinh ra đã có số phú quý.
Nhà nghèo không thể nuôi dạy được đứa con xuất sắc như thế, chỉ có gia đình giàu sang thôi!
“Này, lai lịnh của cô gái kia là gì vậy? Bà chủ mà cũng lịch thiệp với cô ấy như vậy?”
“Không biết… dù sao lai lịch lớn là cái chắc rồi!”
“Người đàn ông mặc áo đen kia đẹp trai nhỉ! Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp như thế!”
“Được rồi! Ngắm là được rồi, đừng hoang tưởng nữa.”
“Ai hoang tưởng? Cô có dám nói là cô không ghen tị không?”
“…Thì cũng khá là ghen tị! hì hì….”
“Thấy chưa! Thế mà còn nói tôi! Một ngày nào đó tôi sẽ gặp được hoàng tử và trở thành công chúa! Tiểu Xuân, cô thấy đúng không?”
Tiểu Xuân vẫn tiếp tục làm việc, khẽ thở dài: “Thay vì ghen tị với người khác, chi bằng làm tốt việc của mình.”
“Xí – làm gì mà nghiêm túc thế? Làm việc, làm việc, chỉ biết làm việc! Cả đời vất vả! Cả đời làm người giúp việc hạ!”
Tiểu Xuân lắc đầu, xoay người đi vào trong góc, cầm giẻ lau trong tay đang định lau thang hành lang, đột nhiên cô ta dừng lại, nói: “Ồ! Cô tư, sao cô lại…”
Kỷ Tu Viện không ngờ có người tới, cả người run rẩy, nhanh chóng đưa tay lên lau mặt, ngẩng đầu lên nhưng đôi mắt đỏ hoe, nở một nụ cười không mấy tự nhiên: “Không sao.”
Sau đó, cô ta nhanh chóng rời đi.
Tiểu Xuân nhìn cái giẻ lau trên tay, lắc đầu rồi tiếp tục làm việc.
Kỷ Tu Viện chạy một mạnh lên đến tầng hai, nhưng đột nhiên bị một người từ phía sau ở góc tường kéo vào phòng.
Một linh cảm không tốt hiện lên, cô ta bắt đầu vùng vẫy điên cuồng.
Kỷ Hạo Lâm vội vàng kéo người vào trong phòng, sau đó đạp vào cửa phòng, làm xong lúc này anh ta cũng đã thấm mệt và ngồi bệt trên ghế, ho khan một cách khó chịu.
Kỷ Tu Viện ngã dưới sàn ngồi dậy, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, bên tai có tiếng ho âm ỉ và bị bóp nghẹt, giống như một con sói nửa đêm hú lên trong khu rừng, kinh hoàng khiếp sợ.
Cô ta đứng dậy định bỏ đi, vừa mới chỉ kịp nắm vào tay nắm cửa, đã mất hết can đảm phản kháng sau lời đe dọa của Kỷ Hạo Lâm “Cô dám!”
Xoay người lại, nước mắt cô ta đã chảy dài trên má.
Kỷ Hạo Lâm che ngực và ho một mình, không thèm nhìn cô gái đang khóc trước mặt.
“Anh hai, em xin anh, tha cho em đi!”
Kỷ Hạo Lâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợ đỏ bừng chỉ sau một loạt hành động, và một nụ cười dịu dàng nở trên khóe môi, đưa tay ra kéo một cái, cô gái dễ dàng ngã vào vòng tay của anh ta.
Anh ta hôn nhẹ lên trán của cô gái, mỉm cười hỏi: “Tu Viện, em đang sợ à?”
Kỷ Tu Viện toàn thân run rẩy: “Không…”
“Em xem, cả người em đang run lên đây này!”
Cô gái toàn thân run lên càng lúc càng nghiêm trọng, toàn thân nổ cả da gà, bị ác quỷ ôm vào lòng, nỗi sợ hãi đã xâm nhập vào tận tâm hồn cô.
Kỷ Hạo Lâm mỉm cười hiền hậu, lòng bàn tay to lớn đầy đặn vỗ về bờ vai gầy của cô gái: “Khụ khụ, đừng sợ, anh hai sẽ bảo vệ em…”
Nước mắt của Kỷ Tu Viện rơi càng lúc càng nhiều, người luôn miệng nói là sẽ bảo vệ cô ta, nhưng lại là cơn ác mộng sâu sắc nhất trong cuộc đời cô ta!
“Mấy ngày nay em ra bên ngoài ở có quen không?” Giống như một người anh trai tốt quan tâm em gái, trong ánh mắt Kỷ Hạo Lâm hiện lên một tiên ấm áp: “Nếu không phải mẹ nói với em An Tuyển Hoàng đến, chắc là em cũng không chủ động về nhà đâu nhỉ?”
Cơ thể của cô gái run như cầy sấy, nhưng hai tay nắm chặt và gò má cô cứng đờ.
“Nhìn người đàn ông mình yêu ôm người phụ nữ khác rời đi, chỗ này, đau lắm phải không?” Kỷ Hạo Lâm chỉ vào vị trí trái tim trên người cô ta, mỉm cười hiền dịu mà ánh mắt lại hung ác: “À, chắc là em chưa biết, người phụ nữ đó, có thai rồi, là con của An Tuyển Hoàng.”
Kỷ Tu Viện toàn thân cứng đờ, giống như tia lửa trong môi mắt được rửa sạch, sau đó tản ra như một thảo nguyên bát ngát, thiêu đốt hai mắt đỏ bừng máu.
Nưới mắt từ trong khóe mắt tràn ra, Kỷ Hạo Lâm đã mở lòng bàn tay ra và bắt lấy chúng, như thể đang bắt giữ báu vật.
“Em khóc? Vì An Tuyển Hoàng sao? Có lẽ, anh ta đã quên em là ai rồi.” Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng, như đang nói những lời yêu thương đẹp đẽ nhất trên đời này.
Bốp-
“Câm miệng!” Kỷ Tư Viện cố gắng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, và tát cho anh ta một cái rất mạnh mẽ và vang dội.
Nụ cười của Kỷ Hạo Lâm vẫn không thảy đổi, trên môi vẫn nở nụ cười như cũ, đưa đầu ngón tay lên lau lau khóe miệng, trên đó đột nhiên xuất hiện một vết máu.
Anh ta cười nhạt rồi ho nhẹ: “Tu Viện, em giận à? Vì An Tuyển Hoàng có người phụ nữ khác sao? Haha…tội nghiệp em gái của anh, tình cảm của em giống như hạt bụt trong góc không ai quan tâm, cho dù An Tuyển Hoàng có biết đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ bỏ mặc em.”
Kỷ Tu Viện hai mắt dữ tợn, toàn thân run rẩy, một sức mạnh không thể giải thích được bộc phát ra khỏi thân hình mảnh mai trong tích tắc, nó tạm thời đánh tan sự nhút nhát và hèn yếu của cô ta.
Cô ta đang kiên trì, dùng cách của mình để chống lại cơn bão!
“Thừa nhận đi, em không thể so sánh được với người phụ nữ họ Dạ đó đâu.” Trong mắt Kỷ Hạo Lâm lóe lên một tia kinh ngạc hiếm thấy, ánh mắt nhìn sang chiếc bàn làm việc và trên đó có một mảnh vải màu đen, chất liệu tốt, đó là một vạt áo của một chiếc váy dạ hội.
Cô gái cười nhẹ, trong mắt có chút mơ hồ, thong thả và thanh tao: “Không cần anh phải nhắc nhở, em tự biết mình không so sánh được.”
Kỷ Hạo Lâm mỉm cười, đưa tay lên vỗ nhẹ vào đầu cô ta, nhưng lại bị Kỷ Tu Viện nhanh nhẹn hất ra, anh ta không khó chịu mà khen gợi: “Tốt lắm, em gái!”
Trong mắt cô ta hiện lên một tia giễu cợt: “Anh ấy ưu tú như vậy, quả thực chỉ có người phụ nữ tao nhã như cô Dạ mới có thể xứng với anh ấy, còn em, đã định trước sẽ bị thối rữa, mốc meo và hôi hám cùng anh! Chúng ta là tội nhân, vậy nên tất cả đều phải xuống địa ngục.”
Người đàn ông đang cười, bỗng nhiên dừng lại.
Trong ánh mắt của Kỷ Tu Viện hiện lên một tia hận thù: “Nhát dao năm đó, tại sao lại không đâm ch.ết anh cho rồi?”
“Haha… khụ khụ…” Ánh ta hung hăng nắm chặt tóc của cô gái: “Làm sao, hối hận rồi à? Bây giờ thấy anh thoi thóp, chướng mắt rồi đúng không? Em lại cho anh thêm một lần nữa đi, để An Tuyển Hoàng lại đâm anh thêm nhát nữa?”
“Thằng điên!”
“Con đ**m!”
Bên này thì không ngừng đánh và chửi bới nhau, nhưng bên kia thì lại yên tĩnh và lan tỏa hơi ấm.
Sau khi ra khỏi nhà họ Kỷ, đi ngang qua một khu vườn nhà kính khổng lồ, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng lang thang giữa các lối đi trong vườn hoa.
Khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có.
“Lấy được chưa?” An Tuyển Hoàng lạnh lùng nói.
Dạ Cô Tinh mỉm cười gật đầu: “May mà có máy gây nhiễu tín hiệu của anh. Cảm ơn anh.”
Người đàn ông một tay ôm lấy eo của cô, vòng tay ôm trọn cơ thể cô và tay còn lại đặt lên phần bụng căng phồng của cô.
“Giữa chúng ta…”
“Em biết,” Dạ Cô Tinh ngắt lời anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Không cần phải nói lời cảm ơn đâu.”
An Tuyển Hoàng ừm nhẹ một tiếng: “Thực ra, câu cảm ơn này phải để anh nói.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, chờ đợi những điều sau đó.
“Cảm ơn em, vì đã sinh con cho anh.” Người đàn ông mỉm cười, lần đầu tiên sắc mặt tươi tỉnh.
“Vậy… không có quà cảm ơn gì à?” Dạ Cô Tinh xoa xoa chiếc cằm.
“Có.”
“Cái gì.”
“Tất cả.” Tất cả những gì anh có.
Dạ Cô Tinh sững sờ, khịt mũi: “Vậy anh đừng có mà nuốt lời.”
“Không hề.”
“Nhỡ, em ôm tiền bỏ chạy thì sao?”
“Không đâu.”
“Ồ?”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc: “Vàng và mỏ vàng.”
“Xì – Anh tự tin thế sao?”
Người đàn ông nghiêm túc nói: “Anh là một cái mỏ vàng.”
Vàng dù có nhiều đến đâu thì cũng có ngày dùng hết, nhưng mỏ vàng thì lại nhiều không đếm xuể, giống như gà đẻ trứng vậy, người thông minh sẽ không làm những việc ngu xuẩn như giết gà lấy trứng.
“Vậy em là cái gì?”
“Thợ mỏ. Cả đời này, chỉ có em được khai thác anh thôi.”
“Ồ, có tiến bộ đấy! Biết thả thính rồi cơ?”
Người đàn ông lắc đầu: “Anh nói thật lòng mà.”
“Được, lời thật lòng này, em thích nghe.”
“Vậy thì anh sẽ thường xuyên nói.”
“Đợi đã! Anh là mỏ vàng, em là thợ mỏ, vậy hai bé con này là gì?”
“…”
Bóng lưng của đôi nam nữ cùng nhau đi dạo, hoàng hôn vô cùng đẹp.
Cạch một tiếng,, khung cảnh đã được ai đó lưu giữ lại.
Người phụ nữ có phần bụng hơi nhô cao trong vòng tay người đàn ông, cùng cô đi dạo. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trong ánh hoàng hôn, tuy rằng chỉ nhìn thấy một góc mặt nghiêng của người đàn ông, nhưng dáng người lại rất đẹp trai, quả là xứng đôi vừa lứa.
Tần Tư Hủy chậm rãi nhếc môi, mấy năm nay cô ta làm việc ở bộ thông tin, lúc rảnh rỗi thì bù lại khiến thức nhiếp ảnh, nhưng không ngờ hôm nay lại nó lại có tác dụng.
Ảnh được gửi đi, cô ta tựa vào chiếc xe lặng lẽ chờ đợi, nhìn hoàng hôn phía chân trời, hài lòng nheo mắt, bất giác vươn tay ra định đón ánh nắng vàng, nhưng cũng không tránh khỏi sự uổng công vô ích.
Hóa ra đứng tại chỗ chờ đợi là loạn cảm giác này, giống như một người cầm lái, kiểm soát toàn bộ, và càng giống như một nhà chiến lược, liên kết lực lượng, bày mưu tính kế.
Nhiều năm nay, cô ta theo đuổi Giang Hạo Đình nhưng không được, cô ta đã từ bỏ sự rụt rè mà người phụ nữ nên có, cuối cùng ngày hôm nay, cô ta đã đợi được đến lúc Giang hạo Đình chủ động liên lạc với mình.
Quả nhiên –
Chưa đến một phút, điện thoại của cô ta vang lên, Tân Tư Hủy đột nhiên kích động cười phá lên.
Sự chủ động của anh ta lại là vì một người phụ nữ khác, đúng là nực cười, thật tiếc và đáng thương!
“Tần Tư Hủy, cô lại muốn giở trò gì?” Người đàn ông gầm gừ, nhớn nhác vì một người phụ nữ khác.
Nở một nụ cười kỳ lạ, Tần Tư Hủy nhìn chằm chằm mặt trời lặn phía chân trời: “Hạo Đình, ảnh có đẹp không?”
“….”
“Anh đang đau lòng vì Dạ Cô Tinh à. Hóa ra, anh không hề lừa tôi, anh… anh thực sự đã yêu cô ta rồi?”
“Rốt cuộc thì cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì?” Trong mắt người phụ nữ lóe lên chút mơ hồ: “Hạo Đình, anh từ bỏ đi! Cô ta là người phụ nữ của An Tuyển Hoàng, cô ta cũng mang thai rồi, đứa bé đó là con của An Tuyển Hoàng.”
“Nói xong chưa? Vậy tôi tắt máy đây…”
“Giang Hạo Đình! Sao anh lại ngu ngốc như thế?”
“Haha… như nhau cả thôi.”
Tần Tư Hủy ngồi bệt xuống đất, đúng vậy, chúng ta như nhau, đều yêu người không yêu mình!