Chương 57
Rimbaud hiếm khi có tâm tình chủ động mời nhân loại tiến vào phạm vi lãnh địa của mình, anh ngồi vào một góc sô pha, đuôi cá cuộn tới hai chai cocktail, đầu đuôi đẩy nắp chai ra, cuộn chai rượu đổ vào ly thủy tinh, cocktail trong quá trình đổ ra bị đóng băng, vách chén kết thành một tầng băng sương.
Rimbaud đẩy hai ly rượu cho bọn họ, đuôi cá thu hồi biến thành hai cái chân thon dài thẳng tắp. Anh mặc một bộ quần soóc áo cộc giản dị màu xám, trước ngực in một cái móng vuốt mèo lớn màu hồng nhạt, nửa mái tóc vàng dài lười biếng khoác lên vai, lúc này anh tựa hồ không còn là vị Vương cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh ngày xưa nữa.
Bầu không khí thoáng có chút xấu hổ, Lục Thượng Cẩm hỏi một câu: "Cậu đã xử lý Ngải Liên chưa?"
Mí mắt Rimbaud cũng không nhấc lên, lạnh nhạt trả lời: "Ả ta đang ở dưới chân."
Lục Thượng Cẩm rụt chân lại, sao hắn nghe được có chút rờn rợn nhỉ.
"Vật tư trên đảo không đầy đủ, có một số thứ không mua được, tôi có mang đến trước một chút, sau nếu thiếu còn đồ thì có thể để cho phà đưa tới." Ngôn Dật đem cả túi thịt tươi chủ yếu là đồ đóng hộp cùng đồ ăn vặt đông khô đặt lên bàn, bên trong còn chứa không ít đồ chơi nhỏ, còn có cỏ miêu bạc hà hình cầu.
"Nào, Đại Bạch ngoan của ta, đến đây chải lông nào." Lục Thượng Cẩm cầm một chiếc lược chải lông tơ cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch được chải đến thoải mái, ngẩng đầu lên cọ tới cọ lui trên người Lục Thượng Cẩm, dính đến áo khoác âu phục của hắn đều là lông trắng, tiểu bạch sư phát ra tiếng ngáy khò khò, bốn chân hướng lên trời nằm trên đùi Lục Thượng Cẩm.
"Ngoan như vậy, còn tự nằm xuống, nào, chải bụng nào." Lục Thượng Cẩm không hề phòng bị thuận tay sờ lên, Tiểu Bạch đột nhiên trở mặt, một phát cắn vào tay Lục Thượng Cẩm, hai chân trước ôm không buông tay, hai chân sau điên cuồng đạp loạn, nhất thời lông trắng như tuyết rơi lả tả bay lung tung khắp phòng dính đầy âu phục của Lục Thượng Cẩm.
"Sao lại tức giận? Còn dám đạp lão tử ngươi, có tin ta đánh không." Tay của Lục Thượng Cẩm không rút về được, lại luyến tiếc đánh đầu mèo con nghịch ngợm này, chỉ có thể tùy ý mặc áo khoác âu phục bị móng vuốt nhỏ nắm lấy, cười thở dài: "Thằng nhóc này."
"Đúng rồi, Rimbaud, cậu cũng đừng dạy toán, tôi thấy cậu cũng không quá am hiểu môn này, đừng miễn cưỡng Tiểu Bạch, cũng đừng miễn cưỡng chính mình."
Rimbaud một tay khoác lên lưng ghế sofa, lười biếng vắt chéo một chân, khẽ ngước mắt: "Tôi không dạy, em ấy học kiến thức như thế nào?"
"Haiz, hiện tại cậu ta học tập kiến thức hoàn toàn dựa vào sức đề kháng mạnh mẽ." Lục Thượng Cẩm nâng nách tiểu bạch sư giơ lên: "Tôi còn trông cậy vào khi cậu ta lớn lên có thể giúp tôi quản lý công ty. Quên đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng rất đáng yêu."
"Không được." Rimbaud nói: "Tôi cũng đang chờ em ấy lớn lên cùng tôi l.à.m.t.ì.n.h."
Lục Thượng Cẩmnghẹn lại một chút, đối mặt với câu trả lời dã tính như thế đột nhiên không biết tiếp lời như thế nào.
Hôm nay Tiểu Bạch cực kỳ vui vẻ, hưng phấn chạy toán loạn khắp phòng, lúc thì nhảy lên bàn, lúc thì theo ống quần Lục Thượng Cẩm bò lên trên, lúc thì nhảy lên vai Ngôn Dật dùng móng vuốt kéo tai thỏ chơi.
Ngôn Dật cũng không để ý, thậm chí còn vểnh tai thỏ lên đùa giỡn với tiểu bạch sư, vừa đùa giỡn vừa ghi lại mấy đoạn ghi hình, chuẩn bị mang về cùng với mấy lão bằng hữu nói chuyện phiếm lấy ra chia sẻ.
Lầu một biệt thự đột nhiên truyền đến tiếng đẩy cửa, có người lén lút chui vào, khiêng không ít đồ đạc, nhẹ nhàng loạt xoạt leo lên cầu thang gỗ.
"Hê hê! Hôm nay tôi thừa dịp bọn họ tập luyện liền trộm chạy tới trung tâm giải trí, thời gian dài như vậy tổng cộng gắp một ngàn lần, máy búp bê đều bị tôi gắp cho rỗng không luôn, vừa rồi cuối cùng cũng kẹp được giải thưởng lớn kia mang về cho Tiểu Bạch chơi!" Lúc Lục Ngôn chạy cầu thang, tai thỏ lắc lư dựng thẳng, cậu đeo một cái ba lô nhét đầy thú nhồi bông trong đó, trong lòng còn ôm một món đồ chơi nhồi bông hình cà rốt lớn.
Căn cứ huấn luyện đặc huấn cũng có trung tâm giải trí, bình thường khi nghỉ lễ không tập luyện có thể đi xem phim, chơi bi-a chơi trò chơi VR các loại, trưa hôm qua Lục Ngôn dẫn Tiểu Bạch đi chơi một lần, kết quả tiểu sư tử này nằm sấp trước máy gắp gấu bông không đi, nhìn chằm chằm vào một con cá nhỏ vảy màu xanh to bằng bàn tay ở bên trong hừ hừ cào cào, bộ dáng cực kỳ muốn.
Lục Ngôn nghĩ đương nhiên liền cho rằng Tiểu Bạch muốn thật ra là giải thưởng xa hoa cà rốt khổng lồ kia rồi, thân làm anh cả, tiểu đệ muốn thứ gì có thể không cho sao? Lục Ngôn cố gắng gắp cả buổi chiều, toàn bộ tiền trong túi đổi lấy tiền chơi game, cũng không gắp được cà rốt lớn kia, sáng sớm hôm nay chạy tới máy gắp thú Thế chiến II, rốt cục cũng thắng lợi trở về, ngoại trừ cà rốt lớn, những con thú gắp được khác đều nhồi nhét đầy ba lô.
Cậu cao hứng phấn chấn vọt vào trong phòng, gặp phải Ngôn Dật và Lục Thượng Cẩm đang nghịch tiểu sư tử.
"Ơ? Sao hai người lại tới đây, con cho rằng hai người trực tiếp đến sân huấn luyện xem bọn họ sát hạch cuối năm cơ. Con nhớ hai người ch.ết mất." Lục Ngôn vui vẻ cho bọn họ một cái ôm qua loa lại nhanh chóng liền đi thẳng tới chỗ Tiểu Bạch, lúc đi ngang qua Rimbaud lấy hai gói lắc lắc đông lạnh cho anh: "Dì ở căng tin nói hôm nay chỉ có vị cà phê, tôi còn mang cho anh một gói bánh cay nữa."
"Cầu Cầu vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi." Ngôn Dật cười lắc đầu.
Rimbaud rất tự nhiên nhận đồ ăn vặt, tựa như mỗi ngày đều như vậy, lúc Lục Ngôn xoay người liền bóp nhéo quả bóng đuôi, lại căng chân xé một gói kẹo cay ra ăn, thuận miệng nói: "Hôm nay bọn họ khảo hạch, căng tin có cơm không?"
"Có chứ có chứ, mỗi lần ngày sát hạch cuối năm đều làm bữa cơm lớn, siêu ngon, hôm nay chúng ta đi sớm một chút đi." Lục Ngôn cởi ba lô ra, sau đó vội vàng chạy tới kéo Tiểu Bạch đang chơi ở trên tủ xuống, treo trên khuỷu tay ôm trở lại sô pha, nửa người trên của Tiểu Bạch treo trên cánh tay Lục Ngôn, nửa người dưới kéo thành một con mèo thật dài.
Tiểu sư tử phát triển rất nhanh, hơn nữa sau khi cai sữa có thể ɭϊếʍƈ thịt xay và ăn bánh sữa, điều này làm cho hình thể Tiểu Bạch so với lúc mới tới lớn hơn hai vòng, hiện tại ước chừng nặng mười sáu cân, so với mèo ragdoll trưởng thành nhìn không khác nhau là mấy. Lục Ngôn ôm nó lên có chút cố hết sức, giống như đang ôm một món đồ chơi lông thú lớn vậy.
Lục Ngôn tràn đầy chờ mong đem đồ chơi cà rốt lớn đặt trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ngửi ngửi, kéo hai cái, liền nâng móng vuốt bước qua, nhảy đến bên ba lô Lục Ngôn kéo xuống, một đầu đâm vào lục tìm, cuối cùng ngậm ra một con cá nhỏ màu lam lông tơ, vui vẻ tự mình chơi đùa.
"Này, cà rốt này tôi phải gắp rất lâu đấy! Anh qua đây chơi cho tôi——"
Ngôn Dật bị chọc cười, giơ điện thoại lên chụp mấy tấm ảnh cho bọn họ.
"Hiếm khi cả nhà đều ở đây, chụp ảnh chung đi." Ngôn Dật đặt điện thoại di động lên mặt bàn, thiết lập đếm ngược, sau đó kéo Lục Thượng Cẩm ngồi xuống sô pha.
"Con tới đây, con tới đây~" Lục Ngôn ôm chiếc túi nhỏ màu trắng đựng đồ chơi cá xanh làm trên tay và chen vào giữa sô pha.
Rimbaud rất không quen với cảnh tượng quá mức ấm áp như vậy, vẫn tựa vào một góc sô pha, chống cằm nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua rèm cửa sổ, trên người mấy người rắc xuống một dải sáng màu vàng mật ong, tiếng đếm ngược vang lên, ảnh chụp dừng lại, đem một tia nắng tươi mới kẹp ở trong đó, ép thành mã số độc nhất tồn tại lưu lại lâu dài.
Nhưng Tiểu Bạch làm sao có thể thành thành thật thật bảo trì một tư thế chờ một phút được, tiểu bạch sư đạp một cái liền từ trong ngực Lục Ngôn giãy dụa bắn ra, phi lên trong nháy mắt bị máy ảnh chụp liên tục chụp vài tấm, chân sau giẫm lên đầu Lục Thượng Cẩm, chân trước câu lên vai lại bị vỗ một cái, lại phi đến trong ngực Ngôn Dật ngậm tai thỏ kéo lại bị chụp một tấm, cuối cùng nhảy vào trong ngực Rimbaud, bốn chân hướng lên trời vỗ một cái.
Sau khi chụp xong, Ngôn Dật xem ảnh cười nghiêng ngả, Lục Thượng Cẩm cầm lấy con lăn dính bụi lăn lông dính lên người, ánh mắt cố ý vô tình ám chỉ Lục Ngôn: "Khụ, rảnh rỗi hai chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."
"Vâng, nói chuyện gì vậy?" Lục Ngôn nằm sấp trên sô pha cùng Tiểu Bạch chơi đùa, căn bản không chăm chú nghe.
Cậu cũng hoàn toàn không biết trong mấy tháng này khi tách ra khỏi Tất Lãm Tinh, Lãm Tinh đã bị cha mình hẹn nói chuyện bao nhiêu lần, ngược lại mỗi lần nội dung điện thoại với Lãm Tinh tựa hồ không giống trước kia, Lãm Tinh ngẫu nhiên sẽ nói những lời không liên quan đến công việc, chọc cho cậu đỏ mặt tim đập loạn.
Lục Thượng Cẩm ho khan một tiếng: "Ừm... Bây giờ con đã 18 rồi, có một số việc cần phải nói."
"Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi." Ngôn Dật nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi, bọn họ không thể tránh được vệ sĩ và nhân viên liên quan quá lâu, phải sớm đến hiện trường sát hạch chờ học viên vào sân.
____
Thành tích tổng thể sát hạch cuối năm năm nay đều không tệ, Ngôn Dật tự mình lựa chọn mấy học viên có biểu hiện xuất sắc tuyên bố tốt nghiệp năm sau có thể vào tổng bộ IOA thực tập công tác, danh sách sinh viên tốt nghiệp bao gồm alpha chó Border collie Đoàn Dã, hai anh em tuyến thể nguyên tố Đàm Thanh Đàm Dương, omega mèo ragdoll Lilith cùng omega mèo xiêm Patton.
Buổi tối sát hạch kết thúc, Rimbaud dựa vào ban công cùng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhảy lên lan can ban công, nhìn về phía sân huấn luyện.
Các học viên làm bạn với thí nghiệm thể thuần hóa yên lặng chờ ở bên ngoài, chờ mong các tiểu học viên của mình có thể đạt được một kết quả tốt, lại lo lắng bọn họ thi quá tốt, sau khi rời khỏi đảo Nha Trùng sẽ không gặp mặt.
Rất nhanh, các học viên tụm năm tốp ba cầm bảng điểm đi ra khỏi sân huấn luyện, Tiểu Bạch chuyên chú nhìn từng học viên, thẳng đến khi nhìn theo một người cuối cùng rời đi hắn mới xoay người nhảy xuống lan can, bước đi như mèo âm thầm đi về phòng ngủ.
Đối với hành động này Rimbaud có chút kinh ngạc, đi về phòng ngủ kéo rèm cửa sổ, nằm xuống bên cạnh Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch có chút khác thường, dưới móng vuốt đè lên đồ chơi cá nhỏ của Lục Ngôn, u buồn nhìn vách tường ngẩn người.
Rimbaud giơ tay sờ sờ đầu Tiểu Bạch: "Em nhớ tới cái gì rồi?"
Tiểu Bạch ngậm đồ chơi cá nhỏ lên, bò đến khuỷu tay Rimbaud, đứng một tư thế thoải mái, ngả vào bên cạnh Rimbaud nằm sấp xuống, dùng đầu cọ cọ cằm Rimbaud.
Sau kỳ thi cuối năm, các học viên có thể nghỉ phép về nhà đoàn tụ với gia đình, nhưng năm nay có một số đặc biệt, hầu hết các sinh viên phải đi làʍ ȶìиɦ nguyện viên trên biển, giúp dọn dẹp đống rác còn sót lại.
Tốc độ trưởng thành của Tiểu Bạch cũng trở nên nhanh hơn, thường xuyên ở khi Rimbaud vừa tỉnh lại liền trở nên lớn hơn một vòng, xem ra gien khổng lồ của bản thể vẫn còn, làm cho người ta không khỏi lo lắng vạn nhất nó sẽ phát triển thành bạch sư khổng lồ lớn như vậy thì nên làm như nào mới tốt.
Lúc này Tiểu Bạch đã lớn như một con chó chăn cừu* trưởng thành, trọng lượng tăng vọt lên tám mươi cân, lượng cơm cũng tăng lên từng ngày, hơn nữa lông tơ lột xác trên người biến thành màu trắng bạc như tuyết mỏng dưới ánh trăng, hình thể là hình dạng dòng chảy hoàn mỹ xinh đẹp, dưới lông ngẫu nhiên có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp rắn chắc trôi nổi.
*Chó chăn cừu ở VN gọi là chó Berger (béc- giê)
Đôi mắt của nó cũng từ đôi mắt tròn thật thà đáng yêu trở nên hơi nhọn như hạnh hạch, con ngươi màu xanh ngọc bích giống như Rimbaud.
Với hình thể hiện tại của nó, đã rất khó giống như quả cầu lông nhỏ khi còn bé dễ dàng bị ôm vào trong ngực, hơn nữa càng thêm nghịch ngợm, khi thì trốn ở trong góc súc thế chờ phát động, làm ra tư thái kẻ săn mồi, đè người xuống không nhúc nhích, chờ Rimbaud đi qua liền giống như mũi tên rời cung bắn ra, đem Rimbaud đánh bay lên giường hoặc là sofa, dùng móng vuốt hữu lực gắt gao đè anh.
Phản ứng của Rimbaud quả thực không nhanh bằng một con mèo lớn, thường bị nó đánh lén thành công, đè lên ghế sa lon không thể động đậy.
Bạch Sư trời sinh tao nhã mà giàu áp bách, thu hồi móng tay giẫm lên ngực Rimbaud, chậm rãi cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ qua làn da yếu ớt lộ ra mạch máu trên cổ omega, mê luyến ɭϊếʍƈ mùi vị bạch thứ mân nhàn nhạt trên da, mùi này đối với nó còn hấp dẫn hơn cả bạc hà mèo.
Khi nó vươn lưỡi ra, trên mặt lưỡi phấn nộn có gai ngược xuất hiện một dấu hiệu đồng tử hình tròn màu xanh lam. Rimbaud từng ban cho hắn năng lực Khẩu dụ của Thần, đây là dấu ấn sứ giả mà chính miệng anh thừa nhận.
Thần thỉnh thoảng cũng ngầm đồng ý cho sứ giả xâm phạm, phạm pháp sau đây cũng là một loại tình thú, Rimbaud nghiêng người dựa vào góc sô pha, đầu ngón tay xẹt qua cổ họng sư tử trắng, khẽ nhếch cằm nó, đem một nụ hôn nóng ấn lên môi nó, giọng nói mê hoặc làm người ta mềm nhũn ở bên má nó hỏi: "Randi mebolu jeo? (Mèo con có nhớ tôi không?)"
Bạch sư run rẩy lỗ tai lông tơ, lỗ tai so với vừa rồi càng đỏ hơn, từ trên người Rimbaud rút xuống, đưa lưng về phía Rimbaud ngồi xuống, phát ra tiếng ngáy khò khò.
Mặc dù chỉ số IQ trạng thái bản thể vẫn chưa trở lại, nhưng nó dường như biết Rimbaud là vợ của nó.
Rimbaud ngồi dậy, phát hiện làn da trước ngực bị giẫm quá lâu, in một dấu móng vuốt tròn trịa.
Anh vội vàng cầm điện thoại lên chụp lại, bạch sư lại phối hợp thêm mấy tấm ảnh làm nũng bụng lộ ra vẻ đáng yêu, Rimbaud đăng ảnh lên dòng thời gian vòng bạn bè mà Lục Ngôn mới dạy mình, trong danh sách của anh còn chưa có mấy người bạn tốt.
Một lúc lâu sau.
Ngôn Dật trả lời: Đáng yêu quá~
Lục Thượng Cẩm trả lời: Lại tăng cân không ít rồi, đồ ăn đóng hộp tôi đã đặt cho 20 thùng, sau sẽ để Tiểu Ninh đem qua.
Hà Sở Vị trả lời: Lưu! Lưu ảnh về!