Chương 446: Quý phi uy phong (24)
Ngày nào Hiên Viên Diệt cũng đến cung Đường Quả, hầu hạ cô thoải mái. Ban đầu Mai Lan vẫn còn sợ ch.ết khiếp, sau rồi cũng dần quen.
Mỗi lần Hiên Viên Diệt đến, nàng vô cùng tự giác đứng ra ngoài canh cửa.
Nàng thầm nghĩ trong lòng, nương nương đã đủ khổ rồi. Vị này giống Hoàng thượng như thế, thân phận chắc chắn không đơn giản, vậy mà chuyện đã đến nước này vẫn còn có thể đối xử tốt với nương nương. Không cần biết kết quả sẽ thế nào, hiện tại nương nương nhà nàng vui là được.
"Mai Lan thông minh đấy."
Hiên Viên Diệt ôm người của mình vào lòng, hôn cổ cô, thấp giọng, "Thằng ngu kia muốn xuống tay với nhạc phụ đại nhân, Quả Nhi muốn ta xử lý thế nào?"
Đường Quả cọ cọ ngực nam tử, hừ một tiếng, "Báo cho cha biết tình hình thực tế, từ chuyện mục đích của Hiên Viên Mặc, đến chuyện thiếp và chàng lẫn dự định của thiếp, báo hết cho cha."
"Sợ là cha nàng sẽ phát điên."
"Sớm hay muộn gì cũng phải biết thôi, thiếp phải để cha chuẩn bị trước. Sau này cha sẽ từ từ quen mình có con gái là Quý phi đương triều, cũng là vị Quý phi cho Hoàng thượng đội nón xanh ngay trước mặt mọi người."
Hiên Viên Diệt nghe cô nói, trong lòng bùng lửa lên, cánh tay ôm cô chặt hơn, "Quả Nhi của ta thật hư hỏng."
"Vậy mà chàng cũng thích?"
"Vẫn thích chứ, thích mãi." Hắn thở dài một hơi, thích đến ngay cả em trai cũng không cần. Rõ ràng cùng một mẹ sinh ra, sao nó có thể ngu đến thế nhỉ.
Đường Quả cong môi, "Giờ này chắc Hiên Viên Mặc đang trong cung An Ngưng Hương."
"Quả Nhi biết rõ thật." Hiên Viên Diệt cười nhẹ, nhìn vào đôi mắt cô, "Đúng đấy, ta đến đây, nó trộm đi cung của An Ngưng Hương. Cung của An Ngưng Hương hẻo lánh, bên trong toàn là người của nó, không ai cảm thấy có gì lạ cả."
"Ra vẫn là một người si tình."
Đường Quả nâng mi lên, thâm thúy nhìn vào mắt Hiên Viên Diệt, "Làm gian phu của thiếp, chàng có thấy tủi thân không?"
"Không có."
"Sau này sẽ có rất nhiều người mắng chửi chàng, chàng cũng sẽ không tủi thân?"
"Không, ta đây tự nguyện mà."
Cô vòng tay qua tấm lưng cường tráng của hắn, hừ hừ, "Thích A Diệt hơn một chút rồi."
"Thật tốt quá." Hiên Viên Diệt mở cờ trong lòng, hận không thể cứ thế ch.ết trên người cô. Mà cho dù hắn có ch.ết thật, linh hồn hắn cũng sẽ bám lấy cô.
Cùng lúc đó, trong cung của An Ngưng Hương, có hai người rúc vào nhau. Ngón tay An Ngưng Hương vẽ lên ngực Hiên Viên Mặc, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
Nàng cuối cùng cũng biết được người đến cung Quý phi mỗi đêm không phải Hoàng thượng.
Quý phi nhìn như là được sủng ái, nhưng thực tế là Hoàng thượng an bài đàn ông cho. Thân thể Quý phi không còn trong sạch nữa, chỉ nở mày nở mặt bên ngoài.
Vốn dĩ nàng không vui lắm, nhưng sau khi biết được sự thật, giờ trong lòng chỉ có bình yên.
Chỉ cần A Mặc ở đây trộm yêu thương nàng, nàng không cần phải lo những phi tử khác nữa.
Nhưng A Mặc thật sự suy nghĩ cho nàng, muốn trải đường cho nàng, đương nhiên nàng phải nhận. Nàng càng phải khiêm tốn hơn nữa mới có thể không phụ lòng A Mặc.
Chờ đến khi nhà họ An đứng lên, A Mặc sẽ không phải bận lòng như vậy nữa.
"A Mặc, chàng thật tốt." An Ngưng Hương ghé vào trong ngực Hiên Viên Mặc, nở ra một nụ cười ngọt ngào, "Thiếp thích chàng, A Mặc. Chàng rất tốt."
Người ta nói thiên tử vô tình, nàng cũng nghĩ thế. Nhưng mà, Hoàng thượng lại không giống vậy, có lẽ là vì nàng và A Mặc có tình với nhau.
"Nhà họ Đường sẽ thảm, nhanh thôi." Hiên Viên Mặc thản nhiên nói, "Chờ nhà họ An lớn mạnh lên, Ngưng Hương sẽ là hoàng hậu của trẫm." Hắn nói ra những lời này, không hiểu sao lại có hơi thất thần, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh nữ tử nhìn hắn cười ngây ngô hạnh phúc.
Hắc lắc đầu cười khẩy, nữ tử kia ngày nào cũng lăn lộn điên đảo với anh hắn, có điên rồi hắn mới quan tâm đến một nữ tử đã không còn trong sạch như thế.
"Nói cha nàng chuẩn bị đi, đường cho nhà họ An đã trải sẵn rồi, nhà họ Đường sẽ biến thành đá kê chân."