Chương 485: Mỹ nữ Mukbang cắn người trên sóng livestream (16)
Nam Nhiễm không nói chuyện chỉ ném cái kim cài áo kia vào trong túi của mình.
Trương Vũ Huyên nhìn thoáng qua thời gian rồi la lên một tiếng: "Đúng rồi, cái lắc tay định chế kia của tớ chắc cũng sắp hoàn thành rồi. Tiểu Nhiễm, cậu đến nhà ăn trước chờ tớ nhé. Đợi tới lấy lắc tay xong tớ sẽ đi tìm cậu."
Vừa nói, Trương Vũ Huyên vừa giải thích: "Cái lắc tay kia là tớ chuẩn bị riêng cho Hoắc Ngôn. Chắc chắn anh ấy sẽ thích nó." Trên mặt Trương Vũ Huyên mang theo biểu cảm thần bí.
Nói xong, cô ta chuẩn bị rời đi chỉ là mới đi được hai bước đã quay lại trước mặt Nam Nhiễm, lôi kéo tay của cô, dáng vẻ trông rất chân thành.
"Tiểu Nhiễm, cậu mua món quà kia để tặng Cố Nguyên Kiệt đúng không?"
Nam Nhiễm không nhớ rõ bản thân đã nghe thấy cái tên này lần thứ mấy, cô chỉ duỗi tay, gỡ cánh tay đang đặt trên vai của mình xuống.
"Tặng dạ minh châu."
Trương Vũ Huyên dường như cũng không để ý cô đang nói cái gì, chỉ nghe cô ta thần thần bí bí nói một câu: "Thật may không phải tặng cho Hoắc Ngôn. Dù sao anh ấy cũng không thích cái kim cài áo giá rẻ như vậy. Cậu không biết fans của anh ấy điên cuồng thế nào đâu, bọn họ đều tự mình chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy."
Dứt lời, Trương Vũ Huyên lại khôi phục bộ dáng vui vẻ hào phóng thường ngày.
"Bất quá, nếu cậu tặng cho Cố Nguyên Kiệt thì hắn nhất định sẽ rất vui." Nói xong, Trương Vũ Huyên ôm Nam Nhiễm một lúc rồi quay đầu, dẫm lên giày cao gót đi thẳng về phía trước.
Nam Nhiễm lấy một viên kẹo cao su ở trong túi ra, vừa ăn vừa đi về phía nhà ăn.
Hệ thống có hơi lo lắng.
Không biết ký chủ có đem lời Trương Vũ Huyên nói để trong lòng không?
Nghĩ ngợi một lúc vẫn không thấy ký chủ nói lời nào.
Lại đợi thêm một vài phút, mãi cho tới khi đến nhà ăn, vẫn không thấy cô mở miệng nói nửa chữ, hệ thống nhịn không được nãi thanh nãi khí nói: [ký chủ, trong tay ta có rất nhiều tư liệu chỉ dẫn cách làm giàu, nếu ký chủ cần ta có thể đưa cho cô.]
Lúc hệ thống nói chuyện, Nam Nhiễm đã ngồi xuống ghế, bắt đầu gọi thức ăn.
Phục vụ đi tới, ôn hòa dò hỏi: "Tiểu thư, cô đi một mình?" Nhưng anh ta còn chưa hỏi xong thì vị trí đối diện của Nam Nhiễm đã bị người khác kéo ra. Một người đàn ông mặc trang phục thường ngày ngồi xuống trước mặt cô.
Người đàn ông kia vừa cười vừa hỏi: "Tiểu Nhiễm, nhiều ngày không gặp, em có nhớ anh không?" Người tới lớn lên không tồi, đầu đinh nhìn có chút soái khí.
Từ lời nói cho đến cử chỉ đều lộ ra vẻ thân mặt.
Ánh mắt của Nam Nhiễm chuyền từ trên thực đơn lên người kia.
Hệ thống nãi thanh nãi khí giải thích: [ký chủ, người này chính là Cố Nguyên Kiệt.]
Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm dán chặt vào người đối phương, âm thầm đánh giá hắn ta một chút, sau đó đóng menu lại, đưa cho người phục vụ.
"Trước tiên cứ vậy đi."
Cố Nguyên Kiệt không nghĩ tới Nam Nhiễm không chịu để ý tới mình, hắn ta có hơi bất ngờ.
"Tiểu Nhiễm, có phải em đang giận anh không? Mấy ngày nay anh vẫn luôn nỗ lực thực tập cho nên mới không có thời gian gọi điện cho em. Hiện tại, không phải anh đã tới rồi sao? Đừng tức giận nữa, được không?"
Vừa nói vừa duỗi tay ra kéo lấy tay của Nam Nhiễm.
[Bộp!]
Menu trong tay Nam Nhiễm rơi xuống mu bàn tay của Cố Nguyên Kiệt, vừa lúc đánh vào tay hắn ta một cái.
Một tay chống cằm, hai mắt nhìn Cố Nguyên Kiệt, Nam Nhiễm bỗng nhiên nói: "Trước đây, tôi cho anh không ít tiền đúng không?"
Cố Nguyên Kiệt trợn trừng mắt, tựa hồ không ngờ Nam Nhiễm sẽ nói với hắn ta chuyện này: "Tiểu Nhiễm? Em... em đang nói gì thế."
Nam Nhiễm rũ mắt, vẻ mặt mang theo chút dửng dưng: "Tiền là tôi cho anh, hiện tại có phải anh nên trả lại cho tôi không?"