Chương 225: Nỗi hận của hoàng hậu (2)

Chuyển ngữ: Wanhoo
Tiêu Tiêu nghi ngờ Hoắc Khanh giấu đàn bà, mới lâu như thế không đến thị tẩm phụ nữ ở hậu cung. Hoắc Khanh là hoàng đế, dù có đàn bà thì người đứng đầu hậu cung là nàng cũng nên biết, có đàn bà thôi mà sao phải giấu làm gì!


Tiêu Tiêu qua hỏi Hoắc Khanh tại sao lâu vậy mà không qua hậu cung. Hoắc Khanh bực mình bảo trên triều bộn bề công việc, không có thời gian qua hậu cung.
Lôi chuyện triều chính ra thì Tiêu Tiêu là đàn bà hậu cung sẽ không được can thiệp vào triều chính, cũng không tiện hỏi đang bận gì.


Tiêu Tiêu có thấy con hồ ly Hoắc Khanh ôm trong lòng, nhìn thấy ánh mắt của hắn vô cùng chiều chuộng nó nhưng Tiêu Tiêu cũng không bận tâm, nó cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi.


Vậy nhưng nàng chẳng ngờ Hoắc Khanh lại chiều chuộng con hồ ly này đến mức khủng khiếp thế, làm hậu cung nháo nhào cả. Hôm nay nó không làm vỡ bình hoa của quý phi thì ngày mai cũng cào rách quần áo của tiệp dư. Nó tham ăn, cái gì cũng ăn được, nó thường xuyên chạy đến Ngự phòng ăn trộm cái gì đó. Nói chung rất là nghịch ngợm.


Phi tần hậu cung dồn nén bực bội, chạy đến kể khổ với Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu đành phải qua gặp Hoắc Khanh mong dạy dỗ cái con hồ ly này vì hậu cung tanh bành cả rồi.
Hoắc Khanh lại chỉ xoa trán hồ ly yêu thương, khá là ngạc nhiên và không hài lòng về việc Tiêu Tiêu lại tính toán cả với một động vật.


Tiêu Tiêu tức tối bỏ về, những ngày tiếp theo nàng lại bị con hồ ly đó trêu làm cho tức điên, Tiêu Tiêu chỉ muốn cầm gậy đánh ch.ết cái con súc sinh này thôi.


available on google playdownload on app store


Vậy nhưng Tiêu Tiêu không dám, con súc sinh này có châm lửa đốt cả hoàng cung Hoắc Khanh cũng chẳng quở ấy. Hắn ta chiều chuộng con hồ ly này vô điều kiện, con hồ ly này được hưởng cả những đãi ngộ mà người khác không được hưởng.


Đàn bà hậu cung tức đến nghiến răng nghiến lợi với con hồ ly này. Chính Tiêu Tiêu cũng vô cùng ghen ghét, nàng thành thân với Hoắc Khanh lâu như thế, nhưng Hoắc Khanh vẫn luôn lạnh nhạt với nàng, chứ không có được sự dịu dàng và chiều chuộng như với con hồ ly kia.


Ngày nào phi tử cũng đến khóc lóc, rồi đổ thêm dầu vào lửa với Tiêu Tiêu, làm Tiêu Tiêu ngày càng hận con hồ ly ấy. Nàng còn sai cả người giết nó nhưng thất bại, Hoắc Khanh biết chuyện nổi trận lôi đình định phế hậu cơ. Nếu không có ông nội Đại nguyên soái đứng ra can ngăn, Tiêu Tiêu đã ăn không ngồi rồi trong lãnh cung rồi.


Từ đó vị hoàng hậu Tiêu Tiêu trở thành hoàng hậu bị đế vương căm ghét, nàng mất đi uy nghiêm và địa vị mà một hoàng hậu nên có. Tiêu Tiêu ngày càng đắm chìm vào một vòng ghen ghét và đau khổ.


Đến mức đó rồi mà con hồ ly này vẫn thường xuyên đến quấy phá nàng, nó nhảy lên người nàng bới tóc cào quần áo làm lộn xộn hết lên, sau đó thì khôn lỏi rụt ngay móng vuốt lại chạy biến.


Phi tử hậu cũng đã hiểu, muốn được hoàng đế yêu thương thì cần phải lấy lòng con hồ ly này. Dù nó có làm chuyện gì quá đáng, phi tử hậu cung cũng đều cắn răng chịu đựng.


Tiêu Tiêu rất bất bình, sai người giết ch.ết con súc sinh đó. Nàng còn nhờ cả ông nội giết con hồ ly này cơ. Chẳng ngờ ngay sau đó phủ nguyên soái bị điều tr.a ra là có chứng cứ thông đồng với địch bán nước. Vậy là bị Hoắc Khanh tịch thu binh quyền ngay lập tức và chém đầu cả nhà nàng.


Tiêu Tiêu hay tin này thì phun một búng máu ra, nàng cho rằng mình đã hại ch.ết cả nhà. Tiêu Tiêu không bao giờ tin ông nội mình lại thông đồng bán nước. Ông nhiều tuổi thế rồi, đâu cần phải làm việc ấy. Chẳng qua là Hoắc Khanh muốn lấy lại binh quyền trong tay ông nội thôi.


Thỏ ch.ết thì chó săn cũng bị nấu, chim hết thì cung cũng đem cất[ ], Tiêu Tiêu vô cùng hối hận khi đã gả cho Hoắc Khanh. Nàng đã hại ch.ết cả nhà, con trai của mình với Hoắc Khanh cũng xa lánh mình, suốt ngày chỉ đi chơi với con hồ ly đến quần áo lem luốc, thành ra luôn bị Hoắc Khanh quở trách.


Tiêu Tiêu vô cùng tuyệt vọng, nàng khóc ra máu và treo cổ tự tử.
Ninh Thư: ...
Muốn đi ch.ết quá trời ơi.
Thật ra Tiêu Tiêu không hề hay biết, bên trong con hồ ly này là một cô gái hiện đại xuyên không vào cơ thể con hồ ly ấy.


Cô ta nhập vào xác súc sinh nhưng cũng ương bướng khó bảo hệt như một con súc sinh thật.


Sau khi Tiêu Tiêu ch.ết, cái con hồ ly này tìm được một viên ngọc trong cung. Đó là ngọc Cá Nhám nghìn năm trong truyền thuyết, đồng thời cũng là của hồi môn của nguyên chủ. Con hồ ly này bất cẩn nuốt viên ngọc vào sau đó biến thành một mỹ nhân tuyệt đẹp. Kể từ đó, ong bướm hậu cung đều bị lu mờ, Hoắc Khanh chỉ thích mỗi con hồ ly này.


Nguyên chủ không cam lòng, linh hồn cứ du đãng trong hoàng cung. Trơ mắt nhìn con nghiệt súc kia nuôi con của mình, nói gì mà chỉ lúc có hồ ly mới chơi toàn trò hay với cậu. Hoắc Thừa Vọng không muốn học thì nó sẽ không bắt Hoắc Thừa Vọng học. Bảo rằng học muộn một chút cũng không sao, cần phải cho trẻ con có một tuổi thơ tươi đẹp.


Hoắc Thừa Vọng rất thích nương nương này, chẳng mấy chốc đã quên mất mẹ ruột. Rồi một ngày cái con đê tiện kia sinh con của nó, đứa bé đó rất thông minh, học hành cũng giỏi, chỉ cần nhìn một lần sẽ nhớ mãi. Trong khi đó Hoắc Thừa Vọng lúc nào cũng bẩn thỉu và đã trở thành người hầu của con trai con đê tiện đó, trơ mắt nhìn con trai con đê tiện đó thành hoàng đế. Hoắc Khanh và con hồ ly tinh kia thì đi du sơn ngoạn thủy, nguyện làm uyên ương một đời.


Nguyện vọng của nguyên chủ:
1. Không để cả nhà phủ nguyên soái bị chém đầu.
2. Làm con súc sinh đê tiện không có tam cương ngũ thường ch.ết không được yên thân.
3. Hoắc Thừa Vọng là con trai trưởng, không được có kết thúc như vậy.


Nhìn nguyện vọng của nguyên chủ xong, Ninh Thư cảm thấy nguyện vọng thứ nhất không dễ thực hiện lắm. Cô cho rằng phủ nguyên soái xuống dốc là chuyện đương nhiên. Hoắc Khanh là hoàng đế mà ông nội nguyên chủ lại là người nắm binh quyền, lỡ đâu người ta nổi nóng lên rồi dẫn binh tạo phản thì làm sao? Hoàng đế như ngồi trên đống lửa, chắc chắn sẽ bóp cổ kẻ khác. Từ khi Hoắc Khanh ngồi xuống ngôi vị hoàng đế là đã muốn đối phó với phủ nguyên soái rồi.


Chỗ binh quyền ấy không khác nào bị người khác trói tay trói chân. Hoắc Khanh quả quyết rằng, chỉ cần nắm binh quyền trong tay thì Hoắc Khanh sẽ bớt kiêng kỵ.


Lý do nguyên chủ ngất xỉu là bởi bắt Hoắc Thừa Vọng học bài. Bây giờ Hoắc Thừa Vọng còn nhỏ, không thích học. Cậu bé bảo là ghét mẫu hậu, mẫu hậu chỉ biết bắt nhi thần học thôi, nhi thần muốn đi chơi với hồ ly cơ. Trong lúc giận dữ máu nóng dồn lên não, nguyên chủ đã ngất xỉu.


Ninh Thư cảm thấy hơi đau đầu, cô mở mắt ra và day trán. Vấn đề quan trọng nhất bây giờ đó là chăm sóc cơ thể cho khỏe lại.
Cô ngồi trên giường bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công. Chỉ một lát sau, Ninh Thư túa mồ hôi khắp người, buộc phải dừng lại để sai cung nữ mang nước ấm vào rửa mặt.


Sau khi rửa mặt sạch sẽ, người Ninh Thư thoải mái hơn, buổi trưa cũng ăn nhiều cơm hơn khiến cung nữ theo hầu rất vui mừng.


Ninh Thư vừa ăn cơm vừa sắp xếp lại cốt truyện trong đầu. Bây giờ con hồ ly mới vào cung, Ninh Thư quyết định đập vỡ ngọc Cá Nhám để nó không biến thành người được. Để xem hai anh chị xxoo kiểu gì.


Ninh Thư đặt bát xuống, bảo cung nữ Thanh Trúc bên người lấy ngọc Cá Nhám trong của hồi môn ra đây. Ban đầu Thanh Trúc còn giật mình, sau đó đi lấy ngọc Cá Nhám ra.


Ninh Thư nhìn viên ngọc Cá Nhám này, gọi là ngọc Cá Nhám nhưng cũng chỉ bằng viên ngọc trai thôi, chắc là có sức mạnh thần kì gì đó mới biến con hồ ly thành người được.


Cô cười khẩy nhấc cái ghế lên đập thẳng vào viên ngọc trai. Viên ngọc trai không vỡ, Ninh Thư đập mạnh mấy lần, cuối cùng cũng làm viên ngọc trai đó vỡ ra. Ninh Thư chưa dừng lại, cô đập lấy đập để, đập viên ngọc trai thành bụi phấn luôn. Ninh Thư thổi bụi phấn một cái, bụi phấn bay đi và rơi xuống đất.


Thanh Trúc: (⊙o⊙)
_
*Chú thích*
1. Trích "Sử kí – Việt vương Câu Tiễn thế gia" (史记 - 越王勾践世家) của Tư Mã Thiên. Phần dịch nghĩa của Lưu Khâm Hưng.






Truyện liên quan