Chương 651: Ma cà rồng và huyết nô của hắn (52)
Câu nói này quanh quẩn, vang vọng khắp nơi rồi chui vào tai Nam Nhiễm.
Khi nói chuyện, đôi mắt phượng của Quân Tà ngước lên đối diện với tầm mắt của Công Tử Uyên.
Anh ta lấy góc độ thưởng thức đánh giá cả người Công Tử Uyên từ trên xuống dưới một lần. Phảng phất như đang nói nhìn đi, trong mắt người phụ nữ của ngươi, ngươi không đáng giá một đồng.
Sau khi yên tĩnh một lúc lâu, Nam Nhiễm bỗng nhiên móc một thanh chủy thủ ra, ngay cả chớp mắt cũng không thèm, vô cùng dứt khoát đâm thẳng vào bụng Quân Tà.
Cả người Quân Tà cứng đờ.
Có lẽ là không ngờ cô sẽ làm như vậy.
[Tách!]
[Tách!]
Máu tươi tanh nồng nhỏ giọt xuống đất, thấm vào tấm thảm lông dê màu đen rồi chảy xuôi tới chân của Công Tử Uyên.
Nam Nhiễm nghiêng đầu, lui về sau một bước, cẩn thận đánh giá Quân Tà từ trên xuống dưới một lần, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Từ lâu đã muốn nhìn thử không biết sau khi ch.ết dạ minh châu có còn phát sáng được nữa không."
Đối với dạ minh châu, cô còn khá luyến tiếc nhưng đổi lại là người khác thì có thể xem xét.
Dùng thái độ bình thản để nói ra những lời tàn nhẫn nhất. E rằng trên thế giới này, cũng chỉ có mỗi mình cô gái không kiêng nể gì như Nam Nhiễm mới có thể làm được.
Cô vừa dứt lời thì luồng khí đen quấn quanh trên người Công Tử Uyên cũng biến mất, khôi phục tự do, mà hệ thống nãy giờ vẫn luôn trầm mặc cũng oa lên một tiếng: [ký chủ, ta mới bị cấm nói. A, cuối cùng cũng có thể nói chuyện.]
Là một hệ thống đã chứng kiến toàn bộ đầu đuôi câu chuyện vừa mới xảy ra.
Nó đột nhiên hiểu rõ.
Trong mắt ký chủ, chỉ có dạ minh châu là dạ minh châu, cho dù hắn không thể phát sáng thì vẫn như cũ là dạ minh châu, còn những người khác, cho dù có phát sáng, cho dù có sáng hơn cả dạ minh châu thì vẫn sẽ bị ký chủ đưa vào danh sách những thứ không phải dạ minh châu.
Từ trước đến giờ hệ thống luôn cho rằng dạ minh châu là cách gọi chung để chỉ những người hoặc những thứ có thể phát ra hào quang trong mắt ký chủ. Hiện tại nó mới phát hiện thì ra dạ minh châu là cách gọi duy nhất chỉ dùng để chỉ một người.
Cho dù có xuyên qua bao nhiêu thế giới, cho dù hiện tại có xuất hiện một người sáng hơn cả Công Tử Uyên thì trong mắt ký chủ chỉ có Công Tử Uyên mới là dạ minh châu. Còn cái người tên Quân Tà kia cùng lắm cũng chỉ là một đồ vật biết phát sáng thôi.
Cô có thể tùy ý làm bị thương cũng có thể tùy tiện đem ra làm đối tượng thực nghiệm.
Hơn nữa, nhìn thế nào cũng cảm thấy cái tên Quân Tà đột nhiên xuất hiện này kì kì quái quái, giống như mục đích của anh ta tới nơi này là vì ký chủ. Anh ta ỷ vào việc bản thân có thể phát sáng nên mới tìm tới đây muốn hãm hại lừa gạt ký chủ.
Quân Tà đỡ lấy tay vịn cầu thang, cúi đầu, yết hầu di chuyển lên xuống, bỗng nhiên cười một tiếng, đôi môi đỏ phun ra hai chữ: "Nam Nhiễm." Nghiến răng nói ra từng chữ từng chữ, giống như phải nhớ kỹ cái tên này vào trong đầu.
Hai con ngươi đỏ như máu nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Lúc này, Công Tử Uyên nắm lấy tay Nam Nhiễm kéo cô ra sau lưng mình.
Quân Tà nhìn một màn này, đôi mắt phượng hiện một vệt sáng, anh ta lẩm bẩm một tiếng: "Có vài thứ, chỉ khi phải tranh giành mới sinh ra hứng thú." Khéo môi anh ta khẽ cong, ý cười trên mặt chưa từng thay đổi, anh ta lấy tay rút thanh chủy thủ trên bụng ra.
[Cạch] một tiếng, chủy thủ bị ném xuống đất.
Một luồng khí màu đen toát ra từ bàn tay của anh ta.
Rõ ràng trên người cả hai đều phát ra ánh sáng màu vàng kim nhưng khác với dáng vẻ hờ hững cao không với tới của Công Tử Uyên. Quân Tà tạo cho người ta cảm giác vừa mĩ diễm lại vừa nguy hiểm giống hệt một đóa anh túc, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo đối phương xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Anh ta giơ tay lên cao rồi nhẹ nhàng vung một cái, chỉ là vèo một tiếng, tiểu hắc cầu đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta, sau đó nó a lên một tiếng nuốt trọn luồng khí đen trong tay Quân Tà.