Chương 3-2: Giấc mộng Luberon (Trung)

Trở lại nhà trọ, tôi ngã trên giường, ngẩn ngơ một lúc rồi mới lấy di động ra nhắn tin cho Hạ Ương: “Anh đã ngủ chưa?”
Anh vẫn không trả lời, vì thế tôi định tắm rửa rồi đi ngủ, ai ngờ vào lúc này anh lại gọi qua đây.
“Tìm anh làm gì?” Giọng nói của anh nghe ra rất mệt mỏi.


“Anh đang ngủ?”
“Ừm, ngủ được nửa giấc thì bị em đánh thức.”
“Bởi vì em nhắn tin cho anh?”
“Không phải…” Anh ngáp một cái, “Dưới lầu có người cãi nhau, ném đồ đạc.”
“…” Tôi kinh ngạc cào tóc, “Vậy anh ngủ tiếp đi.”


“Em có thể nói thẳng trọng điểm không? Phiền nhất là điện thoại nói hồi lâu đều là vô nghĩa, không có nội dung đáng kể gì cả.”
Tôi biết lời nói gắt gỏng bị đánh thức của Hạ Ương là thật, cho nên vội vàng nói: “Không có, em chỉ muốn thảo luận với anh về chuyện của ba em và anh trai em.”


Anh trầm mặc hai giây, sau đó cười rộ lên: “Ngày sinh còn chưa chắc chắn mà em đã khẳng định đó là ba em?”
“Em không biết nên nói thế nào với anh, nhưng em cảm thấy… Không có gì, dù sao em có một loại trực giác, Lộ Thiên Quang chính là ba em.”


“Được rồi,” anh đầu hàng, “Vậy em muốn thảo luận gì?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Em không biết bọn họ có muốn nhận em hay không?”
“Thế nào coi là thừa nhận hay không thừa nhận?”
“Em sợ…em sợ Lộ Thiên Quang không muốn nhận em.”


“Nếu ông ta thật sự không thừa nhận em, vậy em định sẽ làm sao?”
“Em…” Tôi bỗng nhiên có chút nản lòng, dáng vẻ bệ vệ tràn đầy lòng tin muốn tìm ba ruột trong nháy mắt biến mất hầu như không còn gì, “Em…em cũng không biết.”
“…”


available on google playdownload on app store


Tôi muốn khóc: “Có lẽ em sẽ trở về, coi như…coi như chưa từng đến đây.”
Hạ Ương ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc mới nói: “Haizz… Tự em hiểu là được rồi.”


Trong lòng tôi rất khó chịu, loại khó chịu này không giống hồi nhỏ khiến người ta như ngồi trên kim châm, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, vết thương đau đớn không phải là da thịt ở bên ngoài, mà đã nhập vào trong xương cốt, nhìn không thấy sờ không được, nhưng nỗi đau vẫn còn âm ỷ.


“Em không sao chứ?” Thấy tôi lâu như vậy vẫn không lên tiếng, Hạ Ương ngập ngừng hỏi.
“Ừm.” Tôi hít mũi.
“Tây Vĩnh?”
Một tiếng “Tây Vĩnh” nhẹ nhàng của Hạ Ương, như là từ mặt biển tối đen rọi đến chùm ánh sáng ấm áp làm cho tôi lập tức khóc ra.


“Tây Vĩnh?” Anh lại hô lên lần nữa.


Tôi rốt cục nhịn không được mà khóc lớn tiếng, tựa như cô bé cậy mạnh tuỳ hứng nhưng không kiên cường. Lộ Ngụy Minh hỏi tôi, vì sao ngã xuống sướt da lại không khóc, thực ra tôi không phải nhịn khóc, chỉ là không muốn khóc, vì sao phải khóc chứ, việc này ngoại trừ tỏ vẻ yếu kém ở bên ngoài thì không còn ý nghĩa nào khác, chẳng có ai sẽ đau lòng vì tôi, nhiều nhất chỉ là thương hại tôi. Vì vậy từ lúc nhỏ tôi đã tập thành thói quen không khóc.


Nhưng có một số lúc, chỉ là một số thời điểm, tỷ như bây giờ tôi muốn khóc. Bởi vì cho dù tôi độc lập quật cường, nhưng tôi vẫn không thể chịu nổi gánh nặng. Tôi mất đi cái gì, nhận được cái gì, truy tìm cái gì, tất cả vấn đề đều ép tôi không thở nổi. Mà tôi đã không còn chỗ dựa.


“Em khóc cái gì?” Hạ Ương ở bên kia vẫn ngạc nhiên.
Tôi dùng tiếng khóc trả lời anh.
“Lỗ Tây Vĩnh!” Anh gào thét với tôi, “Đừng khóc! Khó nghe muốn ch.ết!”


“Em cứ khóc đấy…” Trong giờ phút quan trọng này tôi lại không quên tranh cãi với Hạ Ương, lời vừa ra khỏi miệng ngay cả bản thân tôi cũng có chút ngượng ngùng… Vì thế tôi tiếp tục khóc.
Anh cũng không để ý tôi, chắc là không muốn để ý tôi.


Không biết qua bao lâu, Hạ Ương bỗng hung hăng nói: “Còn chưa khóc xong?! Anh gọi điện thoại đường dài quốc tế để nghe em khóc à!”
Ngẫm lại cũng đúng, nhưng tôi vẫn mạnh miệng, hết sức hít mũi, giống như con nít đau răng không thể ăn ngọt: “Em đau lòng muốn khóc một lúc cũng không được sao?”


“Em là đồ vô dụng!” Đừng nhìn dáng vẻ luôn tươi cười của Hạ Ương, nhưng khi anh hung dữ thì thật sự khiến người ta sợ hãi, “Nếu ba em chưa từng thừa nhận em trong 27 năm qua, sau này cũng không định nhận em, thì em cần gì ra vẻ thương tâm cái rắm!”


“…” Tôi biết, lời anh nói rất có lý, nhưng đạo lý so với tình cảm, thường thường vẫn là tình cảm chiếm ưu thế.
“Khóc nữa anh cúp máy!” Anh không lưu tình chút nào.


Tôi nghe anh nói vậy, trong lòng lập tức nổi giận, vì thế tôi hung hăng bấm nút tắt máy. Sau đó ngã trên giường, một mình càng cảm thấy buồn khổ hơn.
Không quá ba giây điện thoại lập tức vang lên, tôi không thấy hiển thị người gọi, nhưng vẫn tiện tay tiếp máy.


“Tiểu tổ tông, em cúp máy thật à…” Hạ Ương ở đầu dây bên kia cầu xin tha thứ.
“Ừ, không muốn lãng phí tiền điện thoại đường dài.” Tôi tức giận.
“Haizz…” Anh thở dài, “Ý của anh là bảo em đừng khóc.”


“Em không khóc.” Nói xong, tôi thật sự ngừng khóc, lau khô nước mắt trên mặt.


Nước mắt của tôi, có lẽ chỉ dùng cho ông bà ngoại của tôi, còn có người mẹ đã rời khỏi dương gian, những người khác…vĩnh viễn không bao giờ làm tôi đau lòng. Tôi vốn không nên đòi hỏi bất cứ người nào đau lòng vì tôi.
Tôi không lên tiếng hồi lâu, Hạ Ương hỏi: “Tức giận?”


“Không có.” Muốn giận cũng là giận chính mình chịu thua kém.
“Em đừng như vậy…” Anh nghe ra như là hết cách, “Anh không muốn nghe tiếng phụ nữ khóc, vừa nghe em khóc anh cảm thấy như có người dùng móng vuốt gấu cào trong lòng anh.”
Tôi nín khóc mỉm cười: “Móng vuốt gấu sao không cào anh ch.ết!”


Anh nghe thấy tôi rốt cục mỉm cười, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Tây Vĩnh, nếu em cảm thấy mệt mỏi thì hãy về sớm chút đi. Nhiều năm như vậy, em không có ba cũng không phải sống tốt như thường sao?”
Anh nói đúng, nhưng anh có được hoàn chỉnh thì sẽ không hiểu mùi vị mất mát.


“Em hứa với anh, nếu ba ruột của em không thừa nhận em, em liền trở về ngay tức khắc.”
Anh trầm mặc một hồi rồi nói: “Tây Vĩnh, anh không thích nhìn thấy em miễn cưỡng bản thân.”
“Sẽ không đâu…” Tôi tựa vào đầu giường, hàng ngàn ý nghĩ quanh quẩn trong đầu.


Tối nay tôi nhắm mắt lại, nghĩ về mẹ tôi như lồng đèn kéo quân không ngừng xoay tròn. Bà sinh tôi ra, nuôi dưỡng tôi trưởng thành, bà giáo dục tôi, bà yêu tôi (có lẽ vừa hận tôi, tựa như tôi hận bà). Bây giờ hồi tưởng lại vài năm cuối cùng trong cuộc đời của bà, chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau, có phải bà cũng cảm thấy tôi phản bội bà hay không?


Tôi là đứa con khiến bà trả giá rất nhiều, cuối cùng tôi lại luôn miệng nói không cần bà, trong lòng bà đã có cảm xúc gì?


Nghĩ đến đây tôi bỗng nhiên cảm thấy mình không thể đợi thêm phút nào nữa! Tôi đến thị trấn trên núi xa xôi này tìm kiếm ba tôi không chỉ vì mình tôi —— càng hơn thế, là vì lời hứa mà cả đời mẹ tôi chưa bao giờ nhận được.


Vì thế tôi cầm lấy ba lô, không để ý đau đớn trên đùi mà xông ra ngoài.


Hơn chín giờ tối, trời đã sắp hoàn toàn tối đen, tôi lái xe chạy như bay trên đường núi. Trên đường hầu như không có chiếc xe nào. Đầu gối của tôi vẫn đau, nhưng tôi không nghĩ đến những điều này, mà chạy thẳng đến cổng trang viên của nhà họ Lộ, tôi xuống xe đi khập khiễng ấn chuông cửa.


Đợi hồi lâu, người mở cửa chính là Lộ Ngụy Minh.
“Sao thế?” Dưới đèn đường, anh nhìn vẻ mặt tôi có lẽ cũng bị hù doạ rồi.
“Ba anh đâu? Ba anh có ở đây không?”
“Ở đây…” Anh không rõ nguyên do, “Đã trễ thế này còn có thể đi chỗ nào.”


“Em tìm ông ấy có việc, anh có thể gọi ông ấy ra đây không?”
Mặc dù anh Hai nghi hoặc, nhưng thấy dáng vẻ của tôi không nói đùa, anh liền mở cửa gara nói: “Trước hết đưa xe vào trong, đừng đậu ở giữa đường.”


Tôi giữ anh lại nói tôi đã đậu xe ổn thoả rồi mới đi xuống, sau đó tôi thấy Lộ Thiên Quang xuống lầu.
“Tây Vĩnh, cháu tìm tôi?” Hiện giờ ông gọi tên tôi rất thân thiết.


“Thực xin lỗi, đã khuya như vậy mà còn quấy rầy các người, nhưng cháu…không thể đợi nữa.” Tôi nghĩ sắc mặt của tôi rất kém cỏi, đôi mắt lại sưng, bộ dáng nhất định rất doạ người, nhưng tôi không lo đến những điều này.


“Chuyện gì?” Vẻ mặt của Lộ Thiên Quang và Lộ Ngụy Minh đều kinh ngạc.


Từ trong ba lô tôi lấy ra một tấm ảnh, chần chừ rồi lại kiên định đưa tới trước mặt Lộ Thiên Quang: “Cháu chỉ có một vấn đề, nếu cuối cùng là cháu lầm, cháu cam đoan sau này sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa, sẽ không đến quấy rầy các người.”


“…” Cha con nhà họ Lộ nhìn tôi khó hiểu.
Tôi hít sâu một hơi nói: “Ông quen biết Triệu Tịnh Ý không?”


Lộ Thiên Quang nhìn tấm ảnh kia ngơ ngẩn thật lâu, trong khoé mắt lại loé ra tia phức tạp, như là bị gợi lại chuyện xưa, nhưng hồi ức cũng không hoàn toàn vui vẻ, cũng không hoàn toàn đau khổ. Tia sáng trong mắt ông giống như trong mắt mẹ mỗi lần tôi khóc lóc om sòm muốn đi “tìm ba” khi còn bé.


Đó là một ánh mắt bất đắc dĩ lại tràn ngập áp lực.
Sau đó ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi nói:
“Cháu là…con gái của bà ấy?”
Tôi kinh ngạc gật đầu, trong đầu trống rỗng, lúc tôi ý thức được mình đang nói gì thì thanh âm đã từ cổ họng tôi thốt ra:


“Cháu là con gái của bà ấy, đã nhiều năm như vậy mà mẹ vẫn không chịu cho cháu biết ba cháu là ai…”
Lộ Thiên Quang cầm lấy tấm ảnh, ánh mắt qua lại giữa tôi và tấm ảnh, ông há hốc mồm, khàn giọng hỏi: “Cháu mấy tuổi?”
“Hai mươi bảy.”
Ông nhìn tôi, có lẽ suy nghĩ tôi sinh năm nào.


“Năm một chín tám lăm.” Tôi nói.
Ông mở to mắt, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập. Trong lòng tôi rất khẩn trương, giống như chuyện kế tiếp sắp xảy ra chính là cảnh tượng mà tôi đã chờ đợi trong hai mươi bảy năm.


Lộ Thiên Quang vươn tay, tôi cho rằng ông muốn sờ đầu tôi, nhưng ông lại cho tôi một cái ôm trọn vẹn.


Cho đến giờ phút này, tôi bỗng nhiên hiểu được tôi đang đợi cái gì. Tôi không phải chờ một câu, không phải một loại hứa hẹn, lại càng không phải là sự hoàn chỉnh trong mắt người khác —— cái tôi đợi chính là tình yêu. Tình yêu của người cha đối với con gái.


Tôi bao phủ bởi sự vui mừng khôn xiết, tôi cũng ôm ông thật chặt, ba tôi.


Tôi đã từng ảo tưởng ngàn vạn lần cảnh tượng khi tôi và ba nhận nhau, hiện tại suy nghĩ đến lại cảm thấy buồn cười. Vận mệnh không phải ảo tưởng, khi vận mệnh đến chúng ta phải đón nhận. Tôi rơi nước mắt, nhưng đây là nước mắt vui sướng.


Trong khi ôm ba, tôi lại nghĩ tới một người khác, người mà tôi từng thề không bao giờ nói chuyện với bà nữa.
Rất nhiều năm trước, khi tôi còn chưa sinh ra, có phải bà cũng ở trong giây phút này giống tôi, ôm chặt lấy người đàn ông này? Sau đó, tại sao bà lại ra đi?


“Mẹ con…” Ba tôi nhìn tôi nhíu mày.
Tôi gật đầu, lau nước mắt ở khoé mắt, đè nén một nỗi xúc động khác muốn khóc, rồi nói: “Nửa năm trước, xảy ra tai nạn xe cộ…”


“Hả…” Ba mở to mắt, thật lâu nói không ra lời, một lúc sau ông mới lẩm bẩm nói, “Không ngờ, cuối cùng bà ấy cũng…”
“Là ý gì?” Tôi kinh ngạc.


“…” Ba cười cười như an ủi tôi, nụ cười này như là khát vọng sâu sắc được mang theo khi đối diện với hồi ức tốt đẹp, “Không phải con đã nói mẹ con thích Roussillon sao?”
“Vâng.” Tôi gật đầu.


“Đó là vì bà ấy thích một ngôi sao điện ảnh, vương phi Monaco Grace Kelly đã chụp hình ở gần vùng này, rồi gặp gỡ quốc vương Monaco, hai người vừa thấy đã yêu…” Nói tới đây ông dừng một chút, nhìn tấm ảnh của mẹ trong tay, “Rất nhiều năm sau, vị vương phi này cũng qua đời bởi vì tai nạn xe cộ.”


“…”
Ba tôi yên lặng nhìn mắt tôi, không biết ông nhìn thấy gì trong đó, nhưng ông cứ như vậy nhìn tôi mà không nói lời nào, cuối cùng thở dài nói: “Con người ở trước bánh xe vận mệnh to lớn thường thường đều có vẻ nhỏ bé…”


Tối nay mãi đến lúc hai giờ tôi mới nằm trên giường, cả đầu óc ong ong, giống như vừa mới hoàn thành một chuyện lớn, bất luận thế nào cũng chẳng bình tĩnh được.
Nhưng làm cho tôi kinh ngạc chính là tôi không hưng phấn chút nào, chỉ càng mệt mỏi hơn.


Tôi lấy ra tấm ảnh của mẹ từ mấy năm trước, trên ảnh bà mặc một chiếc váy màu đỏ, dáng người của bà giữ gìn rất khá, làn da bóng loáng, nhưng bà sở dĩ khiến cho người khác có ấn tượng bà trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình, cũng không chỉ vì những nguyên nhân ở trên.


Tôi dùng ngón cái vuốt ve gương mặt của bà trên tấm ảnh, trên mặt bà có một nụ cười tự tin, cho dù là khoé mắt hay chân mày, đều có thể cảm giác được sự tự tin và hiền hậu của bà, tôi nghĩ đây mới là sức hấp dẫn của bà, giống như cho dù gặp chuyện gì, bà cũng có thể bình tĩnh đối phó, ở cùng với bà người khác sẽ có cảm giác an toàn.


Nhưng tôi hoàn toàn chán ghét cảm giác an toàn này.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới lời của Hạ Ương: chúng ta không có tư cách phán xét cha mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng chúng ta.


Cho đến giờ phút này, tôi mới cảm nhận sâu sắc một sự thật: mẹ của tôi, yêu một người đàn ông đã có vợ, sinh ra tôi, một mình nuôi nấng tôi trưởng thành, có lẽ người khác có thể mắng bà hèn hạ, mắng bà đáng đời, nhưng tôi không có tư cách đó, không vì cái gì, chỉ vì bà là mẹ tôi. Bà sinh ra tôi, cho tôi sinh mệnh, cho tôi tư tưởng, cho tôi tất cả, tôi có thể tồn tại chỉ vì có bà.


Tôi nhắm mắt lại, rốt cục nặng nề ngủ. Một đêm không mộng mị.






Truyện liên quan