Chương 10
"Lão bà, bác sĩ Chung không bảo anh tháo còng tay cho tôi đâu."
"Không. Lát nữa, tôi sẽ băng bó vết thương cho em."
"Vẫn còn bị bịt mắt đấy, bịt mắt tháo ra cũng được đi. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ cái gì cả."
"Đừng gấp."
Rimbaud cúi đầu, tháo bỏ từng mảnh từng mảnh chất thủy tinh ngưng kết trên mu bàn tay bởi vì bị năng lực hủy diệt tràn ra, khi thủy tinh xốc lên sẽ mang theo một tầng da thịt đỏ tươi, Rimbaud chỉ khẽ nhíu nhíu mày, không lên tiếng.
Bạch Sở Niên phát giác Rimbaud không nói lời nào, vì thế cẩn thận hỏi: "Tin tức tố của tôi tràn ra sao, là hủy diệt tràn ra à, lại đả thương anh rồi sao?"
"Không có, không cần phải khẩn trương. Thư giãn thêm một chút cũng không sao." Tôi không phải loại omega yếu ớt, sẽ bị một chút đau đớn làm tổn thương. Trong lòng Rimbaud nghĩ như vậy, lại không nói ra miệng, vứt bỏ máu trên mu bàn tay, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ vết thương cùng đầu ngón tay bị vết máu thấm ướt, miệng vết thương không ngừng khép lại, ngoại trừ đau thì cũng không tạo ra thương tổn quá lớn nào cả.
Nếu như không có vòng cổ trái tim Biển ch.ết khống chế, chỉ sợ hôm nay tiểu y tá bôi thuốc cho Bạch Sở Niên sẽ không chỉ đơn giản là bị thương đến cánh tay.
Bạch Sở Niên bị bịt mắt buộc vào giường bệnh một mình, không nhìn thấy động tác của Rimbaud, sẽ mơ hồ có chút hoảng hốt. Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên đùi hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển.
Bạch Sở Niên bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay kia cũng không phải là vô tình chạm vào hắn, mà là càng làm càn đặt trên đùi hắn cách quần vuốt ve, cũng chậm rãi hướng lên trên.
"Mẹ kiếp, không cần mà, trong này có giám sát đấy! A..."
Thứ gì đó bị đối phương nắm lấy, cả người Bạch Sở Niên kịch liệt run lên một chút, còn chưa dứt lời liền nuốt trở về trong cổ họng.
"En? Em sợ bị người khác xem sao, alpha?" Rimbaud ngẩng đầu, nhìn thấy camera giám sát trên trần nhà, con ngươi u lam lóe lên đường vân màu vàng, dùng năng lực đồng sinh Cẩm Lý ban phước.
Camera giám sát đột nhiên nhiễu tín hiệu. Bác sĩ Chung ở ngoài phòng quan sát kín ngẩn người, chụp màn hình giám sát, không riêng gì hình ảnh không còn, mà ngyay cả âm thanh cũng không nghe được.
"Tôi cảnh cáo anh không nên thừa dịp người khác gặp nguy hiểm chứ, thật sự thật sự, đừng, chúng ta về nhà làm, ở chỗ này làm, sau này làm tôi còn lăn lộn như thế nào được nữa, các tiểu y tá đều nhìn thấy, lão bà tốt bụng à, tha cho em đi."
"Tôi nhất định phải cho tất cả mọi người thấy, em có thể như thế nào?" Trên tay Rimbaud dùng chút lực, Bạch Sở Niên bị ép cắn răng ngẩng đầu lên, không phát ra âm thanh, nghẹn đến cổ nổi lên gân xanh, hắn biết camera trong này không chỉ có thể nhìn mà còn có thể truyền âm thanh ra bên ngoài.
Rimbaud lấy tay làm alpha một lần, Bạch Sở Niên cả người xụi lơ, ngửa đầu thở dốc.
"Gọi một câu dễ nghe đi." Rimbaud cúi đầu kề sát vào mặt hắn, cách một tầng lồng mắt quan sát hắn.
Bạch Sở Niên giọng nói khàn khàn, âm cuối dính liền dùng giọng nói: "Daddy." Sau khi nói xong, hai má lập tức trở nên đỏ bừng nóng bỏng.
Câu này mang theo sự nũng nịu và màu sắc. Lời nói tình ý khiến Rimbaud long tâm đại duyệt, ý muốn lại nổi lên, lại làm hắn một lần.
Bạch Sở Niên hoàn toàn liệt nửa người.
"Tôi...Đệt... Phục rồi, phục rồi, không được, phiền ch.ết, đều để cho người ta nhìn thấy rồi, để cho đám tiểu tử kia biết còn không chừng xem tôi như thế nào đây, ai nha... Đợi lát nữa bọn họ vào thay quần áo bệnh cho tôi, cái quần này giải thích như thế nào đây, hả?" Bạch Sở Niên như bị chơi xấu nằm ngửa trên giường như con nhộng.
"Em cởi ra, tôi sẽ rửa cho em." Rimbaud cúi người xuống, dùng khuỷu tay chống giường, nằm sấp bên cạnh hắn, dùng đầu ngón tay gảy môi alpha cắn ra dấu vết.
"Mẹ kiếp!" Bạch Sở Niên dùng đầu đụng vào Rimbaud một cái: "Tôi không muốn sống nữa."
Rimbaud cúi đầu cười rộ lên.
Anh đặt một cánh tay lên lồng ngực ấm áp của alpha, nửa người dán vào hắn, là tư thế thân mật ấm áp nhất trong nhân gian khi làʍ ȶìиɦ.
"Em há miệng ra."
"Làm gì, lại muốn chỉnh tôi đấy à, tôi mới không làm theo đâu!"
"Mở ra."
Bạch Sở Niên ngoan ngoãn mở miệng, một ít bột phấn đổ vào trong miệng, rất nhanh liền hòa tan, chua chua ngọt ngọt.
"Cái này là cái gì?"
"Chua chua." Rimbaud ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bột còn sót lại trên bao bì: "Phát minh xuất sắc hiếm có của con người."
Hồi lâu, Bạch Sở Niên nghiêng đầu, dùng chóp mũi cọ cọ hai má Rimbaud. Hắn có một số điều muốn nói, nhưng hắn không biết làm thế nào để nói chuyện.
Rimbaud đương nhiên biết hắn muốn nói cái gì, biểu tình trở nên hơi ngưng trọng một chút, nhẹ giọng giải thích bên tai hắn: "Randi, có một số điều em không hiểu. Hôm nay, ngay cả khi nó thực sự còn sống, tôi phải diệt trừ nó."
"Vì sao?" Bạch Sở Niên cắn cắn môi.
"Người lãnh đạo hải quân là duy nhất, không giống như đất liền, mỗi quốc gia có rất nhiều nhà lãnh đạo, nếu quyết định sai lầm sẽ dẫn đến sự sụp đổ của một quốc gia. Hải tộc không giống nhau, tôi chưởng quản bảy phần mười thế giới, phàm là sai lầm đạp nhầm sẽ làm cho cả hải dương bị diệt, nó sinh trưởng vảy của Siren, nhưng lại không được đại dương thừa nhận, đây là một bi kịch."
Đặng: Câu này mk nghĩ Rimbaud nghĩ sai tính sai rồi, bé còn sống chắc chắn sẽ được đại dương thừa nhận. Bé bị biến vào thời kỳ xấu, hoặc là do lúc bé thờ ơ với vụ dầu đổ xuống biển khi đánh nhau với Rimbaud mà vẫn tiếp tục nạp đạn cho súng và là một tàn hồn nên biển lớn mới kỳ thị bé. Bé là làm theo lệnh khống chế của con vong linh kia k biết gì mới vô tâm như vậy mà, câu này nói ra t thấy cực oan cho bé😭😭
Rimbaud vuốt ve hai má alpha, nhẹ giọng thở dài: "Không phải em yêu thương nó là có thể ngăn cản được bi kịch, đây là chuyện ngay cả tôi cũng không làm được. Em phải biết rằng, em sinh tồn, tất sẽ có việc mà em làm chưa được thỏa tâm. Và tôi đã nói rồi, không ai thực sự ch.ết trong biển cả cả."
"Tôi hiểu."
"Cho nên nếu gặp lần sau, tôi sẽ cho em đưa nó về đại dương an nghỉ..."
"Tôi sẽ động thủ." Bạch Sở Niên khàn giọng đáp ứng.
Toàn bộ tinh thần và thể lực của Bạch Sở Niên đều bị Rimbaud tiêu hao hết trong hoàn cảnh kích thích này, một cỗ mệt mỏi đánh úp lại, hô hấp đều đều vững vàng hơn rất nhiều.
Chờ alpha dưới sự an ủi của mình ngủ thiếp đi, Rimbaud mới đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đi ra khỏi phòng quan sát kín, bác sĩ Chung lập tức bước nhanh tới, nhìn vào bên trong: "Giám sát là cậu làm hỏng sao? Tiểu Bạch thế nào rồi?"
"Ngủ thiếp đi rồi, các người có thể đi vào băng bó cho em ấy." Rimbaud lấy ra một chiếc nhẫn ngọc lục bảo từ trong túi áo khoác, đặt trong tay bác sĩ Chung, có nghĩa là bồi thường cho hắn tiền sửa chữa thiết bị giám sát.
Bác sĩ Chung cúi đầu quan sát chiếc nhẫn tím đế vương trong lòng bàn tay, nhìn qua đã có vài năm giỏi thọ, phía trên còn mang theo một ít dấu vết nước biển ăn mòn, còn khắc long văn, không biết là đồ của hoàng đế triều nào đeo. Cổ vật như vậy đặt ở phòng đấu giá khi bán ra giá phải đữo hơn trăm triệu, bác sĩ Chung kinh hãi thất sắc, vội vàng nhét đồ vào trong túi Rimbaud.
Các y tá băng bó vết thương cho Bạch Sở Niên, vết thương sâu nhất phải kể đến một vết thương xuyên qua trên bụng hắn khi bị dao thép thủy hóa để lại, cùng với bốn năm vết thương nhỏ xuyên qua lưng hắn bị mảnh đá trái tim Biển ch.ết đâm thủng.
Sau khi Bạch Sở Niên ngủ thiếp đi, công việc của các y tá trở nên thuận lợi hơn nhiều, lấy máu, kiểm tr.a một cách có trật tự, nửa giờ liền hoàn thành toàn bộ công việc, đóng gói số liệu và mẫu máu cho khoa xét nghiệm.
Nửa giờ sau, khoa xét nghiệm đem báo cáo kiểm tr.a đóng gói rồi gửi về Hội y khoa, trở về tay bác sĩ Chung.
Trong thời gian này, Rimbaud ngồi trên ghế chờ bên ngoài hành lang của Hội y khoa, mặc một chiếc áo khoác trắng, khoanh tay ngửa đầu, dựa vào tường nhìn trần nhà ngẩn người.
Bác sĩ và y tá lui tới đều nhịn không được dùng dư quang liếc mắt nhìn người thanh niên xinh đẹp lạnh lùng này, lại vội vàng đi tới góc nhỏ giọng thảo luận hai câu, đây là người yêu của trưởng khoa điều tr.a Bạch Sở Niên.
Bác sĩ Chung cầm báo cáo xét nghiệm đi ra, ngồi xuống bên cạnh Rimbaud.
Rimbaud mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Hiện tại tình huống còn không tính là quá xấu." Bác sĩ Chung nói: "Khả năng chịu đựng của cậu ấy mạnh hơn so với cơ thể thí nghiệm bình thường, sau khi tâm trạng ổn định, cơ bản sẽ không bạo hành vô cớ. Chỉ là trong khoảng thời gian này không thể sử dụng năng lực phân hóa nữa, phải nằm viện quan sát một thời gian. Chúng tôi đang đẩy mạnh nghiên cứu các cách để ngăn chặn sự suy thoái, và tôi sẽ cho nói cho cậu biết khi có những tiến bộ mới."
Rimbaud nghe xong, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại: "Tôi không thể làm được, các người có thể sao?"
Bác sĩ Chung đặt báo cáo kiểm tr.a lại với nhau, chọc vào đầu gối: "Con người từ khi xuất hiện đến nay không dựa vào thần linh để sống sót, chúng tôi không phải là không có gì, cậu có khả năng của bạn, chúng tôi có trí tuệ của chúng tôi. Sự khôn ngoan này đôi khi có thể mang lại thảm họa, nhưng nhiều hơn nữa là mang lại hy vọng."
Rimbaud hừ nhẹ: "Tôi sẽ chờ."
Sau khi trạng thái của Bạch Sở Niên ổn định liền được chuyển đến phòng đơn bình thường.
Rimbaud ngồi ở bên giường, dùng dao thép thủy hóa gọt táo cho Bạch Sở Niên.
Bạch Sở Niên dựa vào ngồi trên giường bệnh, trên người mặc quần áo bệnh nhân màu xanh trắng, nhìn Rimbaud gọt bỏ vỏ táo dày hai cm, tự mình ăn da, sau đó đem hạch cho hắn.
"Quên đi lão bà, để tôi ăn cả vỏ là được..."
Rimbaud không muốn bỏ cuộc, cầm quả táo tiếp theo tiếp tục luyện tập, một túi táo đầy chỉ còn lại hai quả.
Có người gõ cửa đẩy cửa tiến vào, hai người ngẩng đầu nhìn lại, là Lục Ngôn và Tiêu Thuần, Kim Lũ Trùng cõng xác ướp đi theo phía sau.
"Hi!" Lục Ngôn lén lảo đảo ôm cặp sách, tiến đến bên gối Bạch Sở Niên, mở cặp sách ra, lấy máy chơi game bên trong ra: "đồ giải sầu cho anh đây."
Bạch Sở Niên cầm lấy máy chơi game đùa nghịch: "Xem em trai tốt của tôi này, thực không uổng công đau lòng cậu."
"A? Kêu anh một tiếng ca anh vẫn còn đang mơ mộng nó à, xì!" Lục Ngôn lườm hắn một cái, lại chạy đến trước mặt Rimbaud, đem cặp sách đảo ngược, đổ ra một đống đồ ăn vặt cho anh.
Rimbaud vui mừng nhéo nhéo quả bóng đuôi thỏ nhỏ.
Tiêu Thuần nói: "Hàn ca nghe nói anh bị thương, đang chạy về từ biển Nha Trùng về, đại khái ngày mai sẽ về đến."
Bạch Sở Niên xua tay: "Tôi lại không có việc gì, anh ta trở về làm gì? Không phải anh ta đi theo bộ đội Cuồng Sa để dọn dẹp phòng thí nghiệm tàu ngầm sao?"
"Anh ta rất lo lắng."
Lục Ngôn túm lấy một cái ghế, nằm sấp trên lưng ghế ngồi thong thả: "Anh yên tâm dưỡng thương, báo cáo cái gì đó Lãm Tinh sẽ giúp anh viết, mỗi ngày bận rộn đến nửa đêm, tôi cũng muốn giúp anh ấy, nhưng tôi không biết viết."
Bạch Sở Niên uống một ngụm nước: "Cậu đừng giúp, trong mười câu thì cậu viết đến tám câu sai chính tả luôn rồi."
Lục Ngôn tức giận đến mức lỗ tai dựng đứng lên.
Kim Lũ Trùng vẫn không quen với trường hợp đông người, yên lặng ngồi trên băng ghế nhỏ ở góc, dùng áo len kéo tơ nhện dệt găng tay cho Bạch Sở Niên, xác ướp ngồi xổm ở đối diện cầm sợi tơ nhện cuộn cho cậu.
"A, cậu đan áo len... Văn Trì." Bạch Sở Niên gọi cậu một tiếng, Kim Lũ Trùng lơ mơ ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên một tầng màng mỏng màu kim loại, xác ướp cũng theo động tác của hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Sở Niên.
"Lại đây, tôi có việc dặn dò cậu."
Kim Lũ Trùng thành thành thật thật đứng lên, chạy đến bên giường Bạch Sở Niên, quy củ đứng. Xác ướp đi theo, đứng đằng sau Kim Lũ Trùng.
"Cậu đi chỗ tổ trưởng xin đơn giấy đi làm nhiệm vụ, nói rằng tôi bảo cậu trong cuối tháng này vào ngày cuối cùng, lúc mười hai giờ trưa đi bến tàu, đi chuyến phà IOA đến căn cứ huấn luyện đảo Nha Trùng."
Kim Lũ Trùng gật gật đầu, xác ướp phía sau yên lặng lấy ra bút chì, ở lòng bàn tay viết ra thời gian và địa điểm mà Bạch Sở Niên dặn dò.
"Chờ cậu đến rồi liên lạc với tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết phải làm cái gì."
"Được." Kim Lũ Trùng nghe lời gật đầu.
Bọn họ đến thăm xong rồi đi, bảo Bạch Sở Niên nghỉ ngơi thật tốt rồi nhao nhao rời khỏi phòng bệnh, Lục Ngôn vốn đã đi ra ngoài, đột nhiên lại quay trở về, thần bí hề hề nằm sấp bên giường Bạch Sở Niên, biểu tình đặc biệt nghiêm túc nhỏ giọng hỏi hắn: "Này, gần đây có một nhiệm vụ ám sát muốn tôi và Lãm Tinh hợp tác đi làm, cần phải giả làʍ ȶìиɦ nhân, còn phải ở cùng một phòng nữa."
Bạch Sở Niên sờ sờ cằm: "A, làm sao vậy, nhiệm vụ ám sát đối với các cậu mà nói rất đơn giản, có Lãm Tinh khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Lục Ngôn mặt nghẹn đỏ, mãnh liệt ám chỉ Bạch Sở Niên: "Tôi có cần chuẩn bị cái gì không?"
Bạch Sở Niên rốt cục hiểu được ám chỉ của Lục Ngôn, thằng nhóc này đây là tình đầu chớm nở đây mà, lo lắng cùng Lãm Tinh ở chung một chỗ sẽ phát sinh chút gì đó.
Hắn cười xấu xa: "Vậy cậu hỏi tôi thì có ích gì, hỏi anh ấy kìa." Bạch Sở Niên giơ cằm lên hất hất về phía Rimbaud: "Người nào ở phía dưới thì cậu hỏi người đó."
"Huh?" Lục Ngôn rất buồn bực dựng thẳng lỗ tai lên: "Trên diễn đàn IOA bát quái không phải nói như vậy, bọn họ nói anh mới ở phía dưới."
"Đứa nào mắt mù truyền lung tung lời đồn lão tử đấy, ta đây ở IOA hệ thú 1 mãnh liệt ai mà không biết..." Khóe miệng Bạch Sở Niên cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Rimbaud.
Rimbaud ngay lập tức quay lưng lại với hắn tiếp tục gọt táo.
*Khụ*
"Được rồi, đây là tôn trọng lão bà của tôi." Bạch Sở Niên nghiêng người bò đến bên cạnh Rimbaud, từ sau lưng khóa cổ Rimbaud lại, kéo omega vào trong chăn, sau đó quay đầu nói với Lục Ngôn: "Đồng chí, cậu rút trước đi, gián điệp mà thuận lợi bắt giữ về thì tôi sẽ thẩm vấn hắn."
Lỗ tai Thỏ Lục Ngôn bọc lấy khuôn mặt bốc cháy đâm cửa mà chạy ra ngoài.