Chương 696: Đại tổng tài và Tiểu minh tinh (41)
Không cần nói mọi người cũng biết người hắn coi trọng là ai khiến cho cô không có cách nào, chỉ có thể tránh mặt hắn.
Cô có hơi bắt đắc dĩ nhìn Quân Vực.
"Trước đây anh đã đồng ý sẽ không gây thêm phiền phức."
Quân Vực nhíu mày, ánh mắt u ám nhìn Tô Yên, sau đó liền nghe được cậu ta hừ khẽ một tiếng.
Tô Yên mới buông tay ra đã nghe cậu ta nói một câu.
"Em không nói trước với anh rằng em sẽ một lòng một dạ nhào vào người Nam Nhiễm, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của anh."
Vừa nhắc đến vấn đề này, vẻ mặt Quân Vực liền trở nên u ám, hắn ôm chặt Tô Yên vào lòng, đầu đặt lên vai cô, thấp giọng nói bên tai Tô Yên.
"Anh cứ cảm thấy chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, còn không thân cận bằng cách em đối xử với người ngoài."
Quân Vực vừa nói vừa nhẹ nhàng cắn một cái lên vành tai non mềm của Tô Yên, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều tràn đầy oán giận.
Tô Yên đẩy đẩy hắn ra, có hơi bất đắc dĩ: "Anh đừng có vô cớ gây chuyện."
Quân Vực nghe cô nói lời này liền đứng im bất động, thẳng thắn đối diện với ánh mắt của cô, đôi môi đỏ khẽ cong, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi hơn.
"Thế nào? Em cảm thấy cô ấy sẽ không vô cớ gây chuyện cho nên rất hợp với khẩu vị của em?"
Càng lúc hắn càng nói những lời khó hiểu hơn, Tô Yên nhấp nhấp môi, không muốn nói chuyện với Quân Vực nữa.
Quân Vức thấy bộ dáng buồn chẳng thèm nói của cô, hai người cứ giằng co như vậy một lúc.
Không khí vô cùng căng thẳng.
Cuối cùng, Quân Vực vẫn thở dài một hơi, nhịn không được đem người ôm vào trong lòng.
"Tiểu Quai, có phải em biết đã tóm được anh nên mới luôn đối xử với anh kiểu không nóng không lạnh như vậy không?"
Lời này của hắn dù là người đứng vây xem cũng nhịn không được đau lòng thay.
Tô Yên nhìn dáng vẻ này của hắn, vốn dĩ cô đang rầu rĩ không muốn phản ứng với Quân Vực nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Là anh biết em không thể rời bỏ anh nên mới dám càn quấy như vậy."
Quân Vực nghe câu này của cô, cảm xúc u oán trong lòng vừa mới dâng lên đã hóa thành hư không. Hắn cắn một cái lên cần cổ trắng nõn của cô để lại một dấu răng thật sâu trên đó.
Vừa rồi bầu không khí còn vô cùng căng thẳng, hiện tại lại bỗng nhiên trở nên ái muội.
Hoắc Xu bị tầng tầng lớp lớp quần áo che lại, cúi đầu nhìn quyển tạp chí trong tay mình, trên mặt không có bất kì cảm xúc khác thường nào phảng phất như anh chưa hề nghe thấy câu chuyện của hai người kia.
Qua nửa ngày, không biết Tô Yên và Quân Vực làm cái gì mà Quân Vực bỗng nói một câu: "Trong mắt em, chẳng lẽ anh chỉ là công cụ để cô ấy dẫm lên thượng vị?"
Lần nào Tô Yên cũng bị Quân Vực hỏi đến nghẹn họng.
"Tuy thật sự là như thế nhưng anh có hô hấp, không phải công cụ."
Quân Vực nghe cô trả lời xong chớp mắt một cái.
"Tiểu Quai cảm thấy anh nghe chuyện này xong sẽ rất vui vẻ?" Thời điểm nói ra những lời này sắc mặt Quân Vực lại u ám lần nữa.
Tô Yên thấy tốc độ trở mặt của cậu ta còn nhanh hơn cả tốc đổ trở trời, cô chớp chớp mắt: "Cái này không phải chính anh nói sao?"
Lúc này đến phiên Quân Vực trầm mặc.
Tô Yên mở miệng: "Em phải ra ngoài rồi."
Hai người bọn họ ở riêng trong phòng, cho dù hai người kia ra ngoài không nói gì nhưng ở quá lâu sẽ khiến mọi người chú ý.
Cô phải đi nhưng Quân Vực làm sao có thể thả người? Hơn nữa hắn còn cố tình dùng cái tay đang bị thương kéo lấy tay cô khiến Tô Yên không dám dùng sức tránh ra.
Toàn bộ trọng lượng của Quân Vực đều đặt hết lên người Tô Yên, rõ ràng là bị thương ở cánh tay nhưng dáng vẻ nhìn qua lại giống như đã mất nửa cái mạng.