Chương 237: Hoa hậu giảng đường bị hủy dung (28)
Editor: Phong Nguyệt
"Bạn trai à, cậu nhanh thật đấy."
Đường Quả đứng lên, muốn cầm giúp Ngụy Việt. Cậu tránh ra, mặt nghiêm túc, "Ngồi xuống."
"Ừ ừ, bạn trai à, cậu chu đáo quá đi."
Ngụy Việt: "..."
"Vậy tôi xuống canteen với Kỷ Tiểu Tư." Phó Trác Thư không muốn nhìn nữa. Cậu ta đã xác định được mình có hơi ghen tị với Ngụy Việt.
Ngụy Việt ngay từ đầu đã hấp dẫn được Đường Quả. Cậu ta giống như đang giận dỗi, dắt tay Kỷ Tiểu Tư đi. Cô ta kinh ngạc nhưng không định buông tay ra, còn nhìn về phía Đường Quả.
Sau thấy Ngụy Việt giúp Đường Quả ăn cơm, còn cắm ống hút vào nước uống cho Đường Quả, điểm lộn xộn trong lòng cô ta tan đi, yên lặng đi theo Phó Trác Thư xuống canteen.
"Bạn trai à, cậu tốt thật nha."
"Câm mồm, ăn cơm."
"Ai... Cậu không phủ nhận kìa."
Ngụy Việt mím môi, cũng không nhìn Đường Quả, cầm một hộp cơm dùng hết sức và vào miệng, quỷ biết được tại sao cậu lại mua cơm giúp cô.
"Đừng ăn cơm không, ăn thêm thức ăn đi." Đường Quả nhắc nhở, "Không đủ dinh dưỡng là không đánh nhau được đâu."
"Ai nói cậu là tôi không được?" Ngụy Việt sửng cồ lên, "Mã Mậu còn bị tôi đánh nhập viện kia kìa." Nói xong, cậu trộm ngắm Đường Quả, muốn nhìn phản ứng của cô.
Cô chỉ cúi đầu ăn cơm, cậu không nhìn ra biểu cảm của cô, nói tiếp, "Không được mười ngày nó không ra viện nổi."
Ông Ngụy không thèm để ý đến Ngụy Việt. Có lẽ là vì nhà mẹ đẻ của Ngụy Việt quá mạnh, Ngụy Việt đánh Mã Mậu, nhà họ Mã thật sự không dám làm gì cậu. Chỉ cần nhà ngoại Ngụy Việt còn là Ngụy Việt vẫn được bảo vệ.
"Cậu giúp tớ xả giận hả?"
Ngụy Việt đang buồn bực vô cớ thì đột nhiên nghe thấy tiếng Đường Quả đối diện. Cậu sửng sốt một chút, nhìn cô bạn tươi cười với mình. Ánh mắt của cậu dừng bên má cô, chỗ có một vết sẹo dữ tợn, rất chói mắt.
Lần đầu tiên cậu nghiêm túc đánh giá ngoại hình của cô. Nếu như cô không có vết sẹo kia, cô hẳn là cực kì xinh đẹp.
Cậu nắm chặt tay lại, nghĩ rằng hôm qua mình vẫn còn nhẹ tay.
Cậu tiếp tục và cơm, nghĩ thầm lần sau nên tìm cớ gì để đánh Mã Mậu một trận nữa.
"Tớ biết bạn trai tớ dễ mềm lòng mà."
Ngụy Việt không nói gì, cậu đã quen rồi. Cô bạn này một ngày không trêu cậu cậu sẽ cảm thấy thật mất tự nhiên, hoàn toàn không phát hiện ra mình đang cực kì dung túng cho cô.
Ngụy Việt ăn cơm rất nhanh, ăn xong cũng không rời đi ngay mà chờ Đường Quả. Xong xuôi, cậu xách túi rác đi vứt, cuối cùng là chạy như chó đuổi về lớp.
"Cậu muốn uống gì, tí tôi mua về cho cậu."
Ngụy Việt ra cửa thì quay đầu lại hỏi theo bản năng, hoàn toàn quên có các bạn khác trong lớp, tự chứng minh rằng chuyện mình với Đường Quả là người yêu là sự thật.
Đường Quả cười cười, "Bạn trai tớ mua gì tớ cũng uống."
Ngụy Việt sợ hãi, vội vàng chạy biến đi, đúng kiểu bị chó dại đuổi. Các bạn khác kinh ngạc đến bật cười. Kỷ Tiểu Tư mới về lớp cũng không nhịn được mà đến chỗ Đường Quả.
"Bạn Kỷ Tiểu Tư, có chuyện gì thế?"
Kỷ Tiểu Tư trộm ngắm Phó Trác Thư đang làm bài, ngồi xuống cạnh Đường Quả, "Bạn thật sự ở bên Ngụy Việt à?"
"Ừ, không thể sao?"
"Không, không phải, chỉ là mình không ngờ đến thôi." Kỷ Tiểu Tư thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng tốt, không ai đoạt Phó Trác Thư với cô ta nữa.
Đường Quả nheo mắt, "Còn có việc?"
"Không, không có."
Kỷ Tiểu Tư nhìn mặt Đường Quả, chột dạ, vội vàng về chỗ ngồi.