Chương 7-3: Virgen de la Paloma (Hạ)
Người nào chưa từng đến đây thì có lẽ rất khó nhận biết “lễ cuồng hoan” là cái gì. Ít nhất theo tôi mà nói, từ lúc chào đời tới nay ngày lễ có ấn tượng sâu sắc nhất chỉ là lễ quốc khánh vào một năm nào đó, khắp nơi trên đường là những người trẻ tuổi cầm bong bóng và gậy, tôi cùng vài người bạn học ăn xong cơm tối thì đi dạo trên con đường náo nhiệt nhất, có đôi khi sẽ đi qua một nhóm bạn nhỏ tuổi xấp xỉ với chúng tôi, mặc dù không biết, chúng tôi vẫn đùa dai dùng gậy gõ đầu đối phương. Ngày đó tôi nhớ rõ tới khuya mới về nhà, nhưng lúc tôi về nhà, trên đường vẫn chật ních người…
Thế nhưng lễ cuồng hoan ở đây có không khí sôi nổi hơn, mặc kệ nam nữ già trẻ, có người vừa đi vừa uống bia, có đeo mặt nạ khoa trương hoặc là hoá trang đầy mặt, có nắm một chùm bong bóng, có đeo ruy băng… Mặc dù màn đêm buông xuống, nhưng trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười hưng phấn.
Cuồng hoan không viết trên mặt bọn họ, mà là tràn ngập trong không khí ở Madrid.
Tôi mua hai thứ đồ loé sáng ở ven đường, lúc đầu anh Hai sống ch.ết không đội, nhưng tôi giả vờ muốn khóc, rơi vào đường cùng, anh đành phải đội. Tôi mua một “gậy tiên nữ” phát quang.
“Bây giờ, cuối cùng em đã biến thành tiên nữ.”
Nói xong tôi bắt đầu vừa xoay vòng, vừa niệm thần chú “Úm ba la xì bùa”.
Anh Hai đút hai tay vào túi quần nhìn tôi, gương mặt vốn khó đoán vì bị bắt đội thứ đồ ngớ ngẩn rốt cuộc dần dần hoà tan.
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, bỗng nhiên có cảm xúc…khó có thể nói ra. Cảm xúc này quấy nhiễu tôi cả buổi tối, nếu không xảy ra màn vừa rồi, tôi nghĩ tôi có thể vẫn sẽ duy trì khoảng cách với anh.
“Sao thế?” Anh Hai cười cười nhìn tôi, đưa tay sờ mặt tôi một chút, “Tiên nữ bị hạ thần chú rồi sao?”
Tôi nhìn anh, trong lòng có một âm thanh nói: mặc kệ nó! Đây là lễ cuồng hoan!
Vì thế tôi nhếch môi, dùng “gậy tiên nữ” chỉ vào anh nói: “Thần à, mau biến người này thành heo đi!”
Nhưng anh Hai đoạt lấy “gậy tiên nữ” trong tay tôi, nói: “Biến em thành con chuột! Em tin không, anh gõ ba cái, em sẽ lập tức biến thành một con chuột!”
Tôi giương miệng, cúi đầu nhìn “gậy tiên nữ” đang loé sáng nằm trên vai tôi, lại ngẩng đầu nhìn thấy anh quá con nít, sau đó tôi xoay người làm bộ hét lên chạy đi.
Chúng tôi chạy trên đường phố Madrid, tôi vừa thét vừa cười, tôi không thấy rõ khuôn mặt của anh Hai, nhưng tôi dường như nghe thấy tiếng cười của anh, anh còn nói, “Bây giờ là cái thứ ba đây.”
Mọi người đang đi đối diện cũng mỉm cười, không ai dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng tôi, cũng không có người tham gia với chúng tôi. Trong bầu không khí, ngoại trừ vui hết mình thì còn có tự do. Tôi như cảm thấy, thành phố này thuộc về chúng tôi, nhưng cũng không thuộc về chúng tôi.
Tôi rốt cục dừng lại tại một hồ phun nước ở ngã ba đường nào đó, mang giày cao gót chạy bộ thật sự không dễ chịu chút nào, huống chi tôi còn mặc váy.
Bước chân của anh Hai cách rất gần, hơn nữa anh dường như không có ý ngừng lại, tôi còn chưa kịp xoay người kêu dừng thì anh đã đến trước mặt tôi, bắt lấy tôi, dùng “gậy tiên nữ” gõ đầu tôi: “Bùm bùm bùm.”
Giây tiếp theo, trên bầu trời bỗng dưng vang lên tiếng nổ, doạ hai chúng tôi đến ngây người.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời —— hoá ra, có người bắn pháo hoa!
Tôi và anh Hai ngơ ngác nhìn nhau, phát hiện đối phương cũng mở to mắt, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, như là thật sự cho rằng câu thần chú kia linh nghiệm…
Chúng tôi cười khanh khách, cười đến mức như là khóc.
“Làm em sợ muốn ch.ết…” Tôi nói.
“Anh cũng vậy,” anh Hai vỗ ngực, “Anh còn tưởng rằng em thật sự biến thành con chuột.”
“…”
“Lúc đó anh thật sự hối hận muốn ch.ết, sớm biết vậy nên biến em thành xe thể thao, ít nhất anh còn có thể lái trở về.”
“…” Tôi cảm thấy đầu mình như bị vẽ lên ba vạch đen.
Thế là trong bóng đêm, chúng tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chầm chậm bước đi trên đường phố Madrid.
Xung quanh luôn có nhóm người huyên náo đi qua, nhưng từ khi màn đêm buông xuống, lễ cuồng hoan như cũng muốn kéo màn xuống.
Sau trận chạy nhảy vừa rồi, giày cao gót trên chân tôi rốt cục bắt đầu đưa ra kháng nghị, ngón chân truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn. Tôi đoán đôi giày này rất đắt tiền, chỉ là dây quai bằng những mảnh thuỷ tinh đã khiến người ta sinh lòng yêu mến, huống chi nó còn mềm mại hơn giày cao gót bình thường, cho nên tôi có chút hối hận vừa rồi chẳng ngó ngàng gì tới. Bản thân tôi đối với giày dép cũng không có thiên vị gì, chỉ là mẹ già của tôi hoàn toàn yêu thích giày dép, phòng treo quần áo trong nhà hàng năm bày đặt mấy chục loại giày khác nhau, số lượng không thay đổi nhiều lắm, nhưng mỗi khi gặp hàng giảm giá hay sản phẩm mới đưa ra thị trường, mẹ già sẽ lần lượt đổi mới “tàng phẩm” của bà. Bà ngoại tôi thường dùng tư tưởng chủ nghĩa Marx-Lenin của bà để giáo dục mẹ tôi, nhưng mẹ tôi hình như chưa từng dự định muốn nghe theo lời khuyên bảo, với lại tôi không cảm thấy chuyện này kỳ lạ chút nào, bởi tôi vì giống mẹ già “cố chấp” như vậy, nên cũng thích sưu tập vật gì đó. Vì vậy, tôi luôn có phần am hiểu về giày dép, bởi vì mẹ già thường nói: nhìn một người, trước hết phải nhìn chân của người đó.
Kỳ thật, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được lý luận quái đản này rốt cuộc là gì, nhưng tôi biết, những người chịu chi tiền để mua giày đẹp, có lẽ là cùng một loại người với mẹ già —— nói vậy, Ngụy Mộng với mẹ tôi, có thể là cùng một loại người hay không?
Vì thế, ở trong đầu tôi, bóng dáng của hai người dần dần chồng chéo lên nhau…
“Anh có đồng ý với quan điểm này không?” Đi dưới đèn đường, tôi nói với anh Hai, “Trong cuộc sống của con người, có lẽ có rất nhiều đoạn tình cảm, nhưng cuối cùng bọn họ lại phát hiện thực ra bản thân mình yêu thương cùng một loại người.”
Anh Hai không trả lời vấn đề của tôi, mà hỏi thẳng: “Em muốn nói gì?”
Tôi cười khổ một cái, không biết có nên nói không, nhưng cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí nói: “Em cảm thấy mẹ anh…thực ra có điểm giống mẹ em.”
Trước ngày hôm nay, tôi chưa từng suy nghĩ vấn đề này, mà hiện tại, ý tưởng này giống như trái bom bỗng nhiên nổ tung trong đầu tôi.
Anh Hai sửng sốt một chút, bước chân hình như cũng tạm dừng. Tôi hơi nghiêng người nhìn anh, dưới ngọn đèn mờ tối, tôi không thấy rõ trong đôi mắt sâu xa của anh rốt cuộc có những gì. Nhưng tôi có thể thấy rõ khoé miệng anh cười khổ.
“Phải không…” Câu này của anh, không biết là tán thành hay không.
Tôi bỗng nhiên không muốn kéo dài vấn đề này, trong tiềm thức, tôi biết, có lẽ càng thảo luận sâu về ba mẹ của chúng tôi, sẽ chỉ làm cho quan hệ giữa chúng tôi rơi vào hoàn cảnh xấu hổ lại đau khổ.
“Anh thì sao?” Tôi quyết định làm cho đề tài này trở nên thoải mái một chút, “Anh có nghĩ rằng mình cũng yêu thương cùng một loại người hay không?”
Anh nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười kỳ lạ, tôi lần nữa nhìn thấy…sự quyến rũ trong mắt anh.
Có lẽ cách dùng từ của tôi không quá chính xác, nhưng giờ phút này, tôi chỉ có thể nghĩ đến từ này. “Quyến rũ” hai chữ này đối với anh Hai thật sự có điểm không hợp, nếu bạn muốn tôi dùng hai chữ để hình dung anh, tôi nghĩ phần lớn chính là: cẩn thận, tin cậy, khoẻ mạnh, khô khan…
Nhưng đêm nay chúng tôi đã uống rất nhiều champagne, hơn nữa một loạt sự việc xảy ra, cho dù là tôi hay là anh, cũng bất giác lộ ra một mặt khác chân thật hơn.
“Vậy em thì sao?” Anh không trả lời tôi mà hỏi lại.
“Em…” Tôi cau mày suy nghĩ một lát, nhớ tới việc thiếu kinh nghiệm trong tình cảm có thể lộ ra, tôi vừa thụt lùi vừa nói, “Em nghĩ rằng, em không hiểu đàn ông, cho nên cũng không thể nói đến yêu hay không yêu.”
Anh Hai cười rộ lên, dường như suy nghĩ câu nói cuối cùng của tôi, sau cùng anh nói: “Anh vốn muốn nói, phụ nữ ở bên ngoài nhìn qua có khác biệt rất lớn, nhưng trên thực tế trong lòng cũng gần giống vậy. Tuy nhiên sau khi nghe em nói xong, anh nghĩ rằng có lẽ là vì anh không hiểu phụ nữ.”
Tôi nhếch môi cười: “Anh muốn kết hôn phải không?”
“Có một thời gian quả thật rất muốn.” Anh thở dài, không giống như là oán trách, ngược lại như là một loại giải phóng.
“Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại?” Anh cười lên, “Giống như em nói, có lẽ anh vốn không hiểu phụ nữ, cho nên…”
Anh nhún vai, đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ hoàn toàn thả lỏng.
Tôi xoay người, mang giày cao gót đi từng bước về phía trước. Chúng tôi một trước một sau trên đường phố Madrid, đi dưới đèn đường, đi dưới ánh hoàng hôn. Gió thổi trên làn da, có chút cảm giác mát lạnh, khiến cho màn đêm buông xuống trở nên rõ rệt.
Tôi chợt xoay người, thụt lùi nhìn anh Hai: “Vừa rồi em nói em muốn về nhà, anh không thấy giật mình chút nào sao?”
Anh nhìn tôi, vẻ mặt lạnh nhạt: “Con người, cho dù phiêu bạt ở bên ngoài bao lâu, cuối cùng vẫn muốn trở về nhà. Đây là lẽ thường của đời người.”
Nhìn thấy đường nét kiên nghị của khuôn mặt anh, lòng tôi sinh ra phiền muộn: có lẽ, cũng sắp đến lúc tạm biệt. Tôi biết ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến, nhưng vẫn không muốn suy nghĩ.
Tôi chẳng muốn hỏi anh có nhớ tôi hay không, việc đó dường như có chút quái đản. Nhưng tôi hy vọng thỉnh thoảng anh sẽ nhớ tôi, ít nhất, khi tôi tưởng tượng lúc về nhà, tôi nhất định sẽ nhớ tất cả mọi việc đã xảy ra trong mùa hè này, thị trấn đất đỏ, hoa oải hương, con đường thôn quên, thành luỹ, giáo đường của Gaudí, ban đêm tĩnh lặng, lễ cuồng hoan… Đương nhiên, còn có những người mà tôi quen biết.
Tất nhiên, nhất là anh Hai.
Nghĩ đến đây, cái mũi của tôi bỗng nhiên đau xót, thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Sau đó, anh Hai điềm nhiên như không mà đi tới ôm vai tôi, tiếp tục đi về phía trước.
“Đừng lau nước mắt, như vậy rất mất mặt.” Anh nói.
Vòng tay của anh rất ấm áp, khiến cho sự mát lạnh trên làn da tôi vừa bị gió thổi đến đều tan biến.
Chúng tôi đi qua một hồ phun nước, hồ phun nước này thật lớn, nằm giữa ngã ba đường. Nửa đêm, trên đường hầu như không có xe, vì vậy những người đi đường đều ngồi cạnh hồ phun nước nói chuyện phiếm.
“Muốn uống chút gì không?” Anh Hai hỏi.
Lúc này tôi mới phát hiện mình lại rất đói bụng: “Không muốn uống, nhưng em muốn ăn gì đó.”
Vừa dứt lời, tiếng bụng đói kêu lên, nhưng không phải tôi phát ra âm thanh này, là anh Hai.
Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng cười rộ lên.
Hơn nửa đêm muốn tìm nhà hàng ở Madrid thật sự không có gì khó, tôi thậm chí có tâm tình ăn uống như tám đứa trẻ, cho nên khi anh Hai đề nghị mua hai phần thịt xông khói nướng và bánh kem ở ven đường, tôi quả thực muốn hoan hô nhảy múa.
Mua bánh kem xong, hai Hai không biết lấy đâu ra hai chai bia, chúng tôi tìm một bậc thang có thể nhìn thấy hồ phun nước, rồi ngồi xuống bắt đầu ăn. Sau khi no say, trông thấy mọi người vui đùa ồn ào cách đó không xa, tâm trạng của tôi bỗng nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh.
“Anh sẽ đến Thượng Hải chứ?” Tôi nói, “Nếu anh đến, em có thể dẫn anh ra ngoài đi dạo.”
Giống như mùa hè này, anh dẫn tôi đi du lịch tạu miền Nam nước Pháp và Tây Ban Nha.
Nghĩ đến đây, tôi lại trở nên rất mong đợi. Nhưng tưởng tượng đến sẽ chia tay với bọn họ, và với vùng đất này, một loại tình cảm không nỡ khiến tâm trạng của tôi giảm sút.
Anh Hai cúi đầu, nhìn bậc thang ở dưới chân, cười khổ một cái: “Em hy vọng anh đến sao?”
“Đương nhiên.” Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“Anh luôn cho rằng…” Anh ngẩng đầu, ngắm nhìn hồ phun nước cách đó không xa, “Em rất ghét anh.”
“Không phải đâu!” Tôi kêu to, “Rõ ràng là anh ghét em!”
Anh Hai quay đầu, dùng cùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi: “Sao anh lại ghét em…”
“Anh có đầy đủ lý do để ghét em, bởi vì em là đứa con gái riêng không biết từ đâu ra của ba,” tôi nhìn anh, phát hiện trong mắt anh có loại thảng thốt không nói nên lời, “Hơn nữa anh luôn xa cách với em.”
“Anh đâu có!” Anh lên án tôi, dáng vẻ vô tội.
“Anh có.” Tôi mở to mắt, dưới tác dụng của rượu cồn và tâm tình nhớ nhà, tôi nói ra tất cả, “Mặc kệ Tử An nói muốn ăn gì, đi đâu, hoặc là đau đầu nhức óc, anh sẽ luôn cố gắng thoả mãn cậu ấy, quan tâm cậu ấy. Nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng hỏi ý kiến của em, cũng không hỏi em cần gì, cũng chưa bao giờ quan tâm em suy nghĩ cái gì!”
Anh Hai nhìn tôi, mở to mắt, không biết cái này coi như là chột dạ, hay là anh thật sự không biết nên trả lời thế nào.
“Hơn nữa,” tôi lại tiếp tục lên án, “Trước khi đến Madrid, anh đều rất ít cười với em, mỗi lần đối mặt với em, anh đều đưa ra khuôn mặt cứng nhắc như là tốt nhất em đừng tồn tại.”
“Anh….Anh…” Anh Hai kinh ngạc hồi lâu mới nghẹn ra một câu, “Anh sợ em cảm thấy anh phiền phức!”
Tôi nhíu đầu lông mày: “Phiền phức? Vì sao?”
“Bởi vì Tử An luôn cảm thấy anh phiền mà.”
“…”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, thật không biết nên nói gì mới tốt. Nhưng tôi lại kìm lòng không được mà bật cười, hoá ra anh không phải khó ở chung, mà là…ngốc.
“Đương nhiên,” Anh Hai ho nhẹ một tiếng, “Em cũng không được lòng người bao nhiêu… Nhưng mà! Anh tuyệt đối không bày ra sắc mặt cho em xem!”
Tôi nhìn ánh mắt anh, càng cảm thấy anh thật sự…không giống người đàn ông tôi đã quen lúc trước. Anh thẳng thắn như vậy, thẳng thắng đến mức khiến người ta không đành lòng mà trách móc anh nặng nề. Hoá ra dưới bề ngoài lạnh nhạt của anh là một trái tim đơn thuần đang đập mạnh.
Anh không nói những lời cảm động, nhưng tôi vẫn xúc động, tôi chợt cảm thấy rất vui, mặc dù chuyện ba mẹ luôn khiến trong lòng tôi có một bóng ma che lại làm cho tôi không thể thở nổi, nhưng rời khỏi nhà, đi đến nơi xa ngàn dặm, quen biết ba ruột của tôi, quen biết người đàn ông ở trước mắt tôi, khi tôi nghĩ đến mình có duyên phận kỳ diệu với bọn họ, trong lòng tôi như được hạnh phúc lấp đầy.
“Cám ơn anh, cho dù nói thế nào, cám ơn anh…” Tôi vươn tay ôm cổ anh Hai, rất tự nhiên hôn một cái lên trán anh. Ngoài người yêu ra, tôi chưa từng chủ động hôn bất cứ người khác phái nào, thế nhưng nụ hôn này là từ trong thâm tâm… Tôi không biết phải hình dung thế nào, tôi chỉ là muốn làm vậy.
Giống như ngoại trừ hôn anh, tôi cũng không nghĩ ra cách khác có thể biểu đạt tâm tình của tôi vào lúc này…
Tôi buông anh ra, phát hiện anh ngạc nhiên nhìn tôi, như là bị doạ rồi. Tôi thật sự cảm thấy buồn cười, hoá ra anh ngại ngùng như vậy, chỉ là hôn lên trán mà anh cũng đỏ mặt, huống chi chúng tôi là anh em!
Tôi nhếch môi, nghĩ muốn mở miệng trêu chọc anh vài câu, lại cảm thấy khuôn mặt anh rất gần, gần đến mức…người bị doạ đổi thành tôi. Hơn nữa, anh hình như không có ý muốn dừng lại.
“Anh ——”
Tôi muốn hỏi anh làm gì?
Nhưng đã không cần hỏi, bởi vì tôi phát hiện anh đang hôn tôi. Không phải hôn trán tôi, mà là đôi môi. Không phải nụ hôn biểu đạt sự cảm kích, mà là…loại hôn của nam nữ hôn nhau.
Tôi sửng sốt hồi lâu, cho đến khi anh cạy mở hàm răng của tôi, bắt lấy đầu lưỡi cứng đờ của tôi, tôi mới theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Nhưng mà…nhưng đẩy mãi cũng không nhúc nhích, một chút cũng không nhúc nhích! Cánh tay của anh không biết siết chặt tôi từ lúc nào, khiến tôi không thể động đậy, cho đến giờ phút này, tôi mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, một loại sợ hãi đối với một thế giới không biết bỗng chốc vỡ tung trong lòng tôi. Tôi dùng sức đánh anh, nhưng nắm tay của tôi bị anh nắm chặt, lòng bàn tay anh nóng bỏng đến mức muốn thiêu cháy trái tim tôi.
Tôi hoảng hốt đến cực điểm, hơi thở của anh giống như thuỷ triều ập lên tôi, trong đầu tôi trống rỗng, gần như bị bao phủ…
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông vang lên từ phía xa xa, đó là tiếng chuông của giáo đường, tiếng vang lọt vào tai, giống như cảnh báo tôi tỉnh lại.
Cuối cùng tôi dùng sức đẩy Lộ Ngụy Minh ra, anh thở hổn hển, tôi cũng thở hổn hển, anh vẫn nắm tay tôi, nhìn tôi, ánh mắt anh vô cùng phức tạp.
Trái tim và đầu óc tôi khó thở, tức giận đến mức muốn đánh anh ngay lập tức, vừa mới giơ tay lên, tôi cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó liền mất đi tri giác…