Chương 64: Phiên ngoại: Rimbaud và những người bạn: Giao ước của các vị Thần (5)
Sau khi bị Rimbaud lôi kéo đi ra xa, Bạch Sở Niên còn liên tiếp quay đầu lại: "Nàng thật sự là Venus sao? Nữ thần quản lý tình yêu và dục vọng ham muốn? Tôi... Không phải các anh liên hợp lại để trêu chọc tôi đấy chứ?"
"Chỉ là một nữ hài tử xinh đẹp cao ngạo thôi." Rimbaud che mắt Tiểu Bạch lại dẫn hắn đi ra một đoạn đường, sau đó dời tay che tầm mắt hắn.
Bạch Sở Niên trước mắt sáng ngời, ánh mắt đi tới nơi đầy cây nho xanh biếc, nho tím trong suốt treo đầy giàn mây, dưới dây leo đặt một cái bàn đá dài, một ít nam nữ mặc quần áo thời trang mới mẻ tụ tập ở trước bàn uống rượu, ánh đèn rực rỡ như nổ tung chớp động, tiểu ca DJ đeo kính râm theo tiết tấu điên cuồng đập nút đàn.
Bạch Sở Niên: "?"
Rimbaud kéo hắn chạy qua: "Thừa dịp đông người mau đi qua xin quà nhanh."
"Ây ây, không cần đâu..."
"Không sao, bọn họ rất vui lòng."
Bạch Sở Niên vốn tưởng rằng quan hệ giữa Rimbaud và các vị Thần cực kỳ thân mật, về sau dần dần phát hiện Rimbaud tựa hồ là đang thu phí bảo kê.
Tiểu ca DJ tháo kính râm xuống đánh giá Rimbaud một chút, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, nghe tin Rimbaud kết hôn hắn lại kinh hỉ cười, nhanh chóng ôm cổ bá vai Bạch Sở Niên dẫn hắn sang một bên: "Người anh em, ca đây tặng chú em thiên phú âm nhạc, kết hôn với hắn đúng là việc làm hành thiện tích đức mà!"
Bạch Sở Niên lập tức có thêm một loại năng lực đồng sinh "Thiên sinh chi âm" (Âm thanh tự nhiên)
"Tôi cần tài năng âm nhạc để làm gì... Ngài là Orpheus*?" Bạch Sở Niên nhỏ giọng hỏi: "Truyền thuyết thanh âm cây cầm êm tai có thể đè ép được vị Siren kia? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
*Orpheus, anh hùng huyền thoại Hy Lạp cổ đại có khả năng âm nhạc siêu phàm. Ông trở thành người bảo trợ cho một phong trào tôn giáo dựa trên các tác phẩm thiêng liêng được cho là của riêng ông.
"Ai nha, đừng nói nữa." Orpheus liên tục thở dài: "Ta căn bản không biết hắn sẽ sinh ra theo hình thái Siren, hiện tại hắn nhìn ta không vừa mắt, ta hễ mà đi Nam Mỹ du lịch sẽ luôn gặp phải bão Thượng Hải, ta càng dễ bị say sóng, xui cmn xẻo."
"Hải Thần không quản anh ấy sao?"
"Lão gia hỏa Poseidon nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, huống hồ mặc dù quản hắn căn bản hắn cũng không nghe. Ta thấy hắn chỉ nghe lời chú em, làm ơn đấy, người anh em..."
Bạch Sở Niên hướng thanh niên anh tuấn kia làm tư thế đảm bảo, trở về nhất định khuyên Rimbaud không nhằm vào hắn nữa.
Rimbaud dẫn hắn đi dạo một vòng, lại thu hoạch được một đống năng lực đồng sinh kỳ quái lớn nhỏ, ví dụ như năng lực để hắn có thể liếc mắt một cái nhìn rõ số lượng chân của sâu, năng lực trung bình bóc vỏ hoa quả, năng lực hai tay có thể bẻ ra trọng lượng vật phẩm, khi vuốt ve quặng thạch có thể nhìn thấy năng lực cấu tạo bên trong, trong đó hữu dụng nhất phải kể đến năng lực kinh doanh của Thần trộm Hermes tặng cho.
* Hermes là thần bảo hộ cho, người, các, và, người và, các sự khôn ngoan, lanh trí, và các,,. Ngoài ra, Hermes còn là vị thần đưa, truyền tin của đỉnh Olympus và là người dẫn đường cho các linh hồn đến cửa địa ngục.
Sau khi đi hết một vòng, tam quan của Bạch Sở Niên đều vỡ vụn. Muốn nói bọn họ không phải Thần thì loại chuyện cấp cho năng lực đồng sinh này trước mắt chỉ có dược tề phát triển ngang dược tề HD của viện nghiên cứu làm được, muốn nói bọn họ là Thần thì năng lực họ cho cũng kỳ quái, đối với hắn tựa hồ cũng không có trợ giúp gì cường đại.
Tửu Thần bưng chén rượu lên, hoan nghênh Rimbaud và Vương hậu của mình đến, Rimbaud đứng dậy chào hỏi, cười nói: "Ta có tên mới, gọi là Rimbaud."
Các vị Thần sửng sốt, ghé tai nhau bật chế độ bà tám thì thầm: "Làm sao hắn có thể cho phép người ta ban danh chứ, điều này thật không hợp quy củ."
Rimbaud nâng đôi mắt sắc bén lên: "?"
"Tên này nghe hay, nghe hay nha..."
Rimbaud hài lòng ngồi về bên cạnh Bạch Sở Niên.
Trong bữa tiệc tán gẫu, Tửu Thần uống nhiều, nhất thời hứng khởi nói đến chuyện Rimbaud tuyệt tình phong hải*, cùng nhân loại trên lục địa cạch mặt.
*Lần phong bế đóng băng biển khi Bạch Sở Niên bị biến thành thủy tinh cầu.
Ngón tay Rimbaud nắm chặt ly rượu đột nhiên căng thẳng, Bạch Sở Niên nhướng mày, ánh mắt bị hấp dẫn theo.
"Hắn thật sự anh dũng nha, làm những chuyện mà ngay cả chúng ta cũng chưa từng làm, nhìn liền hả giận, ha ha ha ha ha. Nhưng cuối cùng vẫn chọn tha thứ cho họ, đây là một kết quả viên mãn rồi". Tửu Thần cười to nhìn về phía Rimbaud, kết quả lại bị lạnh lùng trừng mắt một cái.
Tửu Thần đổ hai giọt mồ hôi: "Có chuyện gì sao? Đây là chuyện không thể nói ra à?" Hắn vội vàng cười bổ sung hai câu, nói với Bạch Sở Niên: "À, hắn không muốn Vương hậu nghe được chuyện cũ tàn bạo của hắn, dù sao sự tích bạo quân của hắn quá nhiều, đếm kỹ lại thì phong hải thì tính là cái gì, chàng trai trẻ, ngươi không cần sợ ha ha ha..."
Rimbaud nhắm mắt đỡ trán.
Bạch Sở Niên hứng trí bừng bừng nghe Tửu Thần chém gió, say mê kể lại câu chuyện trước và sau khi Rimbaud cai trị hải tộc.
"Hắn là hiện thân của biển cả, trước khi thân thể chưa sinh ra đã tồn tại ở các ngóc ngách trên thế giới này rồi, ý thức của hắn theo dòng nước chảy xiết nuốt chửng đất liền, cũng đưa qua hòm mang sinh mệnh, bởi vì hắn thích thứ lông xù, vừa vặn trên con thuyền kia lại có không ít." Tửu Thần chống cằm nâng chén rượu lên: "Sau đó Poseidon đã thuần phục hắn, làm cho hắn từ nóng nảy dễ cáu kỉnh trở nên ôn nhu. Nhưng chung quy vẫn là dễ cáu kỉnh, thẳng đến hai trăm bảy mươi năm trước hắn từ trong bụng nhân ngư phát triển ra bản thể, lấy thân phận thủ lĩnh Siren thủ hộ Hải tộc. Nhưng không giống như trước đây, hắn phát triển ra trí tuệ cao cấp, điểm này hoàn toàn bất đồng với những nhân ngư ngốc nghếch kia.
Đáng tiếc tộc nhân ngư ngu xuẩn phản bội hắn, thừa dịp hắn tiến vào núi lửa đáy biển trấn áp dung nham bầu tân Vương, đem hắn mình đầy vết thương trục xuất đến bên thuyền của nhà khoa học nhân loại, hắn bị trục xuất vớt lên bờ, sau đó mọi chuyện ngươi cũng hết thảy đều rõ ràng."
"Ừm, mọi chuyện phía sau ta đều biết, anh ấy vốn định buông tha tộc nhân, cũng buông tha nhân loại, nhưng cuối cùng anh ấy một người cũng không buông tha." Bạch Sở Niên ngồi ở trước bàn, cầm chén rượu trước mặt mà ngẩn người.
"Chuyện sau này chúng ta đều không rõ chi tiết, đúng rồi, ngươi mau nói hoàn cảnh lúc hai người gặp nhau đi? Chúng ta đã nhiều năm nay chưa từng nghe kể chuyển rồi."
"Đó là... Để tôi nghĩ xem xem nên bắt đầu kể từ đâu đã..." Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút, cười rộ lên lộ ra răng sư tử: "Khi đó tôi vừa mới sinh ra không lâu, là hình thái giữa người và sư tử trắng, anh ấy đi vào hộp bồi dưỡng của tôi, cao quý lại xinh đẹp, tôi rất muốn hỏi tên anh ấy nhưng anh ấy không trả lời, tôi chỉ biết anh ấy sống ở biển Honduras..."
____
Rượu qua ba vòng, trên bàn một mảnh khách nhân say bí tỉ, Bạch Sở Niên cũng có chút choáng váng, nhìn trái nhìn phải phát hiện Rimbaud không thấy đâu vì thế vịn bàn đứng lên, lảo đảo đi tìm.
Rimbaud ngồi bên vách đá, hai chân rủ xuống bên ngoài, dưới chân là sóng biển mãnh liệt.
Bạch Sở Niên ngồi xổm bên cạnh anh, đem cái trán nóng bỏng dán lên cổ lạnh lẽo của Rimbaud ý đồ hạ nhiệt.
"Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ." Bạch Sở Niên cọ vào hốc cổ anh nói.
"Bọn họ đem chuyện phá sự trước kia nói cho em nghe?"
"Nói rồi."
Rimbaud cắn răng: "Em muốn giáo huấn tôi cái gì?"
"Không có, mặc dù anh thích tức giận nhưng mỗi lần đều có lý do riêng, anh không cần giải thích với bất cứ ai, tôi đều hiểu."
Bạch Sở Niên từ sau lưng ôm lấy anh, cằm đặt lên vai anh.
Trái tim cứng rắn của Rimbaud đột nhiên tan chảy thành nước, chảy mềm mại trong lồng ngực.
"Bạn bè của anh thật thú vị, sau này có thể thường xuyên tới đó không? Tôi không cảm thấy bọn họ hư vô mờ ảo, cùng đồng nghiệp của tôi cũng không có gì khác biệt."
Rimbaud sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của hắn: "Sức mạnh của chúng tôi xuất phát từ tín ngưỡng của con người, hiện tại đã yếu đến mức tối thiểu, dần dần bị lãng quên, văn minh nhân loại thay thế chúng tôi, nếu chọn solo trên đất liền, tôi không phải là đối thủ của Ngôn Dật."
"Nhưng đại dương thông qua quá khứ và tương lai, liên kết con người và các vị Thần, tôi không bao giờ thay đổi." Rimbaud quay lại ôm lấy hắn.
Bạch Sở Niên có chút mệt mỏi, cũng say đến mơ mơ màng màng, trầm mặc lơ mơ mở nửa mắt.
"Em nghĩ gì vậy?" Rimbaud hỏi.
"Tôi đang suy nghĩ, sau khi anh quyết định phong hải, lấy lý do gì để tha thứ cho nhân loại." Bạch Sở Niên bởi vì say đến cực kỳ lợi hại mà ánh mắt trở nên mê ly, nhẹ giọng ở bên gò má Rimbaud hỏi: "Kỳ thật Ngải Liên hiện tại ở trong tay anh phải không?"
Rimbaud cả kinh, lòng bàn tay vuốt ve hai mắt Bạch Sở Niên, dùng mùi hương bạch thứ mân dịu dàng thơm ngát trấn an hắn: "Ngủ đi, chờ em tỉnh lại rồi nói sau."
Mí mắt Bạch Sở Niên càng ngày càng nặng nề, ngã vào trong ngực Rimbaud ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi gió biển mát mẻ thổi khiến, khi hắn tỉnh lại thì mình đã ở trên boong tàu đang chuyển động, boong tàu trong suốt giống như thủy tinh, có thể thấy rõ cá bơi dưới đáy thuyền cùng cỏ nước phất phất.
Bạch Sở Niên say xỉn đau đầu, xoa xoa đầu ngồi dậy, nhìn bốn phía một chút, chỉ có Rimbaud ngồi ở một bên thuyền thép thủy hóa, đuôi cá dài ngâm trong nước mang theo một chuỗi bong bóng nước, bong bóng lại biến hóa thành sứa lam quang.
"Wahhh... Tôi đã ngủ bao lâu rồi?" Bạch Sở Niên nhìn đồng hồ: "Đã buổi chiều rồi cơ à."
"Nửa năm. Em đã uống rượu của Tửu Thần, quên mất rồi sao?"
"Mố Thật sao?" Bạch Sở Niên cọ cọ đứng lên: "Sao lại không đánh thức tôi?"
"Vốn dĩ còn có thể có thêm chút lễ vật." Rimbaud ném một cái vỏ ốc biển vừa ăn xong vào đầu hắn: "Yến hội đã kết thúc, đồ ngốc."
"Vậy thì đi chỗ tiếp theo được mà, dù sao đi vòng quanh thế giới vốn là chỗ nào cũng phải đi, để tôi xem tuyến đường. Chúng ta đã đi qua Hy Lạp, sau đó đi thẳng đến Ý, từ Sicily đi qua..." Bạch Sở Niên dụi mắt đi tới, dựa vào bên trong thân thuyền, nhìn bản đồ đồng hồ, một tay tự nhiên đặt ở bên hông Rimbaud.
Rimbaud cho rằng hắn tỉnh lại sẽ chất vấn mình về Ngải Liên, nhưng hắn tựa như quên mất những câu hỏi trước khi mê man ngủ, cũng không đề cập đến người phụ nữ kia, chỉ chuyên tâm lên kế hoạch cho địa điểm du lịch tiếp theo.
Rimbaud có chút khẩn trương, đầu ngón tay không khỏi nắm chặt mép thuyền.
Tay bỗng nhiên bị nắm lấy, Bạch Sở Niên nắm tay hắn đến bên môi: "Sao anh lại đổ mồ hôi rồi?"
"Tôi... Em không có gì để hỏi tôi sao?"
"Không." Bạch Sở Niên hôn lên quyền cốt góc cạnh rõ ràng của anh.
Rimbaud nhìn mực nước biển xa xa trầm mặc trong chốc lát, rốt cục nhịn không được nắm lấy vòng cổ của Bạch Sở Niên, kéo hắn đến trước mặt mình: "Được rồi, tôi thừa nhận, lúc tôi đàm phán với Ngôn Dật là muốn Ngải Liên, Ngải Liên ở trong tay tôi, tôi đang tr.a tấn ả. Tôi đều nói cho em biết, như vậy em vừa lòng chưa?"
Anh giơ tay lên, trong nước biển nổi lên một khối thép thủy hóa hình khối dài, bên trong gắt gao vây lấy một ngón tay nữ nhân, ngón tay thon dài, móng tay đỏ tươi, bị chen chúc trong một cái hộp trong suốt nho nhỏ.
"Chỉ còn lại những thứ này. Trong khi em ngủ, tôi đã đi đem ả ta tới." Rimbaud nhìn chằm chằm vào ánh mắt kinh ngạc của Bạch Sở Niên: "Một năm nay tôi vây ả ta ở trong thép thủy hóa, mỗi ngày mép lồng giam đều thu nhỏ lại một milimet, đè ép thân thể ả, dung luyện linh hồn ả, ép ra năng lượng cung cấp cho con dân mình... và Ái Ái."
"Mặc dù vậy, tôi cũng không cứu Ái Ai, bởi vì nó đã làm điều ác, tôi không thể cung cấp cho bất kỳ sự mất cân bằng chủng tộc công bằng nào, biển cả sẽ cho nó một bản án, quyết định có nên tha thứ cho sự tàn bạo mà nó đã làm hay không."
"Mà Ngải Liên, ả ta lần lượt cướp đi thứ tôi trân quý, đây là sự trừng phạt mà ả ta đáng phải nhận." Rimbaud lúc nói chuyện kích động đến lồng ngực đều bắt đầu phập phồng, mí mắt đỏ bừng: "Quá nhiều người nợ tôi, nhưng tôi có thể vì em mà tha thứ cho bọn họ, tôi chỉ cần mạng ả ta, em đừng nói tôi sai. Tôi không muốn nghe lời này từ trong miệng em nói ra, tôi sẽ rất khó chịu."
Rimbaud lạnh như băng nhìn thẳng vào mắt Bạch Sở Niên, cực lực biểu hiện sự kiên định cùng uy nghiêm của mình, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt không lừa được người khác, lời cảnh cáo trong miệng chẳng qua chỉ là đang cầu xin.
Thân thể anh bỗng nhiên nghiêng người, mất thăng bằng từ trên mép thuyền rơi xuống lại bị alpha hai cách tay mạnh mẽ vớt trở về, bọc vào lồng ngực ấm áp.
Bạch Sở Niên một tay ôm anh, tay kia đem hộp thép thủy hóa anh nắm chặt lấy lấy, một cỗ tin tức tố Brandy dọc theo tay trái hắn lan tràn, xuyên thấu vách ngoài cứng rắn của thép thủy hóa, đem ngón tay nữ nhân trong đó đè ép thành một viên thủy tinh châu.
Hạt thủy tinh màu đỏ tươi, giống như son môi mà Ngải Liên thường bôi.
"Đừng khóc mà." Bạch Sở Niên dùng chóp mũi cọ cọ người đang ủy khuất ôm cổ mình khóc nức nở: "Anh sợ tôi trách anh uy hϊế͙p͙ hội trưởng phải không?"
Rimbaud nâng mắt lên, trên lông mi còn treo mấy viên trân châu nhỏ.
"Đúng thật là, nhưng tôi sẽ không thay hội trưởng trách cứ anh." Bạch Sở Niên vuốt ve sống lưng anh: "Tôi không muốn nhìn thấy anh lạm sát vô tội, nhưng cũng sẽ không nhìn anh vô duyên cớ chịu ủy khuất."
Bạch Sở Niên ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, không nhịn được hôn Rimbaud ướt sũng một cái. Đây là lão bà ngốc gì đây chứ.
"Còn có cừu nhân nào còn sót không? Cho tôi danh sách đi."
Ánh mắt Rimbaud từng chút từng chút sáng lên, mím môi nghiêng đầu sang một bên.
"Không có, không cần đến em, có thù tôi tự mình sẽ báo."
Thuyền thủy tinh u linh trôi nổi trên mặt biển, từng đàn cá heo nhảy ra khỏi mặt nước, vờn quanh thuyền mang theo một mảnh sóng trắng như tuyết, những giọt nước nhấc lên bắn tung tóe trên đỉnh đầu hai người, giống như một lớp sa mỏng nâng đỡ ánh nắng mặt trời.
____
Tình cảnh này, hẳn là lấy bó hoa ra tặng lão bà, Bạch Sở Niên nghĩ đến năng lực đồng sinh mà nữ thần hoa ban cho, vì thế biến ra một bó hoa đến trước mặt.
Tuy nhiên, bó hoa được bọc trong mười bông hải quỳ thảm màu dính, một trong số đó có lẫn vào một con cá hề xui xẻo.
Năng lực đồng sinh này dĩ nhiên chỉ là đóng gói bọc bó hoa, hoa phải từ trong vòng một trăm mét của người phát động ngẫu nhiên lấy ra mới được.