Chương 654: Ma cà rồng và huyết nô của hắn (55)
Bởi vì cậu ta lui về sau một bước nên xuyên qua kẽ hở ở cửa ra vào, Thi Lạc loáng thoáng nhìn thấy một vài cảnh tượng bên trong.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn cả người Thi Lạc lập tức cứng đờ.
Cái người bị xé quần áo, dựa người vào tường, cả người nhếch nhác... không phải là vệ sĩ Nam Nhiễm đó chứ?
Cậu ta không dám tin vào mắt mình.
Bất quá, cậu ta còn chưa thấy rõ thì [cạch] một tiếng.
Cửa lớn đã đóng lại.
Nam Nhiễm ngồi trên bậc cầu thang thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn Công Tử Uyên.
Vẻ mặt Công Tử Uyên vẫn như bình thường, không hề có sự thay đổi nào sau một hồi hôn môi kịch liệt, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như cũ.
Hắn khom lưng ôm Nam Nhiễm lên, từng bước từng bước đi lên cầu thang, vừa đi vừa nghe hắn lạnh nhạt nói: "Nhớ kỹ chưa?"
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nhớ cái gì?"
Công Tử Uyên rũ mắt nhìn cô: "Ta là ai?"
Nam Nhiễm vuốt ve vết thương ở khóe miệng, nói: "Công Tử Uyên."
Cô mới dứt lời, Công Tử Uyên liền đứng lại, chỉ nghe hắn chậm chạp nói: "Xem ra, vẫn chưa nhớ kỹ." Nói xong, hắn liền đè cả người cô vào góc tường, bắt đầu dây dưa cọ xát, trong lúc đó còn loáng thoáng nghe được giọng nói khàn khàn của hắn: "Ta là ai?"
"Dạ minh châu, a!"
Dứt lời, môi cô lại bị hắn chiếm lấy.
Tới tới lui lui vài lần.
Cuối cùng Nam Nhiễm nhịn không được giữ lấy cánh tay của hắn.
"Quân Lâm!" Cô vừa nói vừa thở hồng hộc.
Nghe được tên mình từ trong miệng Nam Nhiễm, ánh mắt người đàn ông xẹt qua vài cảm xúc khó nắm giữ.
"Nhớ ra rồi?" Ngữ điệu lạnh nhạt, trong giọng nói còn mang theo vài phần dịu dàng. Ngay cả sức lực dùng để giam cầm cô cũng giảm đi không ít.
Nam Nhiễm nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững gật đầu, sau đó vội vàng nói: "Ừ! Ta nhớ ra rồi, chàng tên Quân Lâm."
Hệ thống trầm mặc.
Ký chủ có chắc bản thân không phải đang nói hươu nói vượn không?
Hiển nhiên người nào đó vô cùng hiểu cô, vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Nam Nhiễm, hắn đã biết cô đang nói thật hay nói giả.
Quân Lâm nhìn vẻ mặt của cô, chớp mắt một cái, sau đó càng dùng sức giữ chặt cô, rồi cắn mạnh một cái lên môi Nam Nhiễm. Lúc này đây không còn là một nụ hôn đơn giản, dây dưa ái muội như trước mà thật sự là dùng hết sức cắn mạnh một cái giống như muốn cắn nát môi dưới của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm bị đau có hơi tức giận nhưng lại phát hiện bản thân không thể đẩy đối phương ra. Vì thế cô trực tiếp duỗi tay, ôm chầm lấy cổ hắn, dùng lực mạnh hơn cắn ngược lại.
Cái tên vương bát đản này, cái tên dạ minh châu hư hỏng này.
Tại sao hắn lại cứ thích cắn cô thế?
Hai người đứng trên cầu thang lôi lôi kéo kéo dây dưa qua lại.
Cảnh tượng này giằng co một lúc lâu đến tận khi Quân Lâm nhịn không được bỗng nhiên rên lên một tiếng thì cả hai mới dừng lại.
Cả người hắn bắt đầu tản ra một luồng khí đen.
Vừa rồi Nam Nhiễm không thể chống lại hắn nhưng hiện tại cô có thể dễ dàng khống chế ngược lại hắn. Cô sửng sốt, hai con ngươi co lại, đã nhận ra hắn không thích hợp.
Thậm chí Nam Nhiễm còn quên mất bản thân đang giận hắn, cô choàng hai tay hắn qua cổ mình, sau đó đỡ hắn bước từng bước đi lên cầu thang, di chuyển thẳng về phía phòng ngủ.
Cô đặt hắn xuống giường xong, vừa định đứng dậy đã bị hắn ôm lấy, sau đó cả hai cùng ngã xuống giường.
Khí đen vẫn đang tản ra từ người hắn, phảng phất giống như đang từ từ ăn mòn sinh mệnh của hắn.
Nam Nhiễm nhịn không được duỗi tay che lưng của hắn lại, vẻ mặt bướng bỉnh ý đồ muốn che mấy luồng khí đen kia lại.
Quân Lâm nhìn dáng vẻ này của cô, vẻ mặt tái nhợt hiện lên ý cười cực nhẹ: "Nếu đã thích ta như vậy thì tại sao lại trốn tránh ta?"
Nam Nhiễm liếc nhìn hắn một cái, im lặng không nói.
Cô căn bản không hiểu hắn đang nói gì.
Quân Lâm ôm Nam Nhiễm vào lòng, kim quang trên người dần dần biến mất.